Tôi thấy bữa tiệc vừa bắt đầu chưa lâu, mọi người dường như đã quên kết cuộc tranh cãi vừa nãy. Ai nấy đều vừa ăn vừa uống, trông rất náo nhiệt. Thỉnh thoảng bọn họ nói chuyện gì đó, có lẽ là nói về người con gái tên Tống Giai Âm.
Tôi liếc mắt đảo một vòng quanh hội trường và nhanh chóng nhìn thấy Bào Văn. Cô ta ngồi dưới khán đài cách sân khấu không xa, đang nói chuyện với Trần Nhã.
Hôm nay, Trần Nhã mặc một bộ sườn xám màu tím. Bộ sườn xám này chắc chắn được thiết kế riêng cho Trần Nhã. Nó bao trọn thân hình đẫy đà của bà ấy, khiến bà ấy trông rất thanh lịch mà không làm mất vẻ gợi cảm.
Thành thật mà nói, lúc này Bào Văn và Trần Nhã đứng cùng nhau này thực sự giống như hai chị em.
Tôi không biết Bào Văn đã nói gì với Trần Nhã, nhưng sau khi nghe những lời của Bào Văn, Trần Nhã quay đầu lại và nhìn xung quanh như thể đang tìm ai đó.
Vậy là tôi ngay lập tức giật mình. Có lẽ Bào Văn đang nói về chuyện Chàng Hề sẽ đến thế nên bà ấy mới tìm kiếm.
Nhìn vào dáng vẻ chờ đợi trong căng thẳng nhưng hơi mất tập trung của Trần Nhã, tôi càng tin tưởng kế hoạch của mình sẽ khả thi.
Lúc này, Bào Văn đã trở lại sân khấu. Cô ta nhìn đám người quanh hội trường rồi mới cầm micro lên.
Sắc mặt cô ta trông vẫn ổn, không u uất như khi nãy.
Cô ta mỉm cười và nói với mọi người: "Tôi vừa gặp một sự cố không được vui cho lắm. Tôi xin lỗi mọi người tại đây. Tôi hy vọng mọi người ăn uống ngon miệng và quên nó đi."
Mọi người vẫn giữ thể diện cho Bào Văn, không ít người hùa theo nói rằng Bào Văn tiếp đãi rất tốt. Thậm chí còn có những anh chàng táo bạo, có lẽ rất muốn thành đôi với Bào Văn nên nói: "Cô gái đội mũ lưỡi trai có là gì. Bọn tôi chưa từng nghe nói về cô ta ở Nam Kinh, bọn tôi ủng hộ chị Văn. "
Bào Văn mỉm cười với mọi người rồi nói tiếp: "Vừa nãy trước khi bữa tiệc bắt đầu tôi đã nói rồi. Hôm nay tôi có hai việc cần thông báo. Việc đầu tiên là hủy bỏ hôn ước với chồng cũ. Tôi đã làm được. Còn việc thứ hai, tôi nói tôi đã yêu một người đàn ông thực thụ. Anh ấy mãi chưa xuất hiện nhưng tôi tin anh ấy sẽ đến. Tôi sẽ ở đây đợi anh ấy."
Bào Văn vừa nói xong cả hội trường thảo luận xôn xao. Chắc chắn mọi người đang bàn tán rốt cục người đàn ông đó là ai mà chiếm được trái tim Bào Văn?
Còn hành động mạnh dạn bày tỏ tình yêu của Bào Văn cũng khiến cho những anh chàng ở phía dưới sân khấu kia đều ngưỡng mộ. Nếu có thể, họ chắc chắn muốn xé xác người đàn ông này.
Thành thật mà nói, nếu không phải hôm nay Bào Văn khơi dậy sự thù hận trong lòng tôi thì tôi cũng sẽ cảm động. Nhưng lúc này lòng tôi chỉ còn toàn thù hận.
Bào Văn đứng lặng lẽ trên sân khấu, cô ta dùng đôi mắt rất đẹp nhìn chăm chú vào cánh cửa, đôi mắt tràn đầy hy vọng mà chỉ những cô gái nhỏ bé mới có được.
Tôi nghĩ rằng cô ta tin chắc rằng Chàng Hề đã đến nhưng đang trốn ở góc nào đó. Cô ta muốn bày tỏ tình cảm của mình với Chàng Hề theo cách táo bạo này.
Tôi nắm chặt tay và nói với chính mình: Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn tiếp. Tôi phải hành hạ dày vò cô ta rồi mới ra ngoài.
