Có lẽ sát khí trên người tôi quá dày đặc mà cậu tôi có chút bất đắc dĩ "ho" một tiếng, nói: "Nếu như mẹ cháu biết hai anh em cháu tàn sát lẫn nhau thì bà ấy sẽ rất đau khổ đó".
Trong lòng tôi đau khổ, trầm giọng nói: "Cho nên cháu sẽ gϊếŧ hắn cùng những kẻ gọi là biết tình người kia trước khi mẹ cháu biết được chân tướng".
Nói xong, tôi nhìn cậu tôi mặt chau mày ủ rũ, hỏi: "Đúng rồi, cậu, nếu như cậu biết những chuyện này thì có lẽ cũng biết cả tình hình của Tô Quảng Hạ và Tống Giai Âm chứ, cậu có thể nói cho cháu biết hai người họ hiện tại thế nào không? Còn nữa, chứng cứ mà để cháu trở thành "kẻ phản bội" liệu có thể dễ dàng lật lại không?"
Cậu tôi lắc đầu nói: "Không dễ, nhưng bất luận thế nào chúng ta cũng phải thử xem sao, không thể để cháu phải chịu những oan ức vô duyên vô cớ thế được, nhưng nếu như một khi bị người của bên trên điều tra ra mẹ cháu là hung thủ đứng sau thì có lẽ mẹ cháu sau này sẽ không thể ra khỏi viện nghiên cứu khoa học được nữa".
Nghe đến đây, tôi gần như không nghĩ mà nói: "Vậy thì đừng điều tra nữa".
Cậu tôi có chút kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra, ông ấy hỏi tôi: "Cháu muốn nhận nỗi oan này sao? Cháu có biết đây có thể là vết nhơ suốt cả đời cháu không?"
Tôi lắc đầu nói: "Những vết nhơ cháu phải chịu còn ít nữa sao, cho dù có thêm một cái nữa, cháu cũng không ngại nhiều, chỉ cần mẹ cháu không sao là được".
Cậu tôi có lẽ không ngờ tôi lại dứt khoát nói ra những lời như vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó thì vui mừng mà cười, mặc dù là một nụ cười yếu ớt, nhưng ánh mắt lại đầy sự cảm động, ông ấy nói với tôi: "Cháu và bố cháu đều giống y hệt nhau, chú nghĩ ông ấy chắc chắn sẽ cảm thấy tự hào khi có một đứa con như cháu".
Nhắc đến bố tôi, tôi lại có chút tổn thương, nói: "Cháu không mong ông ấy sẽ cảm thấy tự hào về cháu, chỉ cần ông ấy không trách cháu nhẫn tâm, ngay đến em trai ruột cũng không bỏ qua là được".
"Ông ấy sẽ không trách cháu, cháu yên tâm, bởi vì những lựa chọn của cháu nhất định cũng sẽ là lựa chọn của ông ấy, ông ấy yêu các cháu, nhưng yêu mẹ các cháu hơn, cậu nghĩ giữa em trai và mẹ cháu, ông ấy sẽ không chút do dự mà lựa chọn vế sau". Cậu tôi ngữ khí chắc chắn nói.
Tôi nghe xong không nhịn được mà bật cười, tôi biết bố tôi yêu mẹ tôi sâu đậm, còn tôi là con trai của ông nhất định sẽ nỗ lực để bảo vệ tốt cho mẹ tôi rồi, cho dù là em trai ruột của tôi, nếu muốn làm hại bà cũng tuyệt đối không thể!
Cậu tôi nói: "Nếu như cháu đã có quyết định của mình, thì cậu cũng không xen vào nữa. Đúng rồi, cháu không phải hỏi cậu về tình hình của Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ sao? Quãng thời gian cháu hôn mê này, Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ đều đã bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, bởi vì nhiệm vụ lần này rất mật thiết nên điện thoại của hai người họ đã bị ngắt kết nối, hơn nữa còn vì chuyện cấp bách nên bọn họ cũng không kịp liên lạc với cháu".
