Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn mười một giờ đêm hôm đó, tôi vừa dọn dẹp xong một phòng, dì Tuyết giám đốc đột nhiên tập trung mấy phục vụ nam chúng tôi lại.

Dì Tuyết chính là giám đốc hôm đó giữ tôi lại, tôi khá là biết ơn bà ấy, vì vậy rất có cảm tình với bà, nhưng hình như bà ấy không quản lý việc của quán bar, ở tầng ba, bốn còn có một khu vực riêng cho VIP, ở đó có KTV, dù sao cũng rất xa hoa, chỉ có người giàu mới tiêu tiền ở đó, dì Tuyết chính là giám đốc chỗ đó.

Sau khi tập trung mấy phục vụ nam chúng tôi lại, dì Tuyết nói với chúng tôi, nhân viên PR nam ở khu VIP trên tầng không đủ, mà hôm nay đúng lúc có khách hàng lớn rất thích làm màu, muốn chọn một lượng lớn nhân viên PR nam để cho người ta chọn, vì vậy bảo chúng tôi đến góp cho đủ số.

Hơn nữa cách chọn nhân viên PR của khách hàng lớn này không phải là nhìn mặt, mà nhìn dáng người, xem khí chất, thậm chí là xem cả một chút may mắn nữa, bà ấy thích cảm giác bất ngờ, nên thích để rất nhiều nhân viên PR nam đeo mặt nạ, không lộ mặt cho bà ấy chọn, cuối cùng lúc chơi cùng mới cởi mặt nạ ra.

Về nhân viên PR nam, tôi làm việc trong môi trường này đương nhiên là từng nghe nói, không chỉ chơi cùng, hát cùng mà thậm chỉ còn ngủ cùng khách...

Tôi không thể chấp nhận việc này, vì vậy một mình lắc đầu tỏ ý từ chối, nhưng dì Tuyết nói tốp phục vụ này của chúng tôi chủ yếu chỉ đến cho đủ số, tạo khí thế, cuối cùng vẫn phải để những nhân viên PR chuyên nghiệp kia.

Vì vậy tôi bèn theo mọi người lên khu VIP ở tầng trên, chúng tôi tập hợp với mấy nhân viên PR nam chuyên nghiệp trước, tạo thành một nhóm khoảng hai mươi người, cuối cùng chúng tôi tự đeo mặt nạ lên, lúc đó tôi thật sự rất khâm phục trí tưởng tượng của hộp đêm, mặt nạ này thế mà lại là mặt nạ hình động vật, tôi chọn một cái mặt nạ hình con chó, vì tôi nghĩ khách hàng sao có thể chọn chó được cơ chứ, tôi chắc chắn sẽ an toàn, sẽ không bị chọn.

Sau đó chúng tôi vào phòng của khách, mà khi chúng tôi nhìn thấy vị khách trong phòng, tôi sững sờ tại chỗ.

Lúc đó tôi sợ đến mức suýt thì quay người bỏ chạy, vì có tất cả hai khách, một người trong đó không ngờ lại là Trần Nhã!

Nhưng cuối cùng tôi vẫn bình tĩnh, không gây ra tiếng động gì, đồng thời trong lòng âm thầm thấy may mắn, may mà tôi đeo mặt nạ.

Sau đó tôi đánh giá hai bọn họ, hôm nay Trần Nhã không mặc sườn xám nữa, mà là một chiếc váy dài chạm rỗng màu tím, rất tôn dáng, khoe ra bộ ngực đầy đặn và vòng eo mảnh khảnh, khiến bà ấy trông trẻ hơn nhiều, người không biết bà ấy chắc chắn sẽ chỉ tưởng bà ấy là phụ nữ trưởng thành tầm ba mươi tuổi.

Còn người phụ nữ trông cũng khoảng hơn ba mươi tuổi như Trần Nhã, chăm sóc bản thân rất tốt, không xinh như Trần Nhã, nhưng cũng không kém cạnh, cho người ta cảm giác khá là thùy mị.

