Tôi chỉ vào bản thân, khóe môi nhếch thành nụ cười nhưng trong lòng tôi đang giận sôi lên, tôi vì cấp trên đổ mồ hôi nước mắt, năm lần bảy lượt thừa sống thiếu chết, thậm chí suýt mất đi người phụ nữ tôi yêu, khó khăn lắm mới ghi âm được chứng cứ phạm tội của người đó, cấp trên chỉ đang chơi tôi, bọn họ ngay từ đầu đã không định đối phó hắn.
Thật ra bọn họ lợi dụng tôi cũng triệt để đó!
Đứng ngây ra đó, trong lòng tôi đủ mọi cảm xúc, toàn thân nhức nhối. Hôm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều việc, đầu tiên là biết bố mẹ mình là người khác, bây giờ còn được thông báo người tôi hết mực trung thành hóa ra lại “chung sống hòa bình” với người muốn gϊếŧ tôi, thật là thú vị! Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng, cơ thể rất lạnh nhưng sao có thể sánh được với cái lạnh trong lòng tôi chứ?
Ông Nhĩ đặt tay lên vai tôi, cảm thấy có lỗi nói: “Tiểu Trần à, tôi biết cậu vô cùng tức giận, cũng rất buồn bã, thật sự tôi cũng bất bình thay cậu, nhưng có những lúc cứ cho là cấp trên muốn xử lí một người thì cũng phải cân nhắc một chút là cái chết của người đó ảnh hưởng như thế nào đến Tổ quốc và người dân. Trên thế giới này, luôn có vài người có thể không nằm trong sự khống chế của Tổ quốc, sống cuộc sống “tự do”, mà người đó, hắn có trong tay một thứ đủ để hắn không biết sợ. Một khi lấy được món đồ trong tay hắn, thì sẽ là việc vui của quốc gia dân tộc. Vì vậy...”
“Vì vậy... một người sống không thể cống hiến cho xã hội cho tổ quốc như cháu thì đáng để làm một con cờ, trở thành mồi nhử, bị xoay mòng mòng?” Tôi buồn cười nhìn ông Nhĩ, lúc này nhìn ông ấy chả khác nào đứa nhóc mười tuổi, tôi biết là dù có tức giận như thế nào thì cũng không nên nổi nóng với một người già, tôi bất giác ngồi xổm xuống lấy tay che mặt.
Tôi biết rằng không thể thay đổi được, bản thân tự trở nên mạnh mẽ có tác dụng gì chứ? Tổ quốc coi Trần Danh tôi như một thằng hề, những người đó muốn tôi làm bia đỡ đạn, tôi phải làm bia đỡ đạn, muốn tôi làm con cờ, tôi phải trở thành con cờ, như bây giờ bọn họ từ bỏ việc lợi dụng tôi, tôi phải coi đây là một ân huệ. Tôi không thể không thôi nghĩ đến người bố bị gọi là “bán nước”, nhớ đến người mẹ vẫn luôn tin rằng ông ấy vô tội, nhớ đến sự tiếc nuối của trung tướng khi nhắc đến ông ấy, tôi không ngừng nghĩ đến việc ông ấy có lẽ n
ào thật sự bị oan không? Bố tôi, làm sao ông ấy có thể là một tên bán nước được chứ?
Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhớ đến đoạn nói chuyện của Tô Nhược Thủy và người đàn ông đó, hắn nói chỉ cần Tô Nhược Thủy chịu giúp họ, họ sẽ tình nguyện giúp bố tôi rửa oan, điều này có phải chứng tỏ bố tôi thật sự bị oan không?
Một luồng gió thơm thổi qua, trước mặt tôi xuất hiện một đôi cao gót, tôi từ từ ngước lên nhìn Tống Giai Âm, lúc này cô ấy đang nhìn tôi, vẻ mặt đầy vẻ từ bi như Bồ Tát, nhưng tôi lại cảm thấy vẻ từ bi của cô ấy có chút chế nhạo. Tôi từ từ đứng dậy, hỏi: “Cô biết chuyện này từ bao giờ?”
