Chết, bị thay thế, tôi nghĩ đây chính là kết cục của tôi.
...
Trong đầu tôi hỗn loạn, trống trơn, chẳng suy nghĩ được gì. Nhưng vào một giây phút khi tôi bất chợt tỉnh táo, ký ức ùa về như những con sóng lớn.
Tôi mở to mắt, cảm thấy da thịt mình bỏng rát. Trước mắt tôi hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp. Khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ của người đó, tim tôi bỗng nhiên đập rất nhanh. Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác hoang mang sợ hãi không thể giải thích được.
Tôi nhìn cô gái đó hồi lâu rồi hỏi: "Cô là ai?"
Cô ấy có mái tóc đỏ mượt mà, khi cười nhìn rất xinh đẹp, khiến người ta dễ cảm mến. Cô ấy nói: "Tiểu Hải, em là vợ anh, Bào Văn. Anh quên em rồi sao?"
Vợ tôi sao? Tôi cau mày, nhưng cảm thấy trên mặt mình đau rát. Tôi đưa tay muốn sờ lên gương mặt mình nhưng cô gái tên Bào Văn kia đột nhiên túm lấy tay tôi, dịu dàng nói: "Đừng chạm vào, mặt anh đang bị thương, em đã băng lại cho anh rồi".
Tôi trầm giọng, hỏi: "Mặt tôi bị thương sao? Sao lại bị thương nặng vậy?"
"Anh bị thương khi đang làm nhiệm vụ ám sát", Bào Văn cũng hạ thấp giọng đáp. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi khẩn thiết, hỏi: "Anh thực sự không nhớ được gì sao?"
Tôi lắc đầu, cố gắng nhớ lại nhưng vừa tập trung suy nghĩ đã cảm thấy đầu mình đau buốt. Tôi đau đớn đến nỗi mỗi lần hít thở dù đã nắm chặt lấy tay Bào Văn, nhưng cơn đau dường như vẫn tăng thêm mấy phần. Bào Văn nói với vẻ thương xót: "Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa. Anh muốn biết điều gì, em kể với anh là được".
"Nhưng tại sao tôi lại chẳng nghĩ ra cái gì thế này?", tôi toan đưa tay lên gõ vào đầu mình nhưng nghĩ đến cơn đau vừa nãy nên đã vội từ bỏ ý định đó.
Bào Văn hạ giọng, nói: "Đó là vì khi nhảy khỏi vách núi, đầu anh đã bị thương, cho nên tạm thời anh sẽ không nhớ được gì cả. Nhưng không sao, bác sĩ nói anh chỉ cần luyện tập một thời gian thì trí nhớ sẽ được phục hồi. Trước khi anh nhớ ra mọi chuyện, em sẽ là ký ức của anh. Em sẽ kể với anh mọi chuyện, được không? Anh muốn biết điều gì, em sẽ kể hết với anh".
Tôi nhìn Bào Văn, sự dịu dàng của cô ấy giống như một làn gió mát, một tia nắng ấm áp chiếu rọi vào góc tối nơi tôi. Nó khiến tôi cảm thấy ấm áp, nhưng cũng hơi ngứa ngáy, bất an. Không biết tại sao, cảm giác dễ chịu này vẫn xen lẫn với một nỗi sợ, một nỗi sợ thấu đến tận xương tủy. Tôi không thể không nghi ngờ cô gái này có thực sự là vợ tôi không? Nếu đúng như vậy, tại sao tôi chẳng có chút thiện cảm nào với cô ấy, lại còn có cảm giác sợ hãi khó giải thích như vậy?
Bào Văn thấy tôi cứ nhìn cô ấy như vậy liền lo lắng hỏi: "Anh sao vậy?"
Tôi lắc đầu, nói: "Cô nói cô là vợ tôi, cô có gì để chứng minh không?"
Bào Văn nhìn tôi với ánh mắt như bị tổn thương, nói: "Anh thực sự không thể nhớ được chút nào sao? Vậy được, em sẽ cho anh xem bằng chứng".
Cô ấy vừa nói vừa đi tới trước một ngăn tủ, lấy từ trong đó ra 2 tờ giấy màu đỏ, đưa cho tôi và nói: "Đây là giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta".
Bào Văn mở tờ giấy chứng nhận ra, tôi nhìn thấy bên trên có một bức hình. Đó là một chàng trai khôi ngô tuấn tú và một cô gái xinh đẹp đang cười rất ngọt ngào. Người con gái đó chính là Bào Văn, còn người đàn ông này sao tôi lại thấy lạ lẫm như vậy? Anh ta rất đẹp trai, thực sự rất đẹp, nhưng nếu như đây thực sự là gương mặt của tôi thì sao tôi lại không có chút cảm giác gì?
Tôi nhìn những thông tin trên tờ giấy chứng nhận kết hôn, bên trên có ghi tên tôi là Nhĩ Hải.
Cái tên mới khó nghe làm sao.
