Nhân viên phục vụ lập tức nói xong rồi, sau đó dẫn tôi tới phòng tổng thống ở tầng cao nhất. Phòng tống thống phân ra phòng khách và phòng ngủ, phòng khách chính là một phòng chiếu phim nhỏ, phong cách lắp đặt là phong cách cung đình của Châu Âu, rất thanh lịch, tao nhã, khắp nơi đều tiết ra hơi thở quý tộc. Lúc này trong cả căn phòng cũng bày đầy hoa hồng, trên đỉnh đầu là bóng bay hình trái tim, trên bàn uống trà nhỏ có vài món ăn nhẹ khéo léo và trái cây, trong tủ kính có rượu vang đắt đỏ danh tiếng. Còn bữa ăn tối dưới ánh nến, là ăn ở nhà hàng của khách sạn ở dưới tầng, tôi đã bao toàn bộ nhà hàng, còn mời nhạc công đến lúc đó diễn tấu cho Đoàn Thanh Hồ nghe, là vì muốn đem lại muột buổi tối hoàn hảo cho chị ấy.
Tôi nhìn căn phòng với vẻ hài lòng, đi tới nhà hàng, lập tức gọi điện thoại cho Đoàn Thanh Hồ, hỏi chị ấy chuẩn bị xong chưa, nói là tôi muốn đi đón chị ấy. Ai ngờ chị ấy lại nói không cần, bảo cho tôi ở đây chờ chị ấy, nói là chị ấy muốn tự mình tới. Tôi biết chị ấy nhất định sẽ ăn mặc, trang điểm lộng lẫy, chắc chắn là muốn làm cho tôi ngạc nhiên, cho nên cũng không khăng khăng nữa, mà là ở trong nhà hàng phấn chờ chị ấy đến.
Màn đêm buông xuống, tôi lo lắng nhìn đồng hồ trên tay. Lúc này, cửa nhà hàng từ từ mở ra, ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng hét kinh ngạc, tôi ngước mắt lên nhìn về phía cửa, ngay sau đó thì không thể nào rời mắt nổi. Chỉ thấy Đoàn Thanh Hồ đứng ở cửa, mái tóc dài của chị ấy mềm mại và cuộn sóng buông xõa xuống, những lọn tóc xoăn to nhìn trông rất thoải mái, làm tôn lên vẻ dịu dàng mà quyến rũ của chị ấy. Chị ấy trang điểm đẹp đẽ, mặc một chiếc váy cúp ngực dài đến mắt cá chân, trên váy thêu một bông hoa nhỏ màu trắng. Nhìn xa, trông chị ấy thật sự giống một nàng tiên thoát tục không vướng bụi trần.
Tôi thấy tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn chị ấy, ngay cả nhân viên phục vụ cũng quên lấy áo khoác trong tay của chị ấy mang đi, mà chỉ ngây ngốc đứng ở đó. Tôi đứng lên, ho nhẹ lên tiếng, tất cả mọi người mới hoàn hồn. Nhà hàng vốn được ánh đèn chiếu sáng trưng trong phút chốc tối đi, chỉ để lại một ngọn đèn trên đỉnh đầu tôi. Tôi chậm rãi đi về phía Đoàn Thanh Hồ, mỗi một bước đi, đèn hoa hồng hai bên sẽ sáng lên hai bóng, khi tôi tới trước mặt chị ấy, một lối đi với đèn hoa hồng đã thành hình.
Đoàn Thanh Hồ đứng ở đó, nhìn tôi, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Xin lỗi, chị tới muộn rồi."
Tôi lắc đầu, nói: "Chỉ cần chị chịu tới, cho dù muộn bao lâu cũng không tính là muộn."
