Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bào Văn căng thẳng kéo tay tôi rời khỏi đó, có lẽ bản thân cô ta cũng không phát hiện ra khi đối mặt với Tống Giai Âm, cô ta lại "hèn nhát căng thẳng" như vậy, điều này cũng khiến tôi nhận ra, trong mắt Bào Văn, kẻ địch từ trước đến nay đều không phải là Tô Nhược Thủy và Đoàn Thanh Hồ, chỉ có Tống Giai Âm thôi.

Bởi vì Tống Giai Âm có bối cảnh mạnh mẽ mà cô ta không có, lại thông minh cơ trí, tâm tư kín đáo, Bào Văn rất rõ, bản thân không đấu lại được cô ấy, càng sợ bị cô ấy nhìn thấu, cho nên khi nhìn thấy cô ấy, bản năng kiêng kị khiến cô ta để lộ ra suy nghĩ trong lòng mình.

Tôi giả vờ tò mò quay lại nhìn Tống Giai Âm, kết quả thấy cô ấy đang nhìn tôi, ánh mắt đầy sự xem xét và suy nghĩ. Lúc này, Bào Văn véo mạnh vào cánh tay tôi, tức giận nói: "Anh nhìn cô ta làm gì? Lẽ nào anh thích cô ta sao?"

Từ khi tôi "mất trí nhớ" đến nay, Bào Văn vẫn luôn dịu dàng mềm mỏng với tôi, nhưng tôi biết, đây chỉ là vì muốn mê muội, mê hoặc tôi mà thôi, sự thù hận sâu trong lòng của cô ta với tôi, cũng sâu đậm tương tự như tình yêu cô ta dành cho tôi, đều hết sức căng thẳng, sự xuất hiện của Tống Giai Âm đã hoàn toàn làm bùng phát sự oán hận của cô ta. Cô ta nghĩ đến tôi đã từng "vô tình vô nghĩa" với cô ta, nghĩ đến chuyện cũ giữa tôi và mẹ cô ta, nghĩ đến tôi đã từng tự tay đâm chết mẹ cô ta, nghĩ đến tôi yêu say đắm điên cuồng Tống Giai Âm, cho nên cô ta đã bùng nổ sự giận dữ rồi.

Tôi giả vờ kinh ngạc nhìn Bào Văn, bày ra dáng vẻ tổn thương, nói: "Vợ, sao em lại có thể nghĩ anh như vậy?"

Bào Văn giác ngộ ra sự thất lễ của mình, thểu não nhíu mày, trầm giọng nói: "Em xin lỗi, là do vừa nãy em đã quá vội vàng".

Tôi lắc đầu nói: "Không sao, nhưng anh muốn biết, tại sao em lại sợ người phụ nữ kia như vậy? Anh thấy ánh mắt cô ta nhìn chúng ta rất hung ác, lẽ nào cô ta và chúng ta đã từng có cái gì không phải với nhau sao?"

Dừng một chút, tôi lại bồi thêm nói: "Đúng rồi, anh vẫn chưa nói với em nhỉ, người thả anh đi chính là người phụ nữ kia và cả anh chàng ngốc đứng sau lưng cô ta đó".

Nghe đến đây, tôi nhìn mí mắt của Bào Văn khẽ giật, cô ta chau mày, sốt ruột nói: "Chết rồi, bị người phụ nữ kia để mắt đến, chúng ta phiền phức rồi!"


Tôi nhìn cô ta căng thẳng như vậy, thầm nghĩ Tống Giai Âm thật sự đáng sợ như vậy sao? Tôi tò mò hỏi: "Có gì phiền phức vậy? Anh thấy người phụ nữ kia ngoài đánh nhau giỏi ra, có chút thông minh, thì cũng không có gì lợi hại nữa, vợ à, có phải em đang căng thẳng quá không? Theo như anh thấy, cô ta không đáng sợ đến thế đâu".

Bào Văn nghe tôi nói vậy, đột nhiên quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi: "Anh thật sự cảm thấy vậy sao?"