Tống Giai Âm mím môi nói: “Vừa nhận được thông báo.”
“Cô nói láo!” Tôi tức giận la lớn, chỉ vào cô ấy nói: “Cô với đám cáo già đó là đồng bọn, ngay từ đầu lúc cô đi Nam Kinh cứu tôi là đã muốn lợi dụng tôi, cô từ đầu đã biết tôi sớm muộn sẽ có một ngày bị cô vứt bỏ như một con chó! Vậy nên cho dù tôi có làm bao nhiêu việc đi nữa, cho dù tôi có nhập vai như thế nào đi nữa thì từ đầu đến cuối đều không làm cô động lòng, bởi vì từ đầu đến cuối cô là kẻ tạo nên vở kịch này!”
Nói đến đây sống mũi lại cay, lúc trước tôi cứ ngỡ tôi đã ghét cay ghét đắng cô ấy, đến tận khi rơi xuống sông ban nãy, người tôi nhớ đến thế mà lại là cô ấy, lúc đó tôi thậm chí còn nghĩ tôi không nên trách cô ấy, Tống Giai Âm có sứ mệnh, có trách nhiệm của bản thân, cô ấy sống vì Tổ quốc, đó là một điều hiếm có, tôi nên cảm thông với cô ấy.
Cảm thông? Ha ha, tôi cảm thông cho cô ấy, ai cảm thông cho tôi đây?
Mắt Tống Giai Âm đỏ lên, đây là lần đầu tiên tôi thấy đôi mắt đẫm lệ của cô ấy, như trước đây chắc rằng tim tôi sẽ thắt lại, nhưng bây giờ một chút cảm xúc cũng không có, bởi vì tôi thật sự đã không còn ôm hi vọng gì với cô ấy nữa rồi.
Cô ấy dứt khoát nói: “Tôi biết cậu thấy lời tôi nói rất khó tin, nhưng những gì tôi nói là thật, tôi không thể ngờ cấp trên lại lật lọng.”
“Cô không biết?” Tôi cất giọng nói: “Trên đời này cũng có việc mà Tống Giai Âm không biết ư? Không phải cô rất thông minh sao? Không phải cô nắm rõ tất cả mọi thứ sao? Đến cuối cùng cô vẫn muốn gạt tôi bằng câu cô không biết? Tống Giai Âm, Trần Danh tôi ngu ngốc như thế, dễ lừa như thế sao? Cô chơi tôi hết lần này đến lần khác, bây giờ tôi đã không còn gì nữa, cô vẫn thấy chưa chơi đủ sao?”
Ông Nhĩ trầm giọng nói: “Trần Danh, sự việc không phải như cậu nghĩ.”
Tôi giơ tay, tỏ ý ông ấy không cần nói nữa, tay tôi cuộn thành nắm đấm, nói: “Tống Giai Âm, hi vọng sau khi tôi về Nam Kinh, cô vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của tôi, tôi sẽ cố gắng quên hết mọi thứ liên quan đến cô. Còn nữa, nói với cấp trên của cô, lần sau muốn lợi dụng tôi thì gả chị Thủy cho tôi, còn cô đã mất đi tư cách điều khiển tôi rồi!”
Nói xong, tôi ném chiếc áo choàng trên người xuống đất thật mạnh rồi đi ngang lướt qua người Tống Giai Âm.
Tiếng gió rít, tiếng lá xào xạc, tiếng vo ve của đám muỗi không biết mệt, tôi bước từng bước về phía máy bay trong làn gió lạnh, bỗng nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô ấy bên tai.
“Người đàn ông của Tống Giai Âm tôi phải là người toàn tâm toàn ý.”
“Tôi cho cậu thời gian nửa năm, xem xem là cậu thay đổi tôi hay tôi thay đổi anh.”
“Trần Danh, chúng ta sẽ gặp lại.”
“Tôi chờ cậu ở Nam Kinh nhảy đến nơi cao hơn, đến lúc đó tôi sẽ ở thế giới của tôi đợi cậu, chúng ta cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh nơi đó...”
...