Không ngờ Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ lại ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ là thời gian có phải quá trùng hợp không? Tôi không khỏi nghĩ đến liệu có phải có người cố ý đưa Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ đi để bọn họ không cản trở kế hoạch gϊếŧ tôi không? Chỉ có điều, Bào Văn đã từng nói một chuyện, đó là bên phía cô ta đã chuẩn bị xong cách báo thù Tô Quảng Hạ, nhiệm vụ lần này liệu có phải chỉ đơn giản chính là kế điệu hổ ly sơn không? Hơn nữa người đứng đằng sau kế điệu hổ ly sơn này còn ẩn giấu sát khí sắc nhọn đè người nào không?
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi dần trở nên bất an, nói với cậu tôi: "Cậu, cháu muốn nhờ cậu một chuyện".
Cậu tôi nhíu mày, nửa đùa nửa thật nói: "Giờ cháu gọi cậu cũng trôi chảy quá mà".
Tôi đột nhiên ngại ngùng, sờ sờ cái mũi, ông ấy nói: "Được rồi, cậu cháu cũng không nhỏ nhen như vậy, nói đi, có gì cần cậu giúp, hiếm khi cháu trai cậu nhờ vả, cậu phải giúp bằng được chứ".
Càng tiếp xúc tôi càng cảm thấy con người cậu tôi là dạng vui buồn thất thường, tôi cười nói: "Cháu muốn nhờ cậu tận dụng mối quan hệ của cậu giúp cháu điều tra nơi mà Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ đang thực hiện nhiệm vụ, cháu có dự cảm không lành, cảm thấy lần này rất có thể bọn họ sẽ gặp nguy hiểm".
Cậu tôi nhíu mày nói: "Cháu nghi ngờ có người nhân cơ hội bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ để lấy mạng họ sao?"
Tôi gật đầu, nói phải, ông ấy lập tức nói: "Cháu yên tâm, hai người này có ơn với cháu, cũng chính là có ơn với nhà họ Vệ chúng ta, với mẹ cháu, cậu sẽ không mặc kệ bọn họ đâu, cậu lập tức cho người đi điều tra, ngoài ra, một khi điều tra ra được họ thực hiện nhiệm vụ ở đâu, người của chúng ta sẽ lập tức đến đó, cháu yên tâm, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu".
Thấy được sự tâm huyết của cậu tôi với hai người Tống Giai Âm, tôi thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng rất cảm kích ông ấy, nghĩ đến những sự khó chịu ra mặt vô duyên vô cớ trước đây với ông ấy, còn nghi ngờ ông ấy có ý đồ khi muốn giúp đỡ tôi, tôi ngại ngùng nói: "Cháu xin lỗi".
Cậu tôi hỏi: "Sao đang tự nhiên lại nói xin lỗi vậy?"
Tôi nghĩ đến những nghi ngờ trước đó với ông ấy, cùng với sự quan tâm của ông ấy dành cho tôi, còn cả sự kính phục trong giọng nói với bố tôi và sự tin tưởng với mẹ tôi, đều khiến tôi cảm nhận được rõ rệt rằng ông ấy thật sự quan tâm chúng tôi như người một nhà, cho nên tôi thấy rất xấu hổ, tôi nói: "Bởi vì cậu là người nhà họ Vệ, cháu có ý thù hằn với cậu như vậy, thật sự có lỗi với cậu, cũng cảm ơn cậu đã cho cháu biết, cậu không bỏ mặc mẹ cháu, hóa ra mẹ cháu ngoài cháu ra vẫn còn người thân quan tâm đến bà trên thế giới này".
Cậu tôi nghe tôi nói vậy thì vui mừng nhìn tôi, nói: "Cháu có thể hiểu cậu, tha thứ cho việc cậu bỏ mặc cháu không quan tâm bao nhiêu năm qua, cậu thật sự rất vui, nhưng, có một chuyện cậu bắt buộc phải nói rõ với cháu, đó chính là chuyện đoạn tuyệt mối quan hệ giữa ông ngoại và mẹ cháu. Chuyện đó có thể cháu đã hiểu lầm điều gì đó".
