Tô Nhược Thủy tưởng là tôi tức giận, lo lắng nói lúc đầu cô ấy không có ý định nói dối tôi, nhưng khi ấy cô ấy nghe nói tôi sẽ chia tay với cô ấy, nên đã sợ hết hồn rồi, nghe thấy lời của tôi, cô ấy đoán chắc chắn người đó là Bào Văn, cũng đoán được Bào Văn nhất định sẽ không nói cho tôi biết, vì vậy cô ấy mới mạnh dạn nói rằng cô ấy là người phụ nữ bí ẩn kia, nghĩ rằng đợi sau khi tôi tín nhiệm cô ấy một lần nữa, cô ấy sẽ nói lại việc này cho tôi biết.
Nói tới đây, cô ấy nắm lấy tay tôi. Khẽ nói: "Danh, em trách chị cũng được, giận chị cũng được, em muốn trừng phạt chị thế nào đều được, chị thật sự biết sai rồi, xin em đừng có phớt lờ chị được không?"
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Nhược Thủy, tôi nhớ lại trước kia tôi đã hiểu lầm cô ấy, nhẫn tâm tổn thương cô ấy lúc cô ấy tỏ tình với tôi, khiến lòng tôi chợt trào dâng cảm giác áy náy, sao còn trách cô ấy lừa dối tôi được chứ?
Xoa đầu cô ấy, tôi nói: "Em không trách chị, là em có lỗi với chị trước."
Con người chính là như vậy, họ luôn dành sự khoan dung vô hạn cho những người họ yêu, nhưng đối với những người họ không yêu, thì luôn keo kiệt sự dịu dàng.
Sau khi Tô Nhược Thủy nghe xong, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Tô Quảng Hạ, nói khẽ: "Còn một chuyện nữa, đó là, tối hôm đó Bào Văn không làm gì chị hết."
Tối hôm đó? Tôi lập tức nhớ ra tối hôm Tô Nhược Thủy bị Dương Tuyết Tình đánh thuốc mê, sau đó đưa tới chỗ Bào Văn, tôi luôn nghĩ là Bào Văn đã ức hϊếp cô ấy. Không ngờ người phụ nữ đó lại không làm gì cả. Nhưng tôi không hiểu, nếu người phụ nữ đó đã không làm gì tại sao lại không nói thật với tôi, còn cố ý chọc tức tôi, khiến tôi ức hϊếp cô ta? Tôi nghi ngờ có phải cô ta có khuynh hướng thích bị ngược đãi không.
Tô Nhược Thủy xoa tay, nhỏ giọng nói: "Ban đầu chị cũng muốn nói, nhưng khi đó chị nghĩ nếu trong lòng em thấy áy náy với chị, sẽ đối tốt với chị hơn một chút, vậy nên chị đã để mặc cho em hiểu lầm. Chị biết mình làm vậy rất ích kỷ, nhưng là vì chị thật sự rất thích em, vì thế chị muốn nắm lấy tất cả những cơ hội có thể khiến em đối xử tốt với chị.”
Tô Quảng Hạ đứng bên cạnh đột nhiên thở dài thườn thượt, yếu ớt nói một tiếng "Đồ ngốc", thật vậy, Tô Nhược Thủy giống như một kẻ ngốc, cô ấy hiện giờ rõ ràng đã là đại tiểu thư của danh môn vọng tộc nhà họ Tô, rõ ràng có Tô Quảng Hạ chống đỡ, không cần phải thấp hèn như vậy khi đứng trước mối tình này, nhưng cô ấy vẫn cứ dè dặt.
Nhìn cô ấy như vậy, nói thật tôi có chút hoài niệm cái người trêu tôi vòng vòng, chị Thủy làm tôi mê muội tới điên cuồng, nhưng tôi cũng biết rõ, khi một người phụ nữ hạ thấp bản thân đứng trước một người đàn ông, tức là thật sự họ đã yêu đến tận xương tủy, vậy nên mới hèn mọn, vậy nên mới suy tính thiệt hơn.
Nghĩ tới đây, tôi nhẹ nhàng cầm tay Tô Nhược Thủy, đặt lên môi hôn nhẹ và nói: "Chị Thủy, chị không cần phải như vậy, em thật sự không trách chị đâu."
Tô Nhược Thủy vẫn không yên tâm, hỏi tôi: "Em thực sự không trách chị sao?"