Tôi gật đầu nói: "Đúng vậy, trong mắt anh, không có người phụ nữ nào lợi hại hơn vợ của anh, còn nữa, nếu như em thật sự sợ cô ta như vậy thì rõ ràng cô ta đã từng ức hϊếp em, nếu như vậy, anh nguyện mạo hiểm đi ám sát cô ta, cho dù có chết, chỉ cần có thể đổi lấy sự bình yên không lo lắng cho em, anh cũng bằng lòng".

Lúc nói câu này, tôi phải nghiến răng ken két, Bào Văn còn tưởng tằng tôi tức giận vì cô ta đã phải chịu bị uất ức, đột nhiên cười xinh đẹp, dịu giọng nói: "Đồ ngốc, đừng vì em mà làm việc ngớ ngẩn, người phụ nữ kia không phải là người chúng ta có thể đối phó được, anh cách xa cô ta một chút, cô ta là một nhân vật rất gian xảo".
Tôi vội nói được, tôi đều nghe vợ hết, trong đầu tràn ngập ánh mắt xem xét của Tống Giai Âm nhìn tôi, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, vô cùng đau khổ.

Nếu không phải sớm đã quen với việc diễn tuồng diễn chèo với Bào Văn, tôi sợ là mình đã để lộ ra sơ hở rồi. Tôi không khỏi nhớ đến việc Tống Giai Âm vì tên Trần Danh giả ở Nam Kinh kia lòng dạ nham hiểm mà cảm thấy Trần Danh trong lòng cô ấy đã thay đổi, nếu cô ấy biết tôi bây giờ có bộ dạng như thế này, liệu có còn thích tôi nữa hay không?

Đang mải nghĩ tôi suýt nữa là vấp phải hòn đá, may mà tôi phản ứng nhanh, kịp thời tránh được, nếu không Bào Văn chắc chắn sẽ phát hiện ra cảm xúc của tôi bất thường. Tôi nhìn Bào Văn một cái, may là cô ta bây giờ cũng đang tinh thần mơ hồ bất định, tâm tư hỗn loạn, cho nên căn bản không chú ý đến tôi đang có rất nhiều nỗi băn khoăn.
Sau khi hai chúng tôi lên xe, tôi lái xe đưa Bào Văn trở về biệt thự, vừa về, Bào Văn liền vào một gian phòng bí mật, nói muốn gọi điện thoại cho bố nuôi Tống Vân Hải báo cáo tình hình, tôi không đi theo, mà tinh thần sảng khoái đi tắm rửa, sau đó đi vào khu rừng bên ngoài ngồi trên một cái cây, tựa vào một cành cây, thư thả hút thuốc.

Nghĩ đến kẻ thù của bố tôi Vương Tuấn đã bị chính tay tôi gϊếŧ chết, tâm tình của tôi rất tốt, cộng thêm hôm nay tôi còn bất ngờ được gặp người mà tôi luôn thương nhớ trong lòng, mặc dù không thể nhận ra nhau, nhưng nghĩ đến thôi trong lòng cũng vẫn cảm thấy rất ngọt ngào, cho nên tôi đã được thả lỏng không ít, chỉ là chuyện ngày hôm nay, tôi vẫn có một vài nghi vấn bắt buộc phải đích thân hỏi Lục Hiểu Phong cho rõ ràng, còn nữa Hướng Thượng rốt cuộc muốn nói với tôi cái gì, tại sao lại ngập ngừng do dự như vậy?
Không bao lâu sau, Bào Văn vội vàng hấp tấp trở về, sắc mắt không được tốt. Tôi từ trên cây nhảy xuống, tò mò hỏi: "Sao thế? Bố nuôi trách hai chúng ta à?"

Bào Văn gật đầu, tâm trạng hậm hực.

Tôi ôm cô ta vào lòng, dịu dàng nói: "Đừng tức giận nữa, bố nuôi chắc chắn chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình, chúng ta khó giải thích, chỉ có thể dùng năng lực của bản thân để chứng minh mà thôi. Đúng rồi, trước đây không phải em nói phải cùng anh đi làm nhiệm vụ sao, là đi gϊếŧ tay Trần Thiên đó sao? Bây giờ anh đã ổn rồi, khi nào thì chúng ta đi?"

Nói đến đây, vì để tránh Bào Văn hiểu lầm mục đích của tôi, tôi xắn tay áo lên, vẻ mặt mong đợi nói: "Nói thật, anh đã không đợi nổi muốn lập công rồi, để cho em được nở mày nở mặt!"