Mỗi câu cô ấy nói vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, cô ấy thướt tha quyến rũ, nghịch ngợm, tinh ranh, trưởng thành ngang ngược, thông minh xinh đẹp, mọi mặt của cô ấy đều được tôi cất giữ trong lòng như báu vật, tôi xem cô ấy như một viên ngọc sáng trên thế giới này, trong lòng tôi thổi phồng cô ấy vĩ đại đến nhường nào, nhưng còn trong mắt cô ấy thì sao? Tôi không chỉ là một con cờ mà còn là một con tốt thí! Cô ấy chơi đùa với tôi như thế, sự vĩ đại của cô ấy được dựng nên từ nỗi đau của tôi thì có gì vĩ đại chứ? Đây chẳng qua chỉ là ích kỷ và tàn nhẫn!
Đằng sau, Tống Giai Âm đột nhiên lớn tiếng nói: “Trần Danh!”
Tôi vẫn đứng đó không quay đầu.
Tống Giai Âm đổi giọng, hỏi: “Cậu thật sự không tin tôi sao?”
Tôi cười, việc đến nước này còn nói cái gì mà tin hay không tin chứ?
Tống Giai Âm nghiêm nghị hỏi: “Tôi hỏi cậu một lần cuối, cậu thật sự không tin tôi?”
Tay tôi cuộn thành nắm đấm, trong thâm tâm tôi phát ra âm thanh nói “tin cô ấy một lần đi”, tôi chỉ coi nó như tiếng lòng không có tiền đồ của bản thân, tôi khẽ khàng nói: “Cô có còn nhớ những lời cô nói với tôi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Cô nói là “mười người như tôi cũng không đủ để thế giới này chơi đùa”, cô nói “thế giới của chúng ta sẽ không có điểm chung”, cô nói “chúng ta sau này gặp lại”, tôi tin rất nhiều những gì cô nói sau đó, bây giờ mới thấy vốn dĩ cái tôi nên tin là câu nói đầu tiên của cô. Trần Danh tôi chỉ là một người bình thường, làm sao xứng được với Tống đại tiểu thư cao quý chứ? Sau này gặp lại? Ha ha ha ha, hay cho câu sau này gặp lại!”
Nói xong tôi liền lên máy bay, tôi tìm một góc yên tĩnh thu mình lại. Rất lâu sau đó Tống Giai Âm và ông Nhĩ mới đi lên, Tống Giai Âm ngồi ở vị trí đầu tiên, ông Nhĩ đến ngồi cạnh tôi, máy bay lập tức cất cánh, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm thấy cơ thể lúc nóng lúc lạnh, vô cùng khó chịu.
Ông Nhĩ trầm ngâm một hồi lâu, mở miệng nói: “Trần Danh à, tôi biết cậu rất tức giận, nhưng tôi mong rằng cậu đừng quá khích, con người mà, nên nghĩ về mặt tốt, cậu nghĩ xem, ít nhất bây giờ cậu là người tự do, cậu thấy có đúng không?”
Tôi không trả lời, ông Nhĩ thở dài, nói: “Đến Nam Kinh tôi sẽ giúp cậu làm lại từ đầu.”
“Làm lại từ đầu?” Tôi không nhịn được cười, nói: “Người đó giống như một con rắn độc, dù cho chết cũng quyết không buông tha cháu, đừng có nói làm lại từ đầu, cháu chết lúc nào cũng không hay ấy chứ.”
Ông Nhĩ nói: “Không đâu, cấp trên đã nói chuyện với người đó rồi, trong thời gian ngắn hắn sẽ không làm gì cậu đâu.”
“Đây là đền bù cho một con cờ như cháu à?” Tôi lại không nhịn được cười thành tiếng, nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo.
Ông Nhĩ không trả lời, chỉ thở dài một tiếng.
Tôi trừng mắt, nói: “Cháu muốn về thủ đô.”
Ông Nhĩ khó xử nói: “Trần Danh, cấp trên đã ra lệnh cho chúng tôi đưa cậu về Nam Kinh rồi.”