Nói rồi, tôi dắt tay Đoàn Thanh Hồ, cùng chị ấy đi đến trước bàn ăn, tôi kéo ghế ngồi ra. Sau khi chị ấy ngồi xuống, tôi trở lại chỗ mình, nhìn chị ấy nói: "Chị, chị thật sự rất đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, mặc sườn xám có vẻ tao nhã đoan trang của sườn xám, mặc váy dài có sự quyến rũ, xinh đẹp của váy dài."
Đoàn Thanh Hồ khẽ mỉm cười với tôi, nói: "Em dẻo miệng thật đấy."
Tôi nhìn nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn tới, xác định hắn không nghe được tiếng nói chuyện của chúng tôi, mới nhỏ giọng nói: "Nhưng em cảm thấy lúc chị đẹp nhất, nhất định là khi không mặc gì cả."
Một câu nói, khiến Đoàn Thanh Hồ đỏ bừng từ cổ tới tai luôn, chị ấy hờn dỗi lườm tôi, nói: "Đợi lát nữa xem chị xử lý em thế nào."
Tôi liếm môi, nhìn đôi môi xinh đẹp đỏ mọng của chị ấy, nói: "Tối nay nghe theo chị hết, chị muốn xử lý em thế nào, thì cứ việc làm như thế."
Đoàn Thanh Hồ buông mí mắt, nhưng lại không che nổi ánh nước lấp lánh sau trong mắt, tôi nhìn chị ấy, chỉ cảm thấy tâm hồn rạo rực.
Lúc này, nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn tới, hắn đặt hai phần thịt bò bít tết trước mặt chúng tôi, mở một chai rượu vang cho chúng tôi, sau khi rót xong, nói: "Mời ngài dùng."
Tôi gật đầu, nhân viên phục vụ kia vẫn quyến luyến nhìn Đoàn Thanh Hồ một cái, rồi mới chầm chậm rời đi. Chờ sau khi hắn đi, tôi vỗ tay, Đoàn Thanh Hồ nở nụ cười trong trẻo, nhìn tôi, nói: "Còn có trò gì nữa?"
Tôi giả vờ phiền não nói: "Chị thế mà lại nói tấm lòng của em là "trò", chị, chị làm tổn thương trái tim em rồi đấy."
Đoàn Thanh Hồ nghe xong, nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, chị xin lỗi em, được chưa?"
Tôi nhếch mép cười, nói thế còn tạm được. Lúc này, một đội diễn tấu đến trước mặt chúng tôi, bọn họ chào chúng tôi, rồi bắt đầu diễn tấu, tôi giơ lên ly rượu, nói: "Chị, em mời chị, mừng sự gặp gỡ của chúng ta."
Đoàn Thanh Hồ bưng ly rượu lên, điềm đạm nói: "Mừng sự gặp gỡ của chúng ta."
Cụng ly, Đoàn Thanh Hồ khẽ nhấp một ngụm rượu, lúc chị ấy nhấp một ngụm rượu, khóe mắt hơi nheo lại, dáng vẻ xinh đẹp của chị ấy khiến cho người khác mất hồn mất vía. Sau khi chị ấy uống rượu xong, hỏi tôi nhìn cái gì?
Tôi cười nói: "Vừa nghĩ tới việc em có thể nhìn chị như thế này cả đời, trong lòng em đã vui vẻ khôn nguôi."
Đoàn Thanh Hồ nhẹ nhàng lắc ly rượu vang, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, chị ấy nhìn đám người đang diễn tấu, nói: "Trước kia chị đã từng thấy khung cảnh như thế này, nhưng lúc đó chị cho rằng tất cả thứ này không liên quan gì đến mình, không nghĩ tới có một ngày, chị sẽ gặp một người đàn ông ngốc nghếch, người ấy đồng ý cưng chiều chị giống như công chúa."
Tôi lắc đầu, không tán thành nói: "Ai nói em cưng chiều chị giống như công chúa? Rõ ràng là em cưng chiều giống như nữ hoàng, nữ hoàng đại nhân, tiểu nhân sẽ chỉ nghe theo lời của người mà thôi."