Nếu như là trước đây thì một câu giải thích tôi cũng không nghe, bởi vì tôi chỉ quan tâm kết quả, kết quả này chính là mẹ tôi đã bị nhà họ Vệ vứt bỏ, nhiều năm như vậy rồi, bà ấy vẫn luôn một mình đơn độc phấn đấu. Bây giờ tôi lại rất muốn nghe cậu tôi nói, bởi vì tôi đột nhiên cảm thấy có lẽ sự việc không cố chấp và tuyệt đối như tôi nghĩ.
Thấy tôi không phản đối, cậu tôi tiếp tục nói: "Trước đó cậu cũng đã từng nói, ông ngoại cháu rất thương mẹ cháu, coi bà ấy như hòn ngọc trong tay, sau này dẫn tới việc đoạn tuyệt quan hệ với bà ấy, người ngoài đều cho rằng ông ngoại sợ bị liên lụy, vì muốn bảo vệ vinh hoa phú quý của nhà họ Vệ nên mới từ bỏ đứa con gái phản nghịch này, nhưng chỉ có mấy người con trai bọn cậu mới biết, cái mà gọi là "đoạn tuyệt quan hệ" giữa ông ngoại và mẹ cháu chẳng qua chỉ là một bản thỏa thuận giữa hai người. Thỏa thuận này là do mẹ cháu quỳ một ngày một đêm mới xin được, có thể nói là vì cháu mà xin".
Tôi nghe có chút mơ hồ, đồng thời vô cùng chấn động, bảo cậu tôi nói rõ hơn nữa. Cậu tôi bảo tôi đừng vội, sau đó móc ra một chiếc bút ghi âm trong túi áo ra, tôi rất tò mò bên trong là nội dung gì, nhưng cậu tôi không đưa cho tôi mà tiếp tục nói: "Khi đó bố cháu vì đã từng là bá chủ của cả thế giới ngầm ở Hoa Hạ, cho nên mặc dù ông ấy "vì yêu mà quy hàng", cải tà quy chính, lập nên chiến công, hi sinh vì tổ quốc, nhưng vẫn không thể hoàn toàn có được sự tin tưởng của quốc gia, cho nên mẹ cháu chủ động đồng ý gia nhập vào làm việc ở một đơn vị, chấp nhận sự giám sát của quốc gia. Cậu nhớ trước khi bà ấy đi, còn nói với cậu và ông ngoại cháu một câu".
Tôi vội vàng hỏi: "Là gì vậy ạ?"
"Bà ấy nói, "Phật Thủ làm nhiều chuyện như vậy đã chứng minh quyết tâm nỗ lực vì quốc gia, nhưng người của bên trên vẫn không tin tưởng anh ấy, chung quy lại đây là một tai họa ngầm, con sợ đến lúc đó sẽ xuất hiện việc qua cầu rút ván, tà ma gϊếŧ lửa, cho nên, con cầu xin bố và em trai, cầu xin hai người đoạn tuyệt quan hệ với con, bởi vì nếu như bên trên thật sự ra tay với Phật Thủ, chắc chắn sẽ chặt đứt hậu thuẫn của anh ấy đầu tiên, mà bố chính là hậu thuẫn của anh ấy, cho nên.....hi vọng nhà họ Vệ đoạn tuyệt quan hệ với con, như vậy thì người bên trên sẽ không đụng vào nhà họ Vệ, còn giả như thật sự ngày mà con lo lắng xảy ra, ít nhất hai người vợ chồng chúng con vẫn còn một chỗ dựa là đứa con trong bụng con" ".
Cậu tôi xúc động nói, ông ấy mô phỏng lại ngữ điệu của mẹ tôi, đôi mắt đỏ lên, ánh mắt nhìn vào hư vô, dường như đang nhìn xuyên qua hư không, trở lại đúng quãng thời gian gần ba mươi năm trước, trở lại cái đêm đối với ông ấy mà nói vừa khó khăn vừa đau khổ.
