Mặt Bào Văn sa sầm lại hỏi: "Nhưng tại sao bọn chúng lại biết được kế hoạch của ta?"
"Việc này còn phải hỏi sao?", tôi nghiến răng, chỉ xuống đất nói: "Bên dưới căn hầm rõ ràng không có quân đặc chủng, nhưng lại không có một ai lên tiếp tế cả. Chắc chắn trong số đó có kẻ làm gián điệp cho quân đặc chủng. Hắn ta đã ra tay với người của ta ở dưới hầm. Không chỉ có vậy, người của chúng ta bị chúng diệt cả đoàn. Thật sự không ngờ trong số chúng ta lại có gián điệp".
Nghe tôi nói xong, Bào Văn bỗng loạng choạng. Tôi vội vã chạy tới đỡ cô ta, hỏi cô ta làm sao vậy. Lúc đó, sắc mặt những kẻ khác cũng vô cùng khó coi, nói rằng mình bị váng đầu. Tôi đoán ngay thuốc mà Lý Nguyên Bảo bỏ vào đồ ăn đã bắt đầu phát huy tác dụng. Tôi cũng giả vờ bị choáng, trầm giọng nói: "Không xong rồi, chúng ta bị đánh thuốc".
Bào Văn lập tức vô cùng lo lắng, hỏi: "Đánh thuốc? Em biết rồi, là hắn, nhất định là hắn!"
Lúc này, đám người đến giao dịch với chúng tôi dùng Tiếng Anh hỏi chúng tôi đã có chuyện gì xảy ra. Bào Văn mặt nặng như chì hỏi tôi phải làm thế nào đây. Tôi nói đến nước này thì đành ngoan ngoãn xin hàng thôi. Bào Văn kinh ngạc, tôi nói nhỏ: "Em đừng quên thân phận của anh".
Tôi là kẻ nằm vùng, nghĩa là thực ra tôi cùng hội cùng thuyền với Hồ Diệu Vi. Cho nên, tôi đã bảo Bào Văn ngoan ngoãn chịu hàng để bảo toàn tính mạng, sau đó tôi sẽ tìm cơ hội để thả bọn họ đi.
Vốn nghĩ Bào Văn sẽ lưỡng lự vì cô ta chưa từng hoàn toàn tin tưởng tôi. Vậy mà không ngờ cô ta lại gật đầu ngay. Sau đó, tôi ra hiệu với những kẻ khác, ý bảo bọn chúng đầu hàng đi.
Những kẻ đó sau khi thấy mệnh lệnh của tôi liền ngoan ngoãn ngồi xuống. Điều đó khiến cho những khách hàng đến giao dịch của chúng tôi vô cùng tức giận, bọn chúng dùng Tiếng Anh chửi mắng chúng tôi là lũ bệnh, vô dụng, dùng mọi lời lẽ để sỉ nhục chúng tôi. Tôi thực sự muốn ghì hắn xuống rồi thông cho hắn nát "cúc hoa" ra nhưng tôi đã nhịn được. Bởi vì tôi biết Hồ Diệu Vi chắc chắn sẽ giúp tôi chăm sóc chu đáo cho bọn chúng.
Hồ Diệu Vi lạnh lùng nhìn đám người đang ngồi xuống trước mặt, ánh mắt hắn đầy vẻ khinh miệt. Hắn ta lạnh lùng nói: "Coi như chúng mày thông minh, nếu chúng mày đã giơ tay chịu hàng thì hãy đặt hết súng xuống đất, hai tay ôm đầu rồi đi ra".
Thấy Hồ Diệu Vi giễu võ dương oai như vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi nghĩ thầm ra vẻ cái gì chứ, nếu không phải kế hoạch của ông đây hoàn hảo thì hắn ta có thể dễ dàng như vậy được sao? Ta khinh, ta khinh! Trong bụng nghĩ vậy như ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra ngoan ngoãn làm theo lời hắn. Như vậy, tôi, Bào Văn và những kẻ khác bị quân đặc chủng kề súng vào đầu dẫn đi. Sau đó, bên trong vọng ra tiếng gào thét vô cùng phẫn nộ, nối tiếp đó là tiếng súng.
Bào Văn mệt mỏi, hỏi nhỏ tôi: "Anh định làm thế nào?"