Đoàn Thanh Hồ thấy dáng vẻ này của tôi, cười khanh khách.
Cứ thế, chúng tôi vừa trò chuyện vừa ăn, đợi đến khi diễn xong, hai chúng tôi cũng ăn xong rồi.
Sau khi trả tiền boa, tôi đứng dậy nói: "Chị, diễn tấu cũng nghe xong rồi, cơm cũng ăn rồi, tiếp theo đến lúc xem phim rồi chứ nhỉ?"
Đoàn Thanh Hồ hạ tầm mắt xuống, thẹn thùng nhưng không giả tạo nói: "Ừ, không biết là nhóc con, em sẽ chọn phim gì đây."
Tôi đi tới trước mặt Đoàn Thanh Hồ, chị ấy khoác tay tôi, tôi ghé vào tai chị ấy, nói: "Chị muốn xem phim gì? Loại phim đó thì không có đâu."
Đoàn Thanh Hồ tàn nhẫn véo thịt ở eo tôi, tôi đau đến nối nhe răng trợn mắt, đi cứng cũng xiêu vẹo như cái bánh quẩy. Chị ấy không nhịn được mà vui vẻ, liếc tôi một cái, nói đến phòng sẽ lại xử lý tôi.
Cứ như vậy, chúng tôi đến phòng tổng thống. Vừa đi vào, tôi đã đè Đoàn Thanh Hồ lên cửa, ôm lấy chị ấy, cơ thể của cả hai dường như không có bất kĩ khe hở nào. Cơ thể dính chặt vào nhau khiến cho tôi có thể hoàn toàn cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể chị ấy. Tôi cúi đầu, ánh mắt nhìn từ đôi mắt long lanh tình tứ rồi trượt xuống đôi môi anh đào cực kì xinh đẹp của chị ấy, khàn giọng nói: "Em rất muốn đợi, nhưng em không thể đợi được nữa, chị, cho em nếm thử mùi vị của chị trước đi."
"Trần Danh. . ."
Đoàn Thanh Hồ vừa mới kêu tên tôi, môi lập tức bị tôi phủ kín. Hôn người mình thích giống như là một loại hưởng thụ không biết mệt mỏi. Cho dù là hôm qua mùi vị của cô ấy vẫn còn ngập tràn trong đầu óc bạn, nhưng hôm nay, bạn vẫn sẽ cảm thấy vô cùng lưu luyến đôi môi, mùi vị của cô ấy.
Hôn nhau say đắm, tôi ôm ngang Đoàn Thanh Hồ lên, trực tiếp ném xuống ghế sô pha, sau đó đè lên chị ấy, mặt chị ấy đỏ ửng, nói: "Không phải đã nói là xem phim sao?"
Tôi vừa châm ngòi khắp cơ thể chị ấy, vừa hôn lên gò má của chị ấy, nghe chị ấy thở ngày càng dồn dập, tôi nói: "Không, em quyết định đổi lại thứ tự, chị cảm thấy thế nào?"
Đoàn Thanh Hồ cất tiếng với giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Chẳng ra sao cả. . ."
Nghe câu nói này, tôi trừng phạt bằng cách cắn một phát vào đôi môi giống như đóa hồng mai mọc trên cao nguyên kia. Chị ấy rên lên một tiếng vừa như đau đớn lại như thoải mái. Tôi vừa thò tay kéo khóa váy chị ấy, vừa ngẩng đầu lên, áp trán mình vào trán chị ấy, bốn mắt nhìn nhau, ngang ngược hỏi: "Chẳng ra sao thật à?"
Đoàn Thanh Hồ cắn môi, nói: "Em muốn như thế nào thì cứ như vậy đi, nhưng mà… có thể bật ti vi không. . ."
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng khiến người khác muốn cắt một phát của chị ấy, tôi khẽ cười nói: "Chị sợ lát nữa âm thanh quá lớn, bị người bên ngoài nghe thấy sao? Yên tâm, em đã kiểm tra rồi, hiệu quả cách âm rất tốt."
"Em. . ." Đoàn Thanh Hồ lại cắn môi một lần nữa, không nói nên lời.
Tôi bật cười, kề sát bên tai của chị ấy, nói: "Chị, dáng vẻ xấu hổ của chị, giống như một con cáo nhỏ khiến người khác muốn phạm tội vậy."
Đoàn Thanh Hồ nghiêng mặt, môi tôi di chuyển xuống phía dưới, tiếp xúc với đôi môi đỏ mọng của chị ấy. Chị ấy ngẩn ngơ nhìn tôi, bình thản nói: “Nếu đã thế, vậy để chị xem em phạm tội thế nào."
Nghe thấy câu này, tôi không kìm nổi sự hưng phấn, nhìn chị ấy nói: "Đây là chị nói đấy nhé."
Đoàn Thanh Hồ cười nói: "Đúng thế, quyết không nuốt lời."
Tôi ngay lập tức bắt đầu dùng toàn bộ kỹ năng của mình, thăm dò tất cả mọi nơi, từng bước từng bước làm tan chảy sự bình tĩnh của chị ấy. Quá trình này đối với tôi mà nói cực kì khó chịu, nhưng dù chỉ một khắc tôi cũng không buông lơi, tràn ngập kiên nhẫn như khi chơi đàn. Bởi vì tôi biết, trận đánh này chỉ có đánh đủ lâu, chị ấy mới có thể hoàn toàn thả lỏng, cũng mới có thể hoàn toàn chìm đắm vào nó.
Có thể trong lòng tôi vẫn luôn có sự hoang dại mà người khác không biết, tôi muốn nhìn thấy chị ấy xin tôi tha cho chị ấy, muốn nhìn thấy người con gái thùy mị ấy điên cuồng gọi tên tôi, cho nên tôi mới kiềm chế và chịu đựng như vậy.
Sự thật chứng minh, khi đàn ông và phụ nữ đánh nhau, phụ nữ luôn luôn ở thế bất lợi. Đoàn Thanh Hồ cuối cùng vẫn hóa thành một đám mây, một vũng nước mùa xuân, mặc cho tôi chi phối, điều khiển…
Sau khi trận đại chiến mây mưa kết thúc, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, là hình như tôi quên đeo bao rồi. Tôi ngay lập tức vô cùng buồn phiền, cũng rất áy náy, mà Đoàn Thanh Hồ còn đang mồ hôi nhễ nhại cả người dường như cũng không nghĩ tới điều này. Mái tóc đen rối loạn của chị ấy phủ kín sau lưng, nhắm mắt lại, môi hơi sưng, khắp cơ thể trắng nõn đều là dấu vết do tôi để lại. Dường như là chị ấy mệt rồi, cũng có thể là quá xấu hổ, dù sao vẫn không nói gì cả.
Tôi hôn chóp mũi của chị ấy, nhẹ nhàng nói: "Chị, em đưa chị đi tắm."
Đoàn Thanh Hồ ngượng ngùng gật đầu, tôi ôm eo chị ấy lên, nói với chị ấy là tôi quên chuyện tránh thai rồi. Chị ấy chầm chậm mở mắt, tôi tưởng rằng chị ấy sẽ nổi nóng, ai ngờ chị ấy chỉ nhìn tôi một cái, rồi lại nhắm mắt, đầu tựa vào ngực tôi, nhẹ nhàng nói: "Thôi, người là của em rồi, chị còn sợ có thai con của em sao?"
Một câu nói khiến cho lòng tôi lập tức vui vẻ vô cùng. Tôi nhìn cơ thể mềm mại, sáng bóng của chị ấy, nhẹ nhàng nói: "Chị, chị ngoan thật đấy, em chuẩn bị khen thưởng chị…"