Hàn Tu Dương nheo mắt, hỏi: "Cậu không sợ chết?"
Tôi thản nhiên nói: "Sợ chứ, nhưng sợ thì có thể làm gì? Sợ thì có thể không chết sao? Hơn nữa, nếu có cả nhà họ Hàn chôn cùng tôi thì tôi chết cũng coi như quang vinh vĩ đại, cũng coi như rầm rộ nhỉ? Tôi không lỗ."
Nghe thấy thế, Hàn Tu Dương đột nhiên bật cười, ông ta nói: "Cậu nói gì thế? Nếu cậu chết thì có cả nhà họ Hàn chôn cùng cậu? Ha ha ha, cậu nhóc, làm người đừng ngây thơ quá, cậu là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là con một kẻ bán nước, mà cũng dám vênh váo thế sao?"
Tôi cau mày, cười khẩy nói: "Tôi không chỉ là con của kẻ bán nước, tôi còn là con của tiến sĩ Vệ được đất nước coi trọng."
Nghe thấy tôi nhắc đến mẹ tôi, Mạt Tang hơi kinh ngạc, sau đó chị ấy cười nói: "Đúng thế, cô Vệ là nhà khoa học hàng đầu, ưu tú nhất Hạ Hạo, bà ấy chỉ có một đứa con trai cưng này thôi, nếu các ông muốn động vào cậu chủ bọn tôi, thì bà ấy sao có thể chịu để yên?"
Hàn Tu Dương cười khẩy nói: "Nếu cô ta vĩnh viễn không biết thì sao?"
Nghe thấy thế, tim tôi nặng trĩu, cuối cùng đánh mất sự bình tĩnh lúc nãy, gằn giọng nói: "Hàn Tu Dương, lời ông nói có ý gì?"
Hàn Tu Dương cười khà khà, hỏi: "Giờ biết sợ rồi? Tôi nói thật cho cậu biết, Trần Danh, người muốn cậu chết không phải chỉ là ý nhà họ Hàn chúng tôi, còn có ý của những ông lớn khác, giờ mẹ cậu bị cấm túc, không, là đang thí nghiệm, nếu làm việc không cẩn thận, phòng thí nghiệm đột ngột nổ tung, cũng là việc có thể xảy ra mà."
Tôi vừa kinh ngạc vừa tức giận, không ngờ Hàn Tu Dương thế mà dám nhắm vào mẹ tôi, tôi càng không ngờ phía thủ đô lại có người ủng hộ ông ta, để trừ khử tôi, thế mà không tiếc diệt trừ mẹ tôi - rường cột nước nhà.
Càng nghĩ càng giận, thấy ông lão đứng sau ông ta định bóp cò, bàn tay đặt dưới gầm bàn của tôi chậm rãi mò vào eo, cố gắng khiến mình giữ bình tĩnh, nhìn ông ta, tôi nói: "Ông tưởng âm thầm giải quyết mẹ tôi là được sao? Vậy ông định đối phó với Vương Duy, Vương Tây Quyền ở Án Thành thế nào? Làm sao đối phó với đám anh em của tôi ở Nam Kinh? Làm sao ngăn cản các "tử sĩ" trong tay tôi vạch trần các ông? Khống chế mạng sao? Hàn Tu Dương ông có thể khống chế mạng, thì ông đã không phải gia chủ nhà họ Hàn, mà là ông Hàn của thủ đô rồi."
Tôi nói đến đây, thì nhìn Hàn Tu Dương ánh mắt đã có chút dao động, cong môi, hỏi: "Tôi nói đúng không?"
Hàn Tu Dương cau mày không nói gì, tôi tiếp tục nói: "Ngày mai, hoặc ngày kia, việc Vương Tây Quyền nắm giữ bằng chứng phạm tội của ông lớn nào đó sẽ lan truyền rộng rãi, ông nói xem nếu bên trên biết ông ấy bị người khác ám sát trên đường đi tố cáo, thì sẽ nghĩ thế nào? Còn cả người tạm thay thế vị trí đứng đầu Án Thành hiện tại, ai đứng phía sau ông ta? Cái chức này của ông ta là dựa vào việc vợ ông ta hầu hạ bao nhiêu đàn ông mà có được? Trong số những người đàn ông này, có người phe các ông không? Tôi nghĩ chắc ông biết rất rõ nhỉ?"
Sắc mặt Hàn Tu Dương bắt đầu trở nên nghiêm túc, tôi biết cuối cùng mình cũng nói đến chỗ ông ta coi trọng và lo lắng, tiếp tục nói: "Nếu ông cảm thấy hai người này chưa đủ, vậy ông thử nghĩ về Vương Duy của Án Thành đi. Ông ấy đã cắm rễ ba mươi mấy năm ở Án Thành, ông cảm thấy ông đổi người đứng đầu Án Thành, chỉ dựa vào việc liên thủ giữa người này và Chung Lương là có thể lật đổ ông ấy sao? À đúng rồi, tôi quên nói với ông, hàng năm ông ấy đều tụ tập với các anh em của bố tôi, trong số anh em này, mặc dù đa số đã trở lại cuộc sống bình yên, nhưng vẫn có mấy người như ông ấy, chiếm cứ một phương, giờ họ vẫn chưa biết sự tồn tại của tôi, ông nói xem nếu họ biết thì sẽ thế nào?"