Tôi cau mày nhìn Bào Văn. Cô ấy bỏ tờ giấy chứng nhận kết hôn xuống, nói: "Bệnh đa nghi của anh đúng là nặng quá. Em biết anh sẽ không dễ dàng tin em. Đến vẻ ngoài của mình như thế nào anh còn quên thì em cũng không trách anh không nhớ ra em".
Cô ấy vừa nói vừa đột nhiên cởϊ áσ ra, tôi vội nhắm chặt mắt lại. Tôi nghe thấy tiếng cười bất lực của Bào Văn, cô ấy làu bàu: "Mất trí nhớ xong đột nhiên lại biến thành chính nhân quân tử thế này?”
Tôi bỗng nhiên nổi da gà. Bào Văn cầm lấy tay tôi, tôi cảm thấy đầu ngón tay mình như chạm phải một vật gì như hình xăm. Tôi không nén nổi tò mỏ, mở mắt ra nhìn. Quả nhiên, trên ngực trái của Bào Văn có xăm một hàng chữ, đó chính là "Nhĩ Hải".
Bào Văn nói: "Trên ngực anh cũng có xăm tên của em. Chúng ta đã từng thề với nhau sẽ khắc ghi tên của đối phương lên tim mình, vĩnh viễn có nhau trong tim, vì vậy chúng ta đã xăm hình xăm đôi này. Nếu không tin, anh có thể đợi khi vết thương lành để xem hình xăm trên ngực mình".
Nói đến đây, cô ấy nói với vẻ thương xót: "Chỉ có điều, ngực anh bị bỏng nặng, không biết hình xăm đó có còn hay không".
Sau khi xem giấy chứng nhận kết hôn và hình xăm này, tôi bắt đầu tin tưởng Bào Văn một chút, bởi mỗi lời nói, mỗi hành động của cô ấy đều thể hiện một điều là cô ấy rất yêu tôi. Chỉ tiếc là, tôi không nhớ ra điều gì cả. Nghĩ vậy, tôi không nhịn được mà thốt lên: "Vậy chắc trước đây cô phải hung dữ như sư tử Hà Đông vậy".
Bào Văn nghe lời tôi nói thì đơ cả người. Tôi ngại ngùng chữa cháy: "Nếu không thì, khi nhìn thấy cô sao tôi lại có cảm giác sợ hãi như vậy chứ?"
Nét mặt của Bào Văn dần trở nên lạnh lùng, tôi hỏi cô ấy có phải tôi lỡ lời rồi không. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, hỏi tôi thật sự chưa nhớ ra gì sao, có phải tôi đang lừa cô ấy hay không, có phải tôi cố tình làm cho cô ấy khó chịu? Tôi không biết tại sao cô ấy lại nổi giận như vậy, vội vã nói tôi không cố ý, chỉ là nhất thời không nhớ ra được điều gì nên dựa vào cảm giác mà nói bừa vài câu. Hơn nữa, có vẻ như tính cách cô gái này không được tốt lắm. Đương nhiên, câu cuối cùng này tôi không dám nói ra.
Nghe xong lời tôi nói, mặt Bào Văn mới từ từ giãn ra. Cô ấy nhìn tôi cười, nói: "Xem anh kìa, em dọa anh thôi, em không tức giận đâu. Không sai, trước đây em đòi hỏi ở anh rất nhiều, lúc nào cũng hung dữ, khiến anh biến thành một ông chồng sợ vợ. Có điều, chúng ta cũng rất thương yêu nhau, đã từng hứa sẽ không bao giờ rời xa đối phương. Cho nên, dù anh có biến thành người như thế nào đi nữa, em cũng sẽ không buông tay anh. Trước đây, hiện tại, sau này, bất kể có bao nhiêu khó khăn, đau khổ, chúng ta sẽ cùng nhau đối diện".
Cô ấy nhẹ nhàng gối đầu lên đùi tôi, dịu dàng nói tiếp: "Dù anh có thay đổi thành hình dạng gì, em cũng sẽ không rời xa anh, không bao giờ".
Đứng trước người con gái dịu dàng này, tôi nén lại những ưu tư trong lòng, hít một hơi thật sâu.
"Anh thực sự muốn lấy lại trí nhớ", tôi hạ thấp giọng, nói.
Bào Văn bỗng run lên, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi nhìn lại cô ấy, nói: "Xem em kìa, anh nghĩ có lẽ chúng ta thực sự rất yêu nhau. Nếu không thì trong trường hợp anh có thể bị hỏng cả khuôn mặt, em sẽ không thể đối xử tốt với anh như vậy. Cho nên, anh rất muốn nhớ lại ký ức của chúng ta, muốn nhớ lại chúng ta đã yêu nhau, đã bên nhau thế nào. Anh muốn biết câu chuyện của hai ta, chắc chắn sẽ rất ngọt ngào phải không?"
Bào Văn trầm giọng, đáp: "Ừm ... rất ngọt ngào".
Nói đến đây, cô ấy bỗng nhìn tôi lo lắng, nói: "Có phải anh mất trí nhớ rồi thì sẽ không yêu em nữa không?"