Chúng tôi đứng đó, như những món đồ bày trên giá hàng, để mặc bà ấy chọn lựa.


Trần Nhã trông có vẻ không quen lắm, ánh mắt chỉ nhìn lướt qua chúng tôi một chút, hình như ngại quan sát, còn người phụ nữ kia lại rất thoải mái, bà ấy đánh giá từng người chúng tôi.

Tôi liên tục lẩm nhẩm trong lòng, đừng chọn tôi, đừng chọn tôi, sợ đến mức không dám cử động, chỉ sợ thu hút sự chú ý của họ.

Mà người phụ nữ đó nhanh chóng cười nói với Trần Nhã: "Chị Nhã, chị đừng ngại, đến chỗ này chơi thì phải thoải mái, nào, chúng ta mỗi người chọn một người, cuối cùng xem người của ai đẹp trai hơn, thế nào?"

Trần Nhã hơi ngại nói: "Em Vân, em chọn trước đi, chị chọn đại một người là được."

Em Vân này rất nhanh chọn một người, thực sự là một PR chuyên nghiệp, xem ra khí chất của phục vụ bọn tôi và nhân viên PR không giống nhau lắm, rất khó chọn trúng chúng tôi, lúc này tôi mới thở phào.
Không ngờ, đúng lúc này, Trần Nhã đột nhiên chỉ vào tôi nói: "Tôi chọn con chó này vậy."

Bà ấy muốn con chó này!

Nghe thấy Trần Nhã nói, em Vân phụt cười, nói Trần Nhã biết chọn người thật, còn đặt biệt danh chó nữa chứ. Trần Nhã ngượng ngùng nói bà ấy không có ý đó, bà ấy nói chó là chỉ cái mặt nạ.

Còn tôi thì đơ luôn rồi, tôi nghĩ thế này cũng trùng hợp quá rồi đó. Ông trời đúng là muốn trêu tôi mà.

Tôi chuẩn bị xoay người chạy theo bản năng, nhưng dì Tuyết, người dẫn chúng tôi đến lúc này mới lên tiếng: "Em gái này, ngại quá, em tinh mắt thật đó, thoáng cái đã chọn trúng người đặc biệt nhất trong bộ phận PR của chúng tôi, bộ phận PR của chúng tôi mặc dù mọi mặt đều xuất sắc, nhưng cậu ấy lại là người câm điếc, vì thế, em gái, em chắc chắn chọn cậu ấy, không đổi người chứ?"
Khi dì Tuyết nhắc đến người câm điếc, tim tôi hẫng một nhịp, nghĩ bụng thế này chắc tôi sắp lộ rồi.

Không ngờ Trần Nhã lại ngẩng đầu nhìn tôi một cái, cuối cùng thế mà lại kiên định gật đầu.

Tôi sốt ruột chết mất, nhưng không biết phải làm sao, tôi cảm thấy nếu cứ thế bỏ chạy thì càng dễ xảy ra chuyện, mà khi tôi tỉnh táo lạ thì họ đã đi cả rồi, tôi và một nhân viên PR khác thì ở lại.

Dì Tuyết cũng ở bên cạnh tôi, bà ấy dùng điện thoại gõ một hàng chữ cho tôi xem, bà ấy nói hôm nay tôi ứng phó một lúc, tiền thù lao hơn mức tôi tưởng tượng nhiều, hơn nữa nếu tôi không đồng ý, ông chủ Hoàng sẽ không tha cho tôi.

Cuối cùng tôi cắn răng, nghĩ ứng phó trước đã, dù sao cũng không cần nói chuyện, cũng đeo mặt nạ, lát nữa tìm cơ hội hành động.

Sau đó chúng tôi cùng nhau hát, đương nhiên là họ hát, tôi chỉ xem thôi.
Từ đầu tới cuối tôi chỉ yên lặng ngồi cạnh Trần Nhã, cảm thấy lúng túng vô cùng, ngửi mùi hương thoang thoảng trên cơ thể bà ấy, tôi sắp hôn mê luôn rồi, đây là mẹ của Bào Văn đó, sao chúng tôi lại gặp cảnh xấu hổ thế này chứ?