"Cậu quá coi trọng bản thân rồi, cậu chẳng qua chỉ là con trai người bạn quá cố nhiều năm của họ, chẳng lẽ cậu còn mong họ đặt cược vinh hoa phú quý để đòi công bằng cho cậu?" Hàn Tu Dương cười khẩy nói.
Tôi nói chắc như đinh đóng cột: "Tôi tin, vì họ không chỉ là bạn mà còn là anh em. Có lẽ người nhà họ Hàn các ông gian trá, ích kỉ quen rồi, không hiểu anh em là gì, nhưng tôi lại biết, anh em là dù cách bao xa, dù cách bao lâu, chỉ cần ông có việc cần, tôi chắc chắn sẽ liều mình giúp đỡ, người nhà của ông chính là người nhà của tôi, người ông muốn bảo vệ chính là người tôi muốn bảo vệ."
Nói đến đây, tôi nhếch mày cười, nói: "Vương Duy chính là ví dụ tốt nhất, ông nói xem tôi nói đúng không?"
Hàn Tu Dương nheo mắt nhìn tôi, cười giả tạo nói: "Đúng là ngây thơ."
Tôi nhếch mày bình thản nói: "Ngây thơ? Ngây thơ hay sự thật có lẽ ông có thể thử xem."
Nói xong, tôi lấy usb ra, trong usb có đoạn clip và ghi âm Tiểu Thái đã chỉnh lí xong, tôi nói: "Ông có tin dù tối nay tôi đưa thứ này cho ông, thì tôi cũng không sợ vì tôi có bản dự phòng, tôi có rất nhiều kênh để tung nó ra, tôi có tự tin, lợi dụng đoạn ghi âm nhỏ này để phát hiện một mặt bẩn thỉu xấu xí của nhà họ Hàn các ông."
Sau khi tôi nói xong, Hàn Tu Dương rơi vào im lặng hoàn toàn.
Tôi uống ngụm nước, nói: "Tôi biết ông nhất định không ngờ tôi biết nhiều vậy, cũng không ngờ tôi thế mà không bị ông dọa sợ. Nói thật với ông nhé, từ lúc tôi quyết định đến Hàng Châu, thì tôi đã hạ đầu xuống đến eo, tôi biết mình có thể mất đầu bất kì lúc nào, nhưng tôi không sợ, cùng lắm thì lấy lợi ích, địa vị và uy tín còn cả vô số mạng người của nhà họ Hàn chôn cùng tôi, việc này cũng chỉ có quý tộc thời xưa mới có đãi ngộ này nhỉ, tôi không lỗ."
Nói xong, tôi lại rót cho mình cốc nước, đồng thời rót cho Mạt Tang một cốc, nói: "Chị Tang, ngồi xuống đi, không phải căng thẳng, dù chị cầm súng nhắm vào đầu Hàn Tu Dương thì làm được gì chứ? Nếu ông ta thực sự muốn gϊếŧ em, thì em chưa nổ súng, người của ông ta đã giải quyết em trước."
Mạt Tang cất súng, tôi đưa cốc nước cho chị ấy rồi nói: "Mau uống miếng nước cho đỡ sợ."
Nói đến đây, tôi nhìn thấy Hàn Tu Dương ra hiệu cho hai thuộc hạ của ông ta bỏ súng xuống, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm hoàn toàn, thực ra Hàn Tu Dương không biết, trong lòng tôi chẳng có chút chắc chắn nào, lòng bàn tay tôi thậm chí cả lưng tôi cũng ướt mồ hôi, thậm chí nếu không phải tôi cố gắng kiềm chế, nắm chặt cốc nước thì tay tôi có lẽ sẽ run rẩy không thôi.
Tôi rất mừng vì tôi không biểu hiện chút căng thẳng nào.
Hàn Tu Dương đột nhiên bật cười, ông ta nói: "Điều kiện cậu nói chúng ta có thể thương lượng."
Đây là có ý nhượng bộ, chọn việc đàm phán với tôi?
Tốc độ lật mặt của đồ cáo già này nhanh thật, vừa nãy còn hận không thể gϊếŧ tôi, giờ lại làm ra vẻ chưa xảy ra chuyện gì, nhưng ông có thể giả vờ, tôi cũng có thể, tôi cười nói: "Đây chẳng phải là việc quá tốt sao?"