Giây phút này, tôi thật sự rất đau lòng, tôi biết mẹ tôi là một người phụ nữ trí tuệ vô song, bà thật sự đã đón nhận ngày đó, chỉ là ngày đó đã khó khăn hơn so với tưởng tượng của bà, bởi vì không những chồng bà chết, mà còn bị mang tội danh "kẻ phản quốc", tiếng xấu muôn đời. Còn bà vì để giữ được mạng sống cho con, mà không thể không nhẫn tâm bóp chết một đứa trong đó, còn một đứa thì đem cho đi.
Nghĩ rồi nghĩ, mắt tôi cũng nhòe đi, cậu tôi dùng giọng nói run run nói: "Phải biết rằng sau ngày bố cháu mất, mẹ cháu đột nhiên khó sinh, ông ngoại và cậu đã chuẩn bị không màng tất cả để tới đưa mẹ cháu ra, ai ngờ bà ấy lại gửi tin cho chúng ta, bảo chúng ta tuyệt đối đừng đi, còn nói bà ấy vẫn còn một câu nói, nhà họ Vệ giữ lại, sẽ có tác dụng. Nhưng, người khó sinh đó là chị của cậu, chị ấy sống chết thế nào không biết, cháu trai của cậu cũng sống chết không biết, cậu sao có thể ngồi đó không lo, cho nên cậu đã mạo hiểm tới, cũng may mà cậu đến, nếu không có thể cháu cũng không sống được, bởi vì sau khi đến cậu mới biết, hóa ra có người sớm đã chờ ở bên ngoài, đợi một khi bà ấy sinh xong thì sẽ xử lý đứa trẻ ngay".
Nghe đến đây, tôi chỉ cảm thấy máu toàn thân đang chảy ngược, cắn răng hỏi: "Là ai?"
"Còn có thể là ai nữa? Đương nhiên là kẻ bại hoại ấn nấp trong đám người của bên trên, là kẻ đã khiến bố cháu phải chịu tiếng xấu muôn đời, chỉ là hắn ẩn nấp quá kỹ, không ai điều tra ra được hắn là ai, tất cả những người điều tra về hắn đều đã chết cả rồi, cho nên mẹ cháu mới không cho bọn cậu đến, sợ một khi bọn cậu đến thì ngay đến cậu và ông ngoại cháu cũng sẽ gặp cảnh bất trắc, đêm đó, mẹ cháu sinh được hai đứa bé, một là cháu, một chính là người em trai kia của cháu, bà ấy nói người này ẩn nấp rất kỹ, cho dù hôm nay không thể diệt trừ được các cháu thì sau này cũng sẽ truy sát không thôi, cho nên, để đối phương yên tâm, cũng là để cháu có thể sống tiếp, bà ấy đã tự tay bóp "chết" em trai cháu".
Nói đến đây, gân xanh trên trán cậu tôi đã nổi lên, ông ấy nắm chặt nắm đấm, nhìn bộ dạng đối với ông ấy mà nói, đó là đoạn hồi ức vô cùng đau khổ, ông ấy nói: "Đôi tay mẹ cháu lúc đó cứ run rẩy, khóc rất thảm thương, lúc đó cậu nói để cậu làm, cậu không muốn để bà ấy phải tự tay giải quyết đứa con của mình, nhưng bà ấy không chịu, nói đứa nhỏ là do bà ấy sinh thì sẽ do bà ấy gϊếŧ, tội nghiệp để bà ấy gánh vác. Sau này, có lẽ vì sức lực của mẹ cháu không lớn, chỉ khiến đứa bé ngạt thở tạm thời, bọn cậu lúc đó thì lại không có tâm trạng để kiểm tra lại nữa, nên nó mới không chết. Mà vì lúc đó có người tới "cứu" mẹ cháu, nên cậu không ở lại lâu mà ôm cháu lặng lẽ rời đi".
Tôi không nhịn được mà hỏi: "Tại sao phải đi? Người đến cứu mẹ cháu có lẽ là người của bên trên chứ, có lẽ là người tin tưởng được chứ".
Cậu tôi lắc đầu nói: "Trong tình huống lúc đó, có thể tin được ai chứ? Bọn cậu không tin ai cả".