Tôi luôn miệng nói vì Bào Văn, chọc cho cô ta từ đang mặt lạnh như băng sang nở nụ cười tươi như hoa mùa xuân, cô ta vừa cười, trong không khí dường như ngập tràn hương vị của hoa tươi vậy, nhưng đáng tiếc, nụ cười này hoàn toàn không thể cảm động được tôi.
Bào Văn nói: "Bố nuôi nói rồi, bảo chúng ta đêm nay xuất phát đi Hàng Châu, đến Hàng Châu rồi, chúng ta sẽ kết hợp cùng nhóm Trần Danh, đến lúc đó ông ấy sẽ cho chúng ta thời cơ, khiến chúng ta gϊếŧ được Trần Thiên. Ông đã nói rồi, nhiệm vụ lần này chỉ được thành công không được phép thất bại, nếu như thất bại, chúng ta có thể hoàn toàn bị bên trên vứt bỏ, anh cũng biết, bên trên bố nuôi vẫn còn người, áp lực của ông ấy rất lớn, anh là được một tay ông ấy nuôi lớn, chắc chắn không hi vọng anh dừng lại ở đây, anh hiểu chưa?"

Tôi gật đầu, vừa nghĩ đến việc tôi sắp được gặp người anh em sinh đôi kia của tôi, trái tim tôi lại đột nhiên luống cuống bất an đập loạn lên, tôi không chắc chắn, sau khi gặp hắn, tất cả sự đóng giả của tôi liệu có bị vạch trần hay không, bởi vì tôi vẫn chưa đủ bình tĩnh để đối mặt với hắn.
Bào Văn nhìn tôi nói: "Anh đang lo à?"

Tôi biết đã để cảm xúc tiết ra ngoài rồi, dứt khoát gật đầu thừa nhận, nói có lẽ là rất lâu rồi chưa thực hiện nhiệm vụ, trong lòng có chút áp lực, đặc biệt là khi nghĩ đến nếu như tôi không hoàn thành nhiệm vụ, có thể sẽ liên lụy đến cô ta, sự áp lực của tôi lại càng gia tăng hơn.

Bào Văn dựa đầu vào vai tôi, dịu giọng nói: "Anh không cần phải lo lắng nhiều quá, em tin vào năng lực của anh, hơn nữa cho dù có thất bại, cùng lắm thì chúng ta quy ẩn, trở thành một đôi thần tiên tự do".

Tôi cúi đầu nhìn cô ta, trong ánh mắt của cô ta lúc này ẩn giấu sự say mê, tôi biết trong lòng cô ta thật sự mong đợi có thể cùng tôi rời khỏi thế tục, giống như Dương Quá và Tiểu Long Nữ cùng nhau trải qua những ngày tiêu diêu tự tại vậy, có lẽ đây là những gì mà Tống Vân Hải đã từng hứa với cô ta, cho nên cô ta mới cam tâm nhận sự khống chế, thận trọng tận tụy làm việc cho ông ta.
Tôi nắm tay Bào Văn nói: "Được, vậy anh sẽ quyết thử một lần, có em ở bên, ngay cả có thất bại cũng không sợ".

Bào Văn cười xinh đẹp, lập tức chỉnh lại sắc mặt, nói: "Đi thôi, em đưa anh đi chọn đồ phải mang theo".

Tôi hỏi Bào Văn phải đi đâu để chọn, cô ta nói biệt thự chúng tôi ở bên dưới còn có một tầng hầm, ở dưới tầng hầm đó để súng ống đạn dược, có thể sợ tôi trách cô ta không nói với tôi, cô ta còn thuận tiện giải thích, nói bởi vì trước đó tôi không cần, nên cô ta cũng không nói với tôi, dù sao sớm muộn gì thì tôi cũng biết, chỉ là muộn một chút thôi.

Tôi giả vờ không để ý gật đầu, trong lòng lại âm thầm than, tại sao mọi người đều thích để vũ khí dưới tầng hầm vậy nhỉ?