Hàn Tu Dương hờ hững nói: "Tôi có thể giúp cậu dẹp yên Vương Khải Uy, cũng có thể giúp cậu bảo Thanh Chí dừng tay, điều kiện là tôi mong phía các cậu ngừng việc điều tra tạm thay thế vị trí người đứng đầu Án Thành, khi còn sống, ông ta sẽ không động vào quyền lực của Vương Tây Quyền."
Tôi gật đầu nói: "Được."
Hàn Tu Dương nhìn usb một cái, nói: "Chỉ có điều, tôi làm sao có thể đảm bảo nội dung trong usb sẽ không bị tung ra chứ?"
Tôi nói: "Việc này phải xem ông Hàn muốn tôi làm thế nào rồi, dù sao tôi có chỉ lên trời thề, ông cũng sẽ không tin."
Hàn Tu Dương lắc đầu nói: "Không, cậu giơ tay lên trời thề tôi sẽ tin."
Tôi nheo mắt, nói: "Không ngờ ông Hàn thì ra còn tin thứ theo chủ nghĩa duy tâm thế này."
Hàn Tu Dương lạnh nhạt nói: "Ngoại hình cậu cứng rắn như con tê tê, nhưng tim cậu lại yếu mềm vô cùng, tôi biết cậu không nỡ làm tổn thương người con gái cậu thích, người cậu để ý dù chỉ bị tổn thương về mặt ngôn từ cũng không được, nên tôi mới muốn cậu thề. Trần Danh, tôi muốn cậu đảm bảo với tôi, chỉ cần hai chúng ta thỏa thuận thành công, cậu sẽ không tiếp tục lấy những thứ này ra đối phó với Thanh Chí, đối phó với nhà họ Hàn chúng tôi, nếu cậu không làm được, thì sẽ khiến cậu cả đời không có được người mình yêu, khiến tất cả những người quan tâm cậu cô lập cậu."
Phải nói là Hàn Tu Dương nhìn người rất chuẩn, từ trong lời nói vừa nãy của ông ta, thì có thế thấy ông ta hiểu rõ tôi là người thế nào, nên ông ta mới biết lời thề độc này đúng là có khả năng trói buộc tôi.
Nghĩ đến đây, tôi giơ tay lên, nói: "Tôi - Trần Danh xin thề, chỉ cần nhà họ Hàn không làm trái lời hứa, giúp tôi giải quyết Vương Khải Uy, không động vào Án Thành, không động vào Vương Duy và Vương Tây Quyền, không động vào tôi, thì tôi sẽ vĩnh viễn không ra tay đối phó với nhà họ Hàn, nếu làm trái lời thế, thì khiến tôi bị cô lập, không có được người tôi yêu cả đời."
Hàn Tu Dương cười nói: "Người trẻ tuổi, thẳng thắn lắm! Nào, ăn cơm, đồ ăn ở đây toàn là đặc sản chỗ chúng tôi đấy."
Tôi cười nói: "Nếu đã vậy thì tôi phải nếm thử hẳn hoi rồi."
Tôi và Hàn Tu Dương vừa ăn vừa khách sáo hàn huyên, không nhắc một chữ nào việc lúc trước, người không biết chắc sẽ không tin hai chúng tôi vừa nãy suýt thì ông chết tôi sống, cá chết lưới rách.
Vừa nghĩ tôi vừa nhìn cao lương mỹ vị đầy bàn, nghĩ bụng đây chắc là bữa cơm cuối cùng Hàn Tu Dương chuẩn bị cho tôi, đồ ăn đúng là cực kì phong phú.
Bữa cơm này ngoài phần đầu hơi chán ra, những cái khác đều có thể coi như hài lòng.
Sau khi cơm no rượu say, Hàn Tu Dương nói tối ở đây có biểu diễn, hỏi tôi có muốn ở lại xem không? Tôi khéo léo từ chối, nói phải về Án Thành ngay, ông ta cười ha hả: "Xem ra bên đó có người đẹp đang chờ, nếu đã vậy thì tôi không giữ cậu nữa."
Tôi cười nói: "Ông Hàn, lời chúng ta nói, ông phải nhanh chóng thực hiện đấy, con người tôi khá là nóng nảy, không có kiên nhẫn đâu."
Hàn Tu Dương hờ hững nói: "Yên tâm đi, trước chiều mai, tôi sẽ khiến cậu có thể nghênh ngang đi trên phố lớn ngõ nhỏ."
Tôi gật đầu nói được, nói xong tôi xoay người rời đi, khi tôi ra khỏi phòng, lúc đến chỗ thang máy, cửa thang máy đúng lúc mở ra, sau đó một gương mặt dữ tợn đáng sợ đập vào mắt tôi, hắn giơ súng, lúc thấy tôi thì không do dự bóp cò súng, nói: "Trần Danh, mày đi chết đi!"
Tim tôi hẫng một nhịp, nghĩ bụng đến đòi nợ rồi!