Tôi gật đầu nói không trách, còn nói cô ấy tốt như vậy, làm sao tôi nỡ trách cô ấy? Khi nghe thấy điều này, cô ấy nhẹ nhõm, nhìn tôi và nói: "Mặc dù em không trách chị. Nhưng chị vẫn cảm thấy rất buồn, đặc biệt là khi đối mặt với Văn Văn, chị rất chột dạ và tự trách, hôm nay xảy ra chuyện này, chị biết nếu chị không lên tiếng để thanh minh cho chị ấy, em sẽ lại hiểu lầm chị ấy, vậy nên chị buộc phải nói ra điều này.”
Nói tới đây. Tô Nhược Thủy gục đầu vào lòng tôi, giọng điệu ấm áp mà chân thành nói: "Danh, mặc dù em và Văn Văn chắc chắn sẽ là kẻ thù, nhưng chị ấy thực sự rất tốt với em, cũng đã phải trả giá rất nhiều rồi, chị nói những lời này không phải là ước muốn quá cao mong hai người các cậu có thể biến chiến tranh thành hòa bình, bởi vì chị biết rất rõ ràng, mối hận thù giữa hai người không thể được hóa giải, chị chỉ mong em có thể nể tình những gì chị ấy đa hi sinh, sau này khi quyết đấu, thì cho chị ấy một con đường sống.”
Nghe những lời Tô Nhược Thủy nói, tôi bỗng không biết phải nói gì mới phải. Nếu nói tôi trước kia không hiểu tại sao Bào Văn dùng thân phận “người phụ nữ bí ẩn” để giúp tôi, thì bây giờ tôi xem như đã hiểu rõ, tôi nghĩ cô ta thực sự có tình cảm sâu sắc với tôi, có lẽ cô ta hận tôi bao nhiêu, thì cũng yêu sâu đậm bấy nhiêu, vì vậy cô ta vừa hại tôi, lại vừa cố gắng giúp đỡ tôi.
Nhưng tôi không hiểu được, nếu như cô ta thực sự có một tình yêu sâu đậm với tôi như vậy, làm thế nào mà cô ta lại sai người cắt gân chân của tôi? Có lẽ nào tình cảm của tôi với Đoàn Thanh Hồ khi đó đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ta?
Lúc này, Tô Quảng Hạ đã xử lý xong vết thương cho Thẩm Nặc Ngôn, Thẩm Nặc Ngôn châm điếu thuốc, nói: "Tôi đã ‘ngưỡng mộ danh tiếng’ biếи ŧɦái của Bào Văn này từ lâu. Ban đầu không phải cô ta muốn Trần Danh chết đi sao? Sao giờ lại yêu đến muốn chết thế này? Này, Trần Danh, nếu lời chị dâu nói là sự thật, xem ra Bào Văn là vì anh rồi. Không màng đến lợi ích của cô ta và bố cô ta, anh có sức hút thật đấy. "
Tôi trợn mắt lên, nói: "Thẩm Nặc Ngôn, xin hỏi môn ngữ văn của anh có phải do giáo viên thể dục dạy không? Đó gọi là “ngưỡng một danh tiếng”? Đó gọi là nghe danh đã lâu!"
Tô Nhược Thủy bên cạnh không thể nhịn được, cười khanh khách, Tô Quảng Hạ rửa tay ra khỏi phòng vệ sinh và nói: "Cậu nhóc này có một kỷ lục rất tuyệt, đó chính là khi tham gia cuộc thi kể truyện cười nhạt trong quân đội của chúng tôi, một câu nói cậu ấy dùng sai năm thành ngữ, khiến mọi người cười nghiêng ngả, từ đó về sau nổi tiếng chỉ vì một câu nói, mọi người đặt cho biệt danh “hoàng tử thành ngữ"."
Khi nghe điều này tôi cười suýt chết, khuôn mặt của Thẩm Nặc Ngôn đỏ ửng, anh ấy khóc không ra nước mắt nói: "Đại ca, anh có thể đừng vạch trần tôi được không? Còn nữa, đây không phải là trọng điểm. Quan trọng là, Bào Văn có thực sự muốn giúp Trần Danh không? Nếu muốn giúp thật, thì có lẽ Trần Danh có thể sử dụng “mỹ nam kế” để khiến cô ta hoàn toàn sụp đổ, đến lúc đó, khi chúng ta đối phó với bố con Lý Cô Tiếu và Cao Phong, thì phần thắng sẽ nhiều hơn. "
Tô Nhược Thủy nghe câu này, sắc mặt hơi thay đổi, Tô Quảng Hạ đứng đằng sau anh ấy, tạo thành một cái bóng trên đầu anh ấy, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Cậu nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem nào."
Thẩm Nặc Ngôn lè lưỡi, nói: "Đại ca, anh yên tâm, tôi kiên quyết bảo vệ vị trí của chị dâu, tôi chỉ nghĩ để Trần Danh và Bào Văn chơi trò tán tỉnh chút thôi. Trước đây khi chúng tôi làm nhiệm vụ, anh không phải cũng để cho tôi đi tán gái sao, chỉ cần “lấy đại cục làm trọng?"
Tôi cau mày nói: "Tôi sẽ không làm như thế."
Thẩm Nặc Ngôn hỏi tôi tại sao? Tôi thở dài bất lực nói: "Có quá nhiều thù hận giữa tôi và Bào Văn, hai chúng tôi ai cũng không thể tháo gỡ nút thắt, nếu không cô ta sẽ không dùng một danh nghĩa khác để giúp tôi, cũng sẽ không sợ để cho tôi biết rằng cô ta đang giúp tôi, hơn nữa, Lý Cô Tiếu là ông bố mà cô ta tôn sùng nhất, anh thấy tôi có thể khiến cô ta phản lại ông ta không? Vì thế, tôi sẽ làm như tôi không biết điều này, vậy đi, tôi mệt rồi, tôi đi nghỉ trước đây. "
Mặc dù miệng tôi nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng tôi vẫn có một cảm giác rất đặc biệt, tôi không ngừng nghĩ đến việc mình đóng vai một chàng hề, lừa gạt tình cảm của Bào Văn, trong lòng có một cảm giác tội lỗi muộn màng. Là tôi đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của tình yêu đối với một người phụ nữ, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không lấy chuyện tình yêu để trả thù một người, cũng sẽ không tạo ra một mối nghiệt duyên.
Nguyên nhân của đoạn nghiệt duyên này do tôi mà ra. Vậy hãy để chính tôi kết thúc nó, tôi sẽ không chấp nhận lòng tốt của Bào Văn nữa, cũng sẽ không đối phó cô ta nữa, từ giờ trở đi, tôi sẽ chỉ đối phó với Lý Cô Tiếu.
Tôi chuẩn bị xoay người trở về phòng, ai ngờ Tô Quảng Hạ lại nói: "Đừng có trốn. Buổi tập luyện chiều nay vẫn như thường lệ."
Tôi nhìn Tô Quảng Hạ, muốn khóc mà không khóc nổi, nghĩ tới lời hứa với Tam gia, tôi nói được, dù sao thì tôi cũng có vài điều muốn nói với anh ấy.
Chẳng mấy chốc đã đến tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Vân, hôm đó, tôi đã nhận được thiệp mời. Lúc này mới nghĩ ra bây giờ tôi không còn là một người vô danh tiểu tốt nữa, bây giờ tôi thậm chí là một nhân vật mà Diệp Vân Sơn cũng kiêng nể. Tất nhiên, tôi tự hiểu rõ bản thân mình, biết được lời mời này, tám phần là một bữa Hồng Môn Yến không có đường quay về.
Chập tối, tôi mặc quần áo chỉnh tề, dẫn theo Tô Nhược Thủy và Thẩm Nặc Ngôn đến nhà họ Vân đúng giờ, mà chúng tôi chân trước vừa đến, chân sau Tam gia đã đến rồi.
Tam gia vì vẻ ngoài tuấn tú, vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của mọi người, nhưng khiến cho mọi người nhìn chăm chú nhất không phải là anh ấy, mà là người phụ nữ như chân trâu, như ngọc trắng bên cạnh anh ấy.
Lông mày duyên dáng, mắt tựa những vì sao, mỗi bộ phận trên giương mặt đều sắc nét cứ như nhân vật bước ra từ trong tranh, một mái tóc đen búi gọn, trang điểm đậm nhưng không hề thô tục, chỉ nhìn khuôn mặt, trông giống như một bông hoa quý hiếm trong trần gian, khoác lên người bộ sườn xám màu đỏ tươi, khí chất xuất chúng khiến chị ấy như biến thành một nàng tiên trên trời vậy.
Người phụ nữ này có thể kết hợp hoàn hảo sự thoát tục và quyến rũ, đó chính là chị tôi, Đoàn Thanh Hồ.
Lúc này, Đoàn Thanh Hồ ôm lấy cánh tay của Tam gia, từ từ đi vào, hai người có thể ví như trai tài gái sắc, thực sự xứng đôi với nhau, một nghìn người nhìn đều thấy sững sờ. Tôi cảm giác trái tim mình như bị ai đó đâm xuyên thành lỗ, nghe đám người ở đó tung hô bọn họ xứng đôi, cái lỗ đó giống như bị axit ăn mòn vậy, càng ngày càng sâu, càng ngày càng đau.
Trước kia Đoàn Thanh Hồ sẵn sàng cởi bỏ sườn xám, bỏ đi lớp trang điểm đậm trên mặt vì tôi, bây giờ lại nhặt những thứ này lên, có lẽ chị ấy không nghĩ gì, nhưng trong mắt tôi, tất cả điều này đang kết hợp với tình cảm tôi cố gắng kìm nén, tuyên bố kết thúc cho đoạn tình cảm chưa từng bắt đầu của hai chúng tôi.
Có lẽ cả đời này, tôi thực sự chỉ có thể gọi chị ấy một tiếng "chị" mà thôi.
Khi tôi đang đờ đẩn nghĩ về điều này, Tam gia và Đoàn Thanh Hồ đã đến bên cạnh tôi, tôi định thần lại, nhanh chóng chào hỏi bọn họ. Đoàn Thanh Hồ mỉm cười với tôi, nói: "Nếu có thời gian thì đi nghiệm thu thành quả luyện tập của tôi một chút."
Tôi gật đầu, nói rằng tôi biết rồi, Tam gia và tôi nhìn nhau, anh ấy nói: "Đi vào thôi."
Một nhóm người bước vào hội trường, tôi vừa định tìm một góc kín đáo để ngồi cùng với Tô Nhược Thủy, ai ngờ có một người phụ nữ đã chắn trước mặt chúng tôi.
Đó là một người phụ nữ trung niên. Khá có nhan sắc, nhưng xương gò má rất cao, đôi mắt lồi ra, mới nhìn biết ngay không phải người lương thiện. Bà ta chặn đường của Vân Tam Thiên, khiêu khích nói: "Ôi chao, tôi tưởng là ai đến, hóa ra đó là ‘ đứa trẻ bị bỏ rơi’ của nhà họ Vân chúng ta à, cậu đến đây làm cái gì? Còn dẫn theo một gái bao về nữa."
Tôi nổi giận, gằn giọng nói: "Bác gái này, ăn nói cho cẩn thận, đừng tưởng tất cả phụ nữ đều làm nghề giống như bà."
Người phụ nữ đó không nhìn thấy tôi, khi nghe câu này, bà ta lập tức trông như một con chó xù lông, trừng mắt nhìn tôi. Tức giận mắng: "Cậu là cái thá gì? Tôi nói chuyện, cậu có quyền chõ miệng vào sao?
Bà ta nói rồi nhìn xuống đánh giá quần áo tôi mặc trên người, đôi mắt đầy sự khinh bỉ nói: "Ôi, dám đến nhà họ Vân của chúng tôi với một bộ quần áo rẻ tiền, tưởng chỗ chúng tôi là khu ổ chuột chắc?"
Bà ta nói xong, quay sang nói với Tam gia: "Vân Tam Thiên, phiền cậu đừng có dẫn mấy kẻ ăn mày về được không? Nhà họ Vân chúng tôi đón tiếp đều là những nhân vật có máu mặt thôi."
Tôi ngăn Tam gia đang định mở miệng lại, nói: "Bỏ đi, Tam gia, tôi thực sự không có tư cách tham dự bữa tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Vân, tôi sẽ không đi vào nữa."
Nói xong tôi xoay người định đi về, thì người phụ nữ phía sau nói tôi biết điều đấy.
Ngay khi tôi quay người, thì Diệp Vân Sơn mặc bộ com lê phẳng phiu bước vào, lúc nhìn thấy tôi, ông ta mỉm cười nói: "Cháu Trần Danh, cháu đến sớm vậy, đi nào, tôi sẽ dẫn cháu đi gặp ông cụ."