Năm phút sau, sự thất vọng dần dần dâng trào trong mắt Bào Văn, dường như mang theo cả sự phẫn nộ không dễ gì phát hiện.
Còn những người dưới sân khấu dần mất đi sự kiên nhẫn, ai ai cũng thầm to nhỏ với nhau. Ngay cả khi tôi không thể nghe thấy những gì họ nói, tôi cũng biết họ chắc chắn đang nói Bào Văn bị người khác chơi, yêu đơn phương.
Tồi tệ hơn, không biết là ai còn nói rõ to: “Đi xuống đi, giữ cho mình chút thể diện. Người ta vốn dĩ không thích cô đâu.”
Tôi nghĩ có lẽ là do phe không thích Bào Văn sai người cố ý nói vậy.
Khuôn mặt Bào Văn vốn dĩ có thể coi là bình tĩnh, nghe được câu nói này liền khó coi hẳn nhưng cô ta không thể không nhẫn nhịn. Dù sao người nói câu này cũng là muốn “tốt cho cô ta”. Nếu như cô ta chỉ vì vậy mà phẫn nộ thì cũng quá hẹp hòi.
Một phút nữa lại trôi qua, Bào Văn với dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo cuối cùng cũng cũng phải cúi đầu muốn từ bỏ.
Nhìn vào bộ dạng thất vọng của cô ta trong lòng tôi dâng trào niềm vui vì trả được thù.
Nhưng tôi biết tôi không thể giở trò quá lâu, cũng nên kết thúc rồi.
Vì vậy, tôi đẩy cánh cửa đang đóng kín và xuất hiện ở cửa khách sạn.
"Soạt".
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi. Mặc dù họ không biết tôi là ai, nhưng họ nhìn tôi đeo mặt nạ bí ẩn như vậy có lẽ có thể đoán được gì đó. Họ biết tôi chính là người đàn ông mà Bào Văn đang chờ đợi.
Tôi lờ đi ánh mắt của họ, nhẹ nhàng chậm rãi bước đến bên Bào Văn.
Thực ra lúc đó tôi căng thẳng đến mức tim sắp treo ngược lên tận cổ họng. Dù sao những người ở đây đều là những nhân vật có máu mặt, bị bọn họ chằm chằm dòm ngó giống như vô số máy scan đang quét qua tôi khiến tôi hoang mang vô cùng. Chủ yếu là sợ bọn họ nhận ra tôi chính là con chó lang thang suýt chút nữa bị đánh chết vừa nãy.
Đặc biệt là khi tôi đi ngang qua Hoàng Tam, ánh mắt Hoàng Tam nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Hắn ta chắc chắn còn nhớ mối thù giữa tôi và hắn ta, hận đến mức chỉ muốn gϊếŧ tôi. Dù sao tôi đã đánh hắn ta hai lần rồi.
Tôi cũng biết làm thế nào để diễn tốt vai Chàng Hề bí ẩn này, tôi không thể sợ hãi, vì vậy tôi quay đầu lại và nhìn vào Hoàng Tam.
Hoàng Tam sợ đến nỗi toàn thân cứng lại, suýt ngã khỏi ghế.
Sau đó tôi quay đầu và nhanh chóng bước lên sân khấu, đứng bên cạnh Bào Văn.
Tôi dịu dàng nhìn cô ta, nói với cô ta bằng giọng trìu mến nhất: "Anh đã nói rằng miễn là em cần, anh sẽ không vắng mặt, anh đến rồi."
Có lẽ vì sự kiềm chế khi nãy quá mức chịu đựng mà Bào Văn trước giờ luôn bá đạo lạnh lùng không nhịn được bật khóc. Mặc dù cô ta đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình không để nước mắt rơi, nhưng hốc mắt cô ta đã đỏ lên, nước mắt rưng rưng. Tôi không biết đó là hạnh phúc hay tủi thân.
Sau tất cả, Bào Văn cũng là một người con gái.
Cô ta muốn ôm tôi, nhưng tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ta ngăn cô ta sà vào vòng lòng tôi.
Bào Văn không hiểu ra hàm ý của cử chỉ này, cô ta vẫn còn giơ tay vui vẻ khoác tay tôi sau đó dùng khẩu khí kiêu ngạo mở miệng nói với tôi: “Đây chính là người đàn ông mà Bào Văn tôi yêu, anh ấy đến rồi."
Bào Văn giống như đang khoe tôi với mọi người, cô ta còn để mắt đến tôi thật cơ đấy.
Và tôi cũng ngước mắt lên lướt qua đám đông. Bây giờ ánh mắt của mọi người về cơ bản chia thành hai loại. Một loại là hiếu kì, hiếu kì tôi rốt cục là ai, trông như thế nào. Còn một loại là ngưỡng mộ, bọn họ hận không thể thay thế vị trí của tôi và ở bên Bào Văn.
Lúc này, Bào Văn tiếp tục nói: "Hôm nay tôi chính thức thông báo một việc tại đây, sau này anh ấy sẽ là người đàn ông của Bào Văn tôi. Ai dám đắc tội với anh ấy chính là đối đầu với tôi!"
Thật là một cô gái độc đoán, nếu tôi có thể sống với thân phận Chàng Hề thì tôi sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng rốt cuộc tôi không phải là một Chàng Hề, tôi là Trần Danh và tôi nên hận Bào Văn.
Đang nghĩ ngợi thì Bào Văn đột nhiên quay lại nhìn tôi. Cô ta nắm lấy tay tôi và nói với tôi một cách nghiêm túc: "Chàng Hề, anh có muốn ở bên em, kết hôn với em không?"
Bào Văn yêu thật rồi, lại còn muốn kết hôn với tôi.
Lúc đó, tôi thực sự muốn ôm cô ta và hôn cô ta thật sâu rồi ngay khi cô ta cảm động tôi sẽ tháo mặt nạ để cô ta biết bộ mặt thật của tôi, làm mất mặt cô ta trước tất cả mọi người.
Nhưng tôi biết rằng nếu tôi làm điều này thì hôm nay tôi chắc chắn sẽ chết ở đây.
Vì vậy, tôi vẫn phải thực hiện kế hoạch ban nãy của tôi. Kế hoạch này tôi đã sớm chuẩn bị rồi.
Vậy là tôi đã nhấc tay Bào Văn ra. Mặc dù cử động của tôi rất nhẹ nhàng. Nhưng mọi người chắc chắn có thể nhận ra tôi không chấp nhận Bào Văn.
"Chàng Hề, ý anh là gì?" Bào Văn kinh ngạc nhìn tôi và hỏi.
Tôi ngước nhìn Trần Nhã cách đó không xa, rồi nói với bà ấy: "Trần Nhã, tôi có thể mời chị lên sân khấu được không?"
Trần Nhã sững người một lúc, nhưng chẳng mấy chốc đã bước lên sân khấu và đứng cạnh tôi.
Tôi nghĩ lúc này mọi người tưởng tôi sẽ tuyên bố kết hôn với con gái bà ấy ngay trước mặt bà ấy.
Tôi cầm lấy micro từ trên tay Bào Văn và nói với cô ta: "Tiểu Văn, hôm nay anh cũng có chuyện cần nói với em."
Bào Văn nhìn tôi đầy mong đợi và tôi tiếp tục nói: "Từ trước đến nay anh đều giúp đỡ em, giúp em từ phía sau. Có lẽ chính vì những điều này mà em đã hiểu lầm. Thực tế, không phải anh thích em nên mới làm như vậy. Chúng ta không hợp. Nếu điều đó gây ra rắc rối cho em thì anh xin lỗi em.”
Những lời của tôi vang lên trong hội trường như một sét đánh ngang tai. Mọi người thoáng cái xôn xao bàn tán.
Sắc mặt của Bào Văn đột nhiên trở nên tái nhợt hơn bao giờ hết. Cô ta dường như vẫn chưa định thần lại và vô thức hỏi tôi: "Cái gì? Tại sao chúng ta không phù hợp, có hiểu lầm gì?"
Tôi nhìn cô ta một cách chân thành và bình tĩnh nói: "Anh không thích em, cũng không thể yêu em. Vì anh đã có người trong lòng rồi."
Bào Văn miễn cưỡng nhìn tôi như thể tôi đang nói dối cô ta, và hỏi người trong lòng tôi là ai.
Tôi quay đầu lại nhìn Trần Nhã, nhìn thật lâu và nói nhẹ nhàng: "Thực ra người mà anh thích là Trần Nhã."
Cả hội trường im lặng!
Bữa tiệc hôm nay đối với Bào Văn thực sự là những đợt sóng liên miên, hết đợt nọ đến đợt kia kéo đến.