Tôi lắc đầu, nói: "Sao có thể như vậy chứ? Dù anh tạm thời chưa thể nhớ ra em, nhưng anh sẽ nhớ em là người đầu tiên anh nhìn thấy khi tỉnh lại. Anh cũng sẽ không quên em đã đối xử với anh ngọt ngào và dịu dàng như thế nào, ngay cả khi gương mặt anh không còn như xưa nữa, vợ à ... "
Tôi gọi cô ấy một tiếng "vợ", cô ấy sửng sốt nhìn tôi. Tôi nói tiếp: "Anh gọi như vậy có gì không đúng sao?"
Bào Văn khóc nấc lên, nhìn cô ấy vừa xinh đẹp vừa khiến người khác động lòng thương. Cô ấy nắm chặt tay tôi, nói: “Anh gọi đúng rồi, rất đúng”.
Tôi mỉm cười, nhưng trên mặt đau rát. Tôi có chút lo lắng không biết có phải thực sự mặt tôi bị hỏng hẳn rồi không? Nếu như vậy thì trông tôi sẽ ra sao? Cố gạt suy nghĩ đó sang một bên, tôi nói: "Vợ à, cho dù anh không còn ký ức nữa, nhưng anh sẽ yêu em hết lòng. Anh sẽ làm tròn nghĩa vụ của một người chồng".
Bào Văn gật đầu, gương mặt cô ấy đầy vẻ ngọt ngào, nói: "Anh đã mất trí nhớ mà lại nói được những lời lãng mạn như vậy, quả là tiến bộ hơn trước rất nhiều".
"Em có thích nghe không? Nếu như em thích, sau này anh sẽ nói cho em nghe mỗi ngày", tôi đáp.
Bào Văn dịu dàng kề gương mặt mình lên tay tôi, đáp: "Được ạ".
Nói xong, cô ấy hỏi tôi có đói không, nếu tôi đói thì cô ấy sẽ đi nấu cơm. Tôi nói mình không đói, so với việc ăn, tôi muốn biết rốt cuộc mình đã trải qua những chuyện gì, muốn biết mình là người thế nào hơn.
Bào Văn yên lặng trong chốc lát, sau đó trả lời mọi câu hỏi của tôi. Cô ấy nói chúng tôi đều là sát thủ, đã quen biết nhau vài tháng trước. Trong một lần cùng làm nhiệm vụ, chúng tôi đã phải lòng nhau. Ngay sau đó, chúng tôi kết hôn. Một lần, tôi và cô ấy cùng đi thực hiện một nhiệm vụ ám sát, nhưng trong tổ chức có kẻ phản bội chúng tôi. Tôi vì cứu cô ấy nên bị dồn vào đường cùng, phải nhảy xuống vách núi. Sau đó lưu đạn phát nổ, tôi bị nhấn chìm trong biển lửa. Mặc dù cô ấy và những người khác đã cố gắng dập lửa trong thời gian ngắn nhất, nhưng lúc đó tôi đã bị bỏng nặng rồi".
Tôi không kìm nén được mà để lộ vẻ căm phẫn, hỏi: "Em nói anh là sát thủ? Vậy, anh muốn gϊếŧ ai? Ai là người đã bán đứng anh?"
Bào Văn trầm giọng, đáp: "Người chúng ta muốn gϊếŧ là chủ nhân nhà họ Nhan, Trần Thiên. Còn kẻ bán đứng chúng ta tên là Tráo Tử, hắn ta đã bị trừng phạt rồi".
Trừng phạt? Nghĩa là hắn đã bị gϊếŧ rồi sao?
Tôi hơi nheo mắt lại, hỏi: "Vậy còn Trần Thiên đó thì sao?"
Bào Văn hờ hững, đáp: "Hắn vẫn chưa chết".
Tôi nghiến răng, nói: "Thật là đáng tiếc".
Bào Văn tiếp lời: "Đúng vậy, nhưng anh yên tâm, em nhất định sẽ báo thù cho anh".
Tôi nhìn cô ấy, dịu dàng nói: "Cảm ơn em. À, anh thấy hơi đói bụng rồi, em có thể đi làm cơm cho anh không?"
Bào Văn đang định quay lưng đi nấu cơm, tôi gọi với theo: "À, cho anh điếu thuốc đã".
Tôi vừa nói vừa ngồi dậy. Lúc này, tôi thấy ngực mình bị băng rất nhiều lớp, nhưng may mà hai chân gần như không bị thương gì.
Bào Văn lấy ra từ trong ngăn kéo bao thuốc, nói: "Anh đúng là con nghiện thuốc lá. Đến nông nỗi này rồi vẫn không quên hút thuốc".
Tôi cười, đáp: "Bà xã mắng đúng lắm ạ".
Bào Văn bảo tôi há miệng ra, cô ấy đút cho tôi điếu thuốc, châm thuốc cho tôi rồi mới quay lưng đi dọn cơm.
Nhìn theo bóng lưng yểu điệu của Bào Văn, tôi lạnh lùng rít một hơn, nói nhỏ: "Bào Văn, trò chơi mới lại bắt đầu rồi".