Tôi biết cô ta như vậy là do tác dụng của thuốc. Tôi nhìn những kẻ khác, hầu hết đều đã ngất rồi ngã xuống đất. Điều mà Bào Văn không biết là cô ta không ngất bởi vì tôi đã bảo Lý Nguyên Bảo cho một liều lượng nhỏ thuốc vào trong đồ ăn của cô ta. Tôi muốn Bào Văn không ngất nhưng cũng không thể phản kháng nổi, để mặc cho kẻ khác giày vò mình. Bởi tôi thừa biết cô ta ghét nhất là cảm giác này. Đối xử với cô ta như vậy khiến tôi cảm thấy như mình đang báo được thù vậy.
Gạt những suy nghĩ đó sang một bên, tôi trầm giọng nói: "Anh còn chưa nghĩ xong. Có điều, mục tiêu nhiệm vụ lần này của anh là nằm vùng trong tổ chức của chúng ta để tìm ra "lão đại" đứng đằng sau. Cho nên, hiện giờ tạm thời Hồ Cẩm Tú vẫn chưa để lộ thân phận của anh. Nếu như vậy, ông ta chắc chắn sẽ không để anh chết. Nhưng nếu chỉ có mình anh sống sót thì ông ta sẽ sợ thân phận của anh bị lộ. Cho nên, anh đoán chừng bọn chúng sẽ cho chúng ta cơ hội để "chạy trốn"".
Nghe tôi phân tích xong, Bào Văn cau mày lo lắng nói: "Nếu như mọi việc đúng như anh nghĩ thì thật là tốt. Em chỉ sợ mọi thứ không đơn giản như vậy".
Tôi nắm lấy tay Bào Văn nói: "Em yên tâm, cho dù mọi việc có không được như chúng ta đang nghĩ, cho dù phải mạo hiểm để lộ thân phận thì anh cũng sẽ cứu em ra khỏi đó. Anh sẽ bảo vệ em. Nếu không thoát được thì chúng ta sẽ chết cùng nhau, làm một đôi vợ chồng ma".
Tôi nói rồi nắm tay Bào Văn càng chặt hơn, cô ta hạnh phúc gục đầu vào vai tôi, nói rằng mình rất buồn ngủ. Tôi đáp: "Em ngủ một lát đi. Anh vẫn ổn, anh đoán kẻ chơi thuốc chúng ta biết rằng anh là kẻ nằm vùng do cấp trên của hắn phái đến nên cho rằng anh là đồng minh của hắn. Do vậy, hắn không dùng nhiều thuốc với anh".
Bào Văn gật đầu, tin những điều tôi vừa nói.
Không lâu sau, tiếng súng dừng lại. Hồ Diệu Vi dẫn đầu một toán quân đặc chủng ra khỏi nhà kho. Đứng bên cạnh hắn là Lý Nguyên Bảo - người vừa ra khỏi căn hầm dưới lòng đất.
Nhìn thấy Lý Nguyên Bảo, tôi trầm giọng nói: "Quả nhiên là hắn".
Bào Văn hỏi tôi cũng đoán ra kẻ hạ độc là Lý Nguyên Bảo sao? Tôi gật đầu đáp: "Chúng ta bị người của chính mình hạ độc. Khả năng duy nhất chính là Lý Nguyên Bảo âm thầm cho thuốc vào đồ ăn của chúng ta. Ngoài cơ hội đó ra thì không ai có thể hạ độc chúng ta được".
"Anh nói không sai, xem ra em đã xem thường thằng nhãi này rồi. Biết sớm sẽ như vậy thì sau khi bố nó chết em đã cho nó một viên đạn để đi theo bố nó rồi", Bào Văn nghiến răng nói.
Nhìn dáng vẻ mỏi mệt của cô ta, tôi vờ tỏ vẻ thương xót nói: "Được rồi, em đừng nói gì nữa. Hãy giữ sức để còn chạy trốn".
Bào Văn gật đầu.
Lúc này, Hồ Diệu Vi đến bên cạnh chúng tôi. Hắn co chân đạp chúng tôi ngã xuống đất. Bào Văn phẫn nộ hỏi sao hắn lại làm vậy. Hắn ta lạnh lùng nhìn tôi hỏi: "Mày là thủ lĩnh của băng đảng này?"
Hắn đạp vào ngực tôi đau điếng nên trong lòng tôi thầm chửi hắn một câu, tôi thừa biết hắn đang dùng việc công để trả thù tư nên rất cay cú. Tôi lạnh lùng đáp: "Phải".
Hồ Diệu Vi lấy súng dí vào đầu tôi, cười lạnh nói: "Mày ngông cuồng như vậy mà không sợ tao nổ súng bắn chết mày sao?"
Tôi ngẩng đầu nhìn Hồ Diệu Vi, lúc đó trong mắt hắn đằng đằng sát khí. Tim tôi bỗng đập mạnh, biết hắn thực sự muốn gϊếŧ mình. Tôi bỗng cảm thấy có sự không lành nên nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng rồi hỏi: "Nếu mày thực sự muốn làm vậy thì tao có sợ cũng đâu giải quyết vấn đề gì?"
Lý Nguyên Bảo đứng bên cạnh vẻ mặt vô cùng lo lắng, trên trán cậu ấy đang toát mồ hôi, có lẽ là toát mồ hôi hộ tôi chăng?
Hồ Diệu Vi rít lên qua kẽ răng: "Đừng tưởng tao không dám!"
"Hồ Diệu Vi, anh đang làm gì vậy?", lúc đó, bỗng một giọng nói thân quen vang lên. Tim tôi như ngừng đập, tôi quay mặt lại thì nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của Giai Âm. Đôi mắt cô ấy lạnh lẽo nhìn Hồ Diệu Vi.
Giai Âm tới khiến tôi vô cùng vui sướng, nhưng tôi không dám để lộ ra điều đó. Tôi và Bào Văn đưa mắt nhìn nhau.
Hồ Diệu Vi chửi thề một câu rồi thu súng lại, nói không định làm gì cả. Hắn còn hỏi sao Giai Âm lại đến đây. Nghe giọng nói đầy vẻ phẫn nộ của hắn dường như việc Giai Âm đến đây đã làm cản trở công việc của hắn.
Tôi không thể không nghĩ nếu như Giai Âm không xuất hiện thì liệu Hồ Diệu Vi có thực sự nổ súng gϊếŧ tôi không?
Giai Âm lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi và Bào Văn rồi nói: "Tôi nhận lệnh của cấp trên, cấp trên giao cho tôi áp giải đám phạm nhân này đi. Thế nào? Anh định chống lệnh à?"
Trong lúc nói câu đó, Giai Âm đã bước gần lại chỗ chúng tôi. Điều kì lạ là khi cô ấy đứng trước mặt chúng tôi thì chân lại hướng vào bên trong như đang cố gắng ra một loại ám hiệu nào đó. Tôi thần người, sau đó lập tức hiểu ra. Trong lúc Giai Âm nói chuyện với Hồ Diệu Vi, tôi bất ngờ chồm lên, lấy con dao găm kề vào cổ Giai Âm. Vì tốc độ của tôi quá nhanh nên không ai kịp trở tay.
Hồ Diệu Vi gầm lên tức giận: "Thả cô ấy ra! Nếu không tao bắn chết mày!"
Lúc đó, Giai Âm "bị" tôi ôm chắc trong lòng. Mùi hương quen thuộc của cô ấy khiến tôi chìm đắm. Tôi thèm được ngửi mùi tóc cô ấy biết bao, thèm hôn lên má cô ấy biết bao nhưng giờ tôi không thể làm vậy. Tôi giả vờ lạnh lùng nói: "Mày muốn bắn tao? Vậy được, vậy thử xem dao của tao nhanh hay súng của mày nhanh hơn nhé".
"Người của anh giờ đã mất khả năng chiến đấu. Anh nghĩ uy hϊếp tôi thì anh có thể chạy thoát sao?", Giai Âm lạnh lùng nói. Tuy nhiên, khi cô ấy quay mặt sang nhìn tôi ánh mắt vẫn không giấu nổi sự dịu dàng.
Tim tôi mềm nhũn, trong lòng có chút ngọt ngào. Tôi hờ hững đáp: "Tôi có chạy thoát được hay không thì còn phải xem mạng của cô có đáng giá hay không rồi".
Giai Âm hừ lạnh, bảo Hồ Diệu Vi không cần để ý đến cô ấy. Nhưng Hồ Diệu Vi đâu dám bỏ mặc cô ấy, hắn sa sầm mặt hỏi tôi muốn thế nào. Tôi đáp: "Rất đơn giản, hãy chuẩn bị cho tao một chiếc xe, một chiếc xe hàng lớn. Tao phải đưa anh em của tao theo. Chúng mày không được đuổi theo, đợi khi bọn tao đã cách chúng mày một khoảng cách an toàn thì tự khắc sẽ thả cô ta ra. Nhớ kỹ, nếu mày không muốn cô ta bị tổn hại gì thì ngoan ngoãn nghe lời tao".
Hồ Diệu Vi sa sầm mặt lại nói: "Mày muốn đưa cả lũ người đó đi? Mày đang đùa với tao sao?"
Tôi còn định nói tiếp nhưng Bào Văn nói: "Chồng, chúng ta không thể ở đây lâu thêm nữa. Nhỡ đâu bọn chúng bố trí xạ thủ mai phục chúng ta thì rắc rối to. Em nghi hắn ta đang cố kéo dài thời gian".
Tôi giả vờ lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Bào Văn nghĩ ngợi rồi nói: "Nếu không thể đưa tất cả đi thì hãy chỉ đưa 5 người đi thì sao? Không phải mạng của Giai Âm tiểu thư đây lại rẻ đến nỗi không chuộc được 5 người đấy chứ?"
Thật không ngờ Bào Văn vì muốn giữ mạng sống mà sẵn sàng từ bỏ nhiều người đến vậy. Chỉ cần 5 người, tôi nghĩ người đàn bà này đúng thật là nhẫn tâm.
Giai Âm lạnh lùng đáp: "Thật không ngờ Bào Văn cô lại sa vào con đường tội lỗi này. Nếu sớm biết, thì lúc còn ở Nam Kinh tôi đã tiêu diệt cô để trừ hậu họa rồi".
Điều mà Bào Văn không thể chịu đựng được chính là bị Giai Âm nhục mạ. Nghe Giai Âm nói vậy, người cô ta đang mềm nhũn nhưng bỗng chốc trợn tròn mắt lên, nộ khí bừng bừng hỏi: "Cô có tin tôi gϊếŧ cô ngay không?"
Giai Âm không hề nao núng, lạnh lùng đáp: "Không tin, vì nếu gϊếŧ tôi thì cô cũng không sống nổi".
Bào Văn tức đến nỗi toàn thân run lên bần bật. Hồ Diệu Vi mất kiên nhẫn nói: "Được rồi, tao đồng ý yêu cầu của chúng mày. Nhưng nhớ cho kỹ, nếu Giai Âm thiếu cọng tóc nào thì chúng mày sẽ chết mà không có chỗ chôn thây".
Nghe vậy, Bào Văn bỗng cười mỉa mai, cô ta lăng mạ Giai Âm: "Tống tiểu thư, quả nhiên là "tiểu thư". Đã có người yêu mà còn bám riết lấy người đàn ông khác không tha. Được nhiều người yêu thích như vậy, tôi thực ngưỡng mộ cô đấy".
Bàn tay đang cầm con dao của tôi siết chặt, rất muốn đâm Bào Văn một nhát vì cô ta dám xúc phạm Giai Âm của tôi. Nhưng Giai Âm lại vô cùng bình tĩnh đáp: "Ngưỡng mộ thì có tác dụng gì? Người đàn bà lòng dạ độc ác như rắn rết giống cô thì cả đời này cũng không có được tình yêu như tôi đâu".
Giai Âm đang ám chỉ đến tôi, điều đó càng làm Bào Văn tức điên. Tôi lập tức an ủi Bào Văn để cô ta nguôi giận. Tôi còn nói có tôi yêu cô ta là đủ rồi. Bào Văn cười đáp với vẻ đắc ý: "Đúng vậy, em chỉ cần có anh là đủ. Tình yêu của kẻ khác, em cũng chẳng thèm".
Giai Âm cười nhạt, còn Bào Văn tiếp tục mỉa mai: "Có những kẻ lúc nào cũng cho mình là đúng. Nhưng rồi có một ngày, ả ta sẽ phải hối hận thôi. Ả ta sẽ nhận ra thực ra mình chỉ là một con hề. Còn Bào Văn này, mới là người chiến thắng".