“Họ có quyền gì?” Tôi đứng dậy la lớn, “Cháu muốn đi thăm mẹ cháu, cháu muốn hỏi bà ấy cháu có phải là con của bà ấy hay không? Chúa muốn hỏi bà ấy...”
Tại sao bà ấy không cần tôi nữa?
Bà ấy yêu bố tôi như thế, hết mực bảo vệ tình yêu của hai người, nhưng tại sao lại để người khác đem tôi đi, không nuôi tôi được lấy một ngày?
Ông Nhĩ cúi đầu, buồn rầu nói: “Mẹ cậu sẽ không gặp cậu đâu.”
“Tại sao? Chẳng lẽ cháu bị cả thế giới bỏ rơi vẫn chưa đủ, phải bị cả bố mẹ ruột bỏ rơi mới đủ sao? Hay là trong mắt bà ấy cháu cũng chỉ là một quân cờ?” Tôi mất hồn mất vía nói.
Ngay lúc này tôi cảm thấy mình mỏng manh yếu ớt như một miếng thủy tinh, không cẩn thận sẽ bị làm cho vỡ nát.
Ông Nhĩ lắc đầu, nói: “Trần Danh, cậu đừng nghĩ như vậy, mẹ cậu yêu cậu hơn bất kì ai khác, bà ấy không nhận cậu bởi vì bà ấy không muốn cậu mang theo tội danh con của kẻ bán nước trên lưng. Huống hồ chi vốn dĩ bà ấy không có quyền lựa chọn.”
Không có quyền lựa chọn là có ý gì? Tôi nhìn về phía ông Nhĩ, ông ấy cũng nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập nỗi buồn, tôi ngờ nghệch hiểu ra ý của ông ấy, rồi cười châm biếm, tôi mệt mỏi hỏi: “Bà ấy có biết cháu là con trai của bà ấy không?”
“Biết.” Ông Nhĩ bất lực nói.
“Bà ấy... thật sự có thích cháu sao?”
Nhớ đến người phụ nữ không mấy quen thuộc kia, nhớ đến lần đầu tiên bà ấy căng thẳng nhìn tôi, nhớ đến sự dịu dàng và thương hại lần thứ hai bà ấy gặp tôi, tôi cảm giác tim tôi như muốn vỡ tan, bố bị oan mà chết, mẹ bị “khống chế”, không thể nhận con, người phụ nữ tôi yêu thì đang hôn mê không tỉnh, người anh em tốt nhất của tôi đang vì tôi mà chịu tội, bị nhốt trong phòng tối.
Trần Danh tôi thật sự là một tai họa!
“Ông ơi, ông cứ ở lại thủ đô đi, nhờ ông chăm sóc chị Thủy, ngoài ra phiền ông để mắt đến em gái cháu Trần Vi đang học ở đại học Sư phạm Thủ đô, còn cả Bào Văn bên cạnh con bé nữa. Còn về phía Nam Kinh, cháu sẽ tự cố gắng.” Nói xong tôi im bặt.
Ông Nhĩ trầm giọng nói: “Sao có thể thế được?”
Tôi nói: “Ý cháu đã quyết rồi, mong ông có thể đáp ứng thỉnh cầu này của cháu.”
Ông Nhĩ nhìn tôi trầm tư hồi lâu, bất lực thở dài, nói: “Tôi hiểu rồi.”
Đoạn tiếp theo không ai lên tiếng, lúc trời tờ mờ sáng, máy bay đáp xuống chân một ngọn núi hẻo lánh, tôi nhấc cơ thể nặng nề của mình đi xuống máy bay, quay đầu nói: “Không cần tiễn nữa.”
Nói xong tôi nhanh chóng bước lên núi, tôi cứ thế leo lên đỉnh núi, sau đó đứng ngắm nhìn thành phố cổ từ trên cao, buồn bã nghĩ, tôi thật sự đã về rồi nhưng tôi chẳng còn gì cả.
Nhưng thế thì sao? Từ hôm nay trở đi, Trần Danh tôi quyết sẽ dùng chính đôi tay của mình lấy lại tất cả những thứ thuộc về tôi!