Đi theo Bào Văn xuống tầng hầm, tôi bị những gì trước mắt làm cho kinh ngạc, đập vào mắt tôi có ít nhất một trăm khẩu súng, còn về đạn dược đều là từng thùng từng thùng chất đống ở đó, ngoài đạn dược ra, còn có cả lựu đạn. Nhiều súng ống đạn dược thế này, tôi không khỏi nghĩ rằng Bào Văn cô ta thật sự chỉ đưa tôi tới Vân Nam để giải sầu thôi sao? Tôi thấy cô ta sớm đã có suy tính chiếm đất xưng vương, chiếm tổ của chim khác rồi.
Nếu tôi đoán đúng, vậy thì bọn chúng ra tay với Hướng Thượng chỉ còn là chuyện sớm muộn. Không được, tôi phải tìm cách thông báo cho Hướng Thượng, nhưng điện thoại mà Bào Văn đưa cho tôi chắc chắn có cài thiết bị nghe lén, tự tôi đi mua điện thoại lại càng là chuyện không thể thực hiện được, cho nên chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là tìm Lục Hiểu Phong. Nghĩ đến đây, trong đầu tôi lại chợt nảy lên một ý tưởng.

Bào Văn lúc này đang cầm một cái túi leo núi, đang chọn đồ để bỏ vào trong, tôi thấy cô ta chọn một khẩu súng lục, một con dao găm, còn có một khẩu súng bắn tỉa, hai thứ đầu phù hợp với cận chiến, cái cuối cùng phù hợp với chiến đấu từ xa, còn về đạn, cô ta mang theo mấy trăm viên, ngoài ra còn có một điện thoại vệ tinh. Điện thoại vệ tinh rất có tác dụng ở những nơi có hoàn cảnh môi trường ác liệt, sao ở Hàng Châu mà cũng cần dùng đến chứ? Trong đầu tôi suy nghĩ, luôn cảm thấy lần ám sát này không đơn giản như vậy. Đang nghĩ thì Bào Văn đưa một cái điện thoại vệ tinh cho tôi, nói sẽ có lúc cần dùng đến, còn bảo tôi mỗi lần gọi điện thoại xong thì phải lập tức tắt máy đi.
Tôi gật đầu, cũng cầm một cái túi leo núi đi tới, bỏ vào trong túi những đồ giống như Bào Văn, một khẩu súng lục, dao dăm và súng ngắm bắn tỉa, mang đủ đạn, còn bỏ thêm mấy quả lựu đạn vào trong túi. Khi tôi lấy lựu đạn, Bào Văn hài lòng cười, cũng lấy mấy quả lựu đạn bỏ vào.

Chọn vũ khí xong, tôi nói: "Chúng ta chuẩn bị đồ ăn thức uống đi, ngộ nhỡ đến lúc đó tình hình thay đổi, chúng ta cần phải chạy trốn gì đó, cũng có thể bảo đảm có đủ tiếp tế".

Bào Văn cười nói: "Ừ, em đã bảo người chuẩn bị rồi, đi thôi".


Chúng tôi khoác túi leo núi lên vai rời khỏi tầng hầm, không lâu sau, có thuộc hạ mang đến lương khô và nước khoáng. Lương khô để phòng đói, bình thường ăn hai cái là đã đủ để bổ sung thể lực rồi.


Chuẩn bị đồ đạc xong, tôi và Bào Văn mới ăn tối. Sau khi ăn xong, tôi lấy lý do sắp xếp quần áo vật dụng cá nhân của hai chúng tôi mà về phòng trước. Về đến phòng, tôi nhanh chóng làm đổ bình nước nóng, đến chỗ tôi để thuốc đổ nước lên, sau đó để vặn hé nắp bình một chút, thuốc ở bên trong lập tức bị ẩm ướt hết.

Những thuốc này thật ra đều là các loại thuốc bổ, nhưng Bào Văn không biết, cô ta tưởng tôi mỗi ngày đều phải uống thuốc này, nếu không chứng đau đầu sẽ lại tái phát, nếu như thuốc bị ẩm rồi, thì tôi nhất định phải tới bệnh viện, tới lúc đó tôi có thể gặp Lục Hiểu Phong rồi.


Đang nghĩ thì bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, tôi lập tức để chiếc bình bị đổ ở đó, rồi nhanh chóng mở tủ quần áo ra, lấy vài bộ quần áo vứt lên giường.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK