Trong lòng tôi đột nhiên có dự cảm chẳng lành, tôi hiểu Trần Nhã, bà ấy không phải kiểu phụ nữ thích đùa giỡn. Bà ấy đã gửi cho tôi tin nhắc này, chắc chắn là đang ám thị điều gì đó.
Tôi nghĩ mãi không ra nên dứt khoát gọi điện thoại cho Trần Nhã. Chuông điện thoại vang lên rất lâu bà ấy mới nghe máy. Tôi nói, “Dì Trần, tin nhắn dì gửi cho tôi có nghĩa là gì?”
Đầu bên kia điện thoại không có tiếng gì, khi tôi cảm thấy kì lạ, giọng nói của một người đàn ông truyền vào trong tai tôi.
Người đàn ông đó nói, “Đừng vội, chúng ta sẽ gặp nhau nhanh thôi.”
Nói xong, đối phương liền ngắt điện thoại.
Giọng nói của người đàn ông rất trầm, sự lạnh lẽo trong giọng nói đó làm tôi cảm thấy giống như toàn thân ngâm trong nước lạnh.
Người đàn ông này là ai? Câu sẽ gặp nhau nhanh thôi ông ta nói nghĩa là gì? Tôi đang nghĩ thì đột nhiên có một tiếng “rầm” vang lên từ cửa, tôi nhìn sang, chỉ thấy cả cánh cửa đó bay lên. Anh Đậu đang úp mì tôm ở dưới bếp mắng một câu “Đệch”, rồi cầm cái thìa xông ra, hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi còn chưa nói gì đã nhìn thấy một người đàn ông đá anh Đậu, hắn ta xuất hiện quá đột ngột, làm tôi và anh Đậu không có chút khả năng phản ứng nào. Tôi trơ mắt nhìn anh Đậu bị hắn ta đá, cả người anh ấy bay ra xa giống như là mũi tên bị bắn đi.
Thật sự là bay mà không phải là dập mặt hoặc là ngã xuống.
Cơ thể của anh Đậu đập mạnh vào bàn trà, anh ấy đau đớn rên lên, muốn bò dậy nhưng không bò được. Tôi hét lên một tiếng “anh Đậu” rồi đi về phía đó, nhưng người đàn ông kia lại đá vào ngực tôi. Cả người tôi ngã về phía sau, gáy đập mạnh vào tường, toàn thân choáng váng.
Mắt tôi nhòe đi, tôi chỉ loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng đi về phía tôi sau đó tôi thấy đất trời chao đảo. Người đó đánh vào vai tôi rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Còn anh Đậu gần như đã ngất đi, tôi muốn gọi anh ấy nhưng không thể gọi được.
Giây phút này cho dù đầu óc choáng váng, nhưng cảm giác sợ hãi từ trong tận xương tủy vẫn khiến tôi không rét mà run. Tôi bị vứt vào trong xe sau đó bị đưa đến một nơi. Khi đến nơi đó, đầu óc tôi đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Tôi vừa nhìn đã nhận ra nơi này, đây là Quan Lan Quốc Tế, khu dân cư cao cấp Trần Nhã ở.
Nghĩ lại tin nhắn Trần Nhã gửi cho tôi, nghĩ lại người đàn ông đó, trong lòng tôi thấy hoảng sợ, tôi loáng thoáng hiểu ra tại sao có người lại muốn tôi làm chuyện đó với Trần Nhã.
Người bên cạnh tóm lấy tôi, tôi muốn chạy nhưng lại bị hắn ta đá trúng cẳng chân, cả người quỳ dưới đất. Hắn xách tôi lên, siết và vặn cằm tôi, cơn đau thấu xương làm tôi suýt nữa ngất đi, tôi giận dữ trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng giận dữ nhìn tôi. Tôi lập tức cảm thấy mình đã bị một con rắn độc để ý rồi.
Người này vác tôi đi lên trên lầu, trông hắn có vẻ gầy gò, vóc dáng cũng không cao, cũng chỉ tầm một mét bảy. Nhưng hắn rất khỏe, nếu không thì tôi và anh Đậu cũng không đến mức không đánh được hắn.
Tôi giãy giụa muốn báo cảnh sát, nhưng khi sờ tay vào trong túi mới phát hiện ra không chỉ không có điện thoại, ngay cả con dao nhỏ tôi luôn mang theo bên người cũng không thấy đâu.
Người này đưa tôi đến nhà của Trần Nhã một cách rất nhanh, cửa bên trong đã mở, người mở cửa là một ông già mặc áo trắng. Vừa nhìn đã biết là ông già này là con nhà luyện võ, đôi mắt như chim ưng, huyệt thái dương đập đều đặn. Ông ta nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt u ám. Tôi cảm thấy mọi chỗ trên mình đều bị đôi mắt đó nhìn thấu.
Trực giác nói cho tôi biết, người này còn đáng sợ hơn kẻ bắt tôi đến đây.
Khi quan sát ông già, tôi bị vứt xuống đất giống như một cái bao tải, toàn thân đau không chịu được, tôi muốn bò lên nhưng tay lại bị một đôi giày cao gót giẫm mạnh vào.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp, lòng tôi dậy sóng, tôi không thể tin nổi định gọi cô ta, nhưng cằm bị trật khớp nên chỉ có thể phát ra tiếng “a a”, giống như người câm thật sự.
Người phụ nữ này thế mà lại là Bào Văn, người đáng lẽ ra phải cút ra khỏi Nam Kinh!
Khi nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của tôi, khóe miệng Bào Văn cong lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo: “Trần Danh, đã lâu không gặp, nghe nói bây giờ cậu được thăng chức rồi. Cả Nam Kinh này đều đang đồn đại cậu nắm bắt sức mạnh của thế lực ngầm như thế nào. Nhưng sao tôi lại thấy cậu vẫn là kẻ xấu xí bị câm nhếch nhác thảm hại không chốn dung thân thế?”
Tôi không nói gì, ánh mắt chuyển từ trên người Bào Văn sang chỗ khác, lúc này cô ta đang ngồi ở bên phải ghế sô pha, ngồi ở chính giữa ghế sô pha là một người đàn ông mặc áo gió màu đen rộng, khóe miệng người đàn ông có nét cười, ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt rất bình tĩnh, giống như đang nhìn một người chết. Ánh mắt này làm trái tim tôi lạnh đi, tôi cảm giác có một con dao đang treo trên đỉnh đầu mình.
Người đàn ông trông có vẻ hiền hòa nho nhã, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được sát ý ẩn dưới vẻ bề ngoài phong độ của ông ta. Nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy trên người ông ta có dáng vẻ của Đoàn Thành Hồ. Trực giác nói với tôi, người đàn ông này là người nguy hiểm nhất trong cả căn phòng, hơn nữa có lẽ ông ta chính là người gọi điện thoại.
Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ ông ta là bố nuôi có bối cảnh bí ẩn phía sau Bào Văn, ông ta đưa vài cao thủ về để báo thù cho Bào Văn!
“Rốt cuộc các người muốn làm gì cậu ấy?” Lúc này một giọng nói giận dữ truyền đến từ góc bên trái của ghế sô pha.
Tôi nhìn theo giọng nói, chỉ thấy Trần Nhã hơi cau mày. Bà ấy lo lắng nhìn tôi, thấy tôi nhìn lại, bà ấy lại hốt hoảng nhìn sang chỗ khác. Không ngờ chạm phải ánh mắt của người đàn ông trung niên kia. Giây phút này, có một sự phẫn nộ lập tức trào dâng trong đáy mắt bà ấy: “Không được nhìn tôi!”
Không ngờ người đàn ông ấy lại cười với vẻ rất hiền hậu, ông ta nhìn Trần Nhã với ánh mắt hết sức cưng chiều và nói: “Được, được, anh không nhìn em, em đừng giận.”
Bào Văn nói với vẻ không vui: “Mẹ, sao mẹ có thể đối xử với bố như vậy? Tuy năm đó giữa hai người có chút hiểu nhầm, nhưng bố rất yêu mẹ, để có thể trở về gặp mẹ, khiến mẹ có cuộc sống tốt, bố đã chịu không ít khổ sở ở Vân Nam. Hơn nữa để không kí©ɧ ŧɧí©ɧ mẹ, nhìn thấy đứa con gái ruột là con, ông ấy cũng không dám nhận, chỉ dám bảo con gọi ông ấy một tiếng “bố nuôi”, thiệt thòi ông ấy phải chịu trong bao nhiêu năm nay không ít hơn mẹ đâu.”
Đầu óc tôi nổ “đoàng”, cái gì? Người đàn ông ngồi trước mặt tôi là bố ruột của Bào Văn? Hơn nữa theo lời của cô ta thì ông bố ruột này chính là bố nuôi của cô ta?
Trần Nhã đột nhiên hét lên giống như lên cơn điên: “Bào Văn! Con im miệng cho mẹ! Con phải nhớ, bố con tên là Bào Cường, không liên quan gì đến người đàn ông này!”
Bào Văn lạnh lùng nhìn Trần Nhã và nói: “Mẹ, sao mẹ phải lừa mình lừa người chứ? Trong người con có dòng máu của ai, mẹ biết rõ hơn ai hết.”
Mắt Trần Nhã lập tức đỏ lên, bà ấy ấm ức rơi nước mắt: “Sao… con có thể nhận giặc làm bố? Văn Văn, con muốn ép mẹ vào chỗ chết sao?”
Bào Văn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị người đàn ông nghiêm khắc trách cứ, vậy nên cô ta lập tức miễn cưỡng ngậm miệng lại, sau đó đá tôi một cái ngã ra đất và nghiến răng nghiến lợi nói: “Bố, đều tại cái tên này, cậu ta dám đùa giỡn tình cảm của con và mẹ con, dám đuổi con ra khỏi Nam Kinh, còn làm chuyện đó với mẹ con, bố phải báo thù cho con và mẹ!”
Toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh, tuy vẫn không hiểu lắm về vướng mắc giữa ba người họ, nhưng tôi có thể đoán được sơ sơ là, ban đầu Trần Nhã gả cho Bào Cường nhưng lại có con với người đàn ông này. Tuy không biết giữa họ có hiểu nhầm gì, dù sao thì Trần Nhã rất hận người đàn ông này nhưng Bào Văn lại rất thích ông ta.
Không ngờ Trần Nhã lại trải qua chuyện này, tôi đột nhiên thấy hơi thương bà ấy.
Trần Nhã nghe lời Bào Văn nói thì căng thẳng nhìn tôi. Người đàn ông đó nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo và nói: “Con gái, đừng vội, bố đã nói với con rồi mà? Cách tốt nhất để báo thù một người là để người đó đau đớn muốn chết, sống cũng không được, chết cũng không xong. Cho nên chỉ dày vò thể xác của thằng ranh này không sảng khoái gì cả, chúng ta phải dày vò hủy diệt nó về mặt tinh thần để nó còn sống mà như đã chết.”
Nói đến đây, người đàn ông đi đến trước mặt tôi và nói, “Mày dám động vào người phụ nữ của Lý Cô Tiếu này thì phải chuẩn bị tâm lý sống không bằng chết đi!”
Giây phút này, sự phẫn nộ và hận thù đang trào dâng trong đáy mắt điềm tĩnh của người đàn ông làm toàn thân tôi run lẩy bẩy. Tôi hoàn toàn chắc chắn về suy đoán của mình, đó là kẻ chủ mưu phía sau kia để tôi ngủ với Trần Nhã là vì muốn khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng của người đàn ông này. Tôi nghĩ, cho dù Trần Nhã nói là có người chuốc thuốc chúng tôi, thì ông ta cũng sẽ không tha cho tôi. Vì đúng là tôi đã làm chuyện đó với người phụ nữ của ông ta, đây là chuyện ông ta không thể chấp nhận được.
Tôi chỉ không hiểu là nếu kẻ chủ mưu đằng sau chỉ muốn hại tôi thì chỉ riêng chuyện tôi làm với Bào Văn đã đủ để Lý Cô Tiêu ra tay với tôi rồi, tại sao còn muốn tôi ngủ với Trần Nhã làm gì?
Tôi còn chưa nghĩ ra thì có tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài.
Tôi thấy Lý Cô Tiếu đột nhiên cười lên và nói: “Người đã đến đủ rồi, có thể bắt đầu hình phạt.”
Giây phút này tôi thật sự cảm thấy ông ta là một con ác ma đang cười.
Tôi bất giác quay người lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang từ từ mở ra. Khi nhìn thấy Đoàn Thanh Hồ vác hai con cây xuất hiện trước mặt tôi, trái tim hoàn toàn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi điên cuồng lắc đầu, điên cuồng hét lên, muốn nói nhưng không nói ra được. Tôi sợ hãi bất an, cố gắng muốn chị ấy nhanh chóng rời khỏi đây, chị ấy đau lòng nhìn tôi, sau đó chầm chậm đi vào phòng nói với ông già kia: “Ông là Nhất Diệp Phù Bình?”
Ông già trầm giọng nói: “Đúng vậy.”
Đoàn Thanh Hồ giơ thanh đao lên lạnh lùng nói: “Theo quy tắc trên gian hồ, tôi đánh thắng ông, tôi sẽ đưa người đi, tôi thua ông thì ông hãy giữ lấy cái mạng này.”
Nhất Diệp Phù Bình nở một nụ cười lạnh lẽo, ông ta đột nhiên nhanh chóng tấn công Đoàn Thanh Hồ.
Chỉ thấy Nhất Diệp Phù Bình quấn lấy Đoàn Thanh Hồ giống như một con rắn, Đoàn Thanh Hồ dùng hai thanh đao chặn lại, Nhất Diệp Phù Bình đập vào đao của chị ấy. Chị ấy lại bị Nhất Diệp Phù Bình ép đến mức lùi về sau ba bước liên tiếp. Ông già đó lại một lần nữa tấn công Đoàn Thanh Hồ, Đoàn Thanh Hồ nhanh chóng xoay người sang một bên, một trong hai thanh đao của chị ấy chém về phía mặt của ông ta, một thanh đao chém về phía cổ của ông ta.
Cơ thể của Nhất Diệp Phù Bình uốn cong mạnh về phía sau, gáy chạm đất, nhanh chóng tránh đòn tấn công của Đoàn Thanh Hồ. Không đợi chị ấy thu động tác về, ông ta đã ưỡn người đứng lên, đồng thời đánh một chưởng vào bụng dưới của Đoàn Thanh Hồ.
Cơ thể của Đoàn Thanh Hồ lập tức bay ra ngoài đập vào tường, miệng nôn ra máu.
Tôi cực kỳ hoảng sợ, vốn dĩ Đoàn Thanh Hồ đã bị thương nặng, thực lực của ông già này lại có vẻ cao hơn chị ấy rất nhiều, chị ấy không thể đánh được ông ta. Chẳng lẽ lần này tôi lại chỉ có thể trở mắt nhìn chị ấy bị thương vì tôi?
Trên mặt của Nhất Diệp Phù Bình tràn đầy vẻ đắc ý, ông ta cười ha ha nói: “Yêu Hồ, khi ở thời kỳ đỉnh cao cô còn không đánh được Nhất Diệp Phù Bình này, huống chỉ là dáng vẻ nhếch nhác bây giờ? Hôm nay tôi sẽ nhận cái mạng của cô!”