May mà Trần Nhã hình như là lần đầu đến nơi thế này, bà ấy không thể thoải mái nổi, cũng không động tay động chân với tôi, chỉ có điều thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tôi.

Đột nhiên, em Vân mở miệng nói với Trần Nhã: "Chị Nhã, chị đừng ngại, dù sao chị cũng độc thân, cũng không cần phải có áp lực tâm lý gì, thoải mái chơi đi. Hay là giờ chúng ta bảo họ tháo mặt nạ đi, xem hai người họ ai đẹp trai hơn?"

Trần Nhã gật đầu, làm tôi sợ đến mức chuẩn bị bỏ chạy, nhưng tôi cảm thấy hôm nay nếu bỏ chạy, thì công việc này chắc chắn sẽ mất, những ngày qua cũng phí công làm việc, vì vậy tôi rất do dự.
Còn nhân viên PR kia thì đã nhanh chóng tháo mặt nạ, cậu ấy rất đẹp trai, nhưng mặt rõ ràng là từng sửa.

Sau đó đến lượt tôi tháo mặt nạ, nhưng tôi giả vờ như không nghe thấy, không tháo, Trần Nhã chỉ vào mặt tôi, ý bảo tôi tháo mặt nạ ra.

Tôi quyết tâm, thẳng thắn lắc đầu luôn.

Thế này em Vân không vui rồi, bà ấy ngay lập tức chỉ vào tôi bực bội nói: "Cậu là phục vụ kiểu gì thế hả, cứ muốn đeo mặt nạ chó này, chẳng nhẽ thực sự có cái mặt chó à, mặt nạ cũng không dám tháo."

Nói xong bà ấy mới nghĩ đến việc tôi không nghe thấy, sau đó không ngờ lại chủ động tiến đến muốn tháo mặt nạ giúp tôi.

Tôi vừa định phản kháng thì Trần Nhã lại đột nhiên mở miệng: "Em Vân, thôi, cậu ấy không muốn thì đừng làm khó người ta. Chị cũng thấy không tháo cũng tốt, như vậy chị mới dễ chịu chút, không thấy ngoại hình của cậu ấy, áp lực của chị cũng giảm, dù sao đây cũng là lần đầu của chị."
Nói thế em Vân mới tha cho cậu, còn cậu thì đột nhiên vô cùng có hảo cảm với Trần Nhã, người phụ nữ này tuy ở trong nhà rất mạnh mẽ, nhưng giờ có vẻ cũng rất hiểu lòng người.

Sau đó Trần Nhã bắt đầu uống rượu, còn tôi dù sao cũng là pr, nên vội vàng uống cùng bà ấy.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã giải quyết nửa chai rượu tây, mà lúc này em Vân đã dẫn nhân viên PR kia vào một phòng khác trong gian phòng riêng này, chỗ đó thực ra là nơi làm loại việc kia.

Hiệu quả cách âm mặc dù không tệ, nhưng tôi vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng hét, việc này khiến tôi và Trần Nhã cực kỳ xấu hổ, vì vậy chúng tôi chỉ đành không ngừng uống rượu.

Lúc trước tôi rất ít khi uống rượu, nên chẳng mấy chốc đã choáng váng, còn Trần Nhã rõ ràng cũng hơi quá chén, mặt đỏ phừng phừng.
Bà ấy đột nhiên thò tay về phía tôi, bà ấy đặt tay lên eo tôi, cả người tôi như bị điện giật, cơ thể cứng còng ngồi ở đó.

Cuối cùng tôi phải cố hết sức, cũng chậm rãi đặt tay lên eo Trần Nhã, còn từ từ dịch xuống, đặt ở mông bà ấy.

Lúc đó cảm giác trong lòng tôi vô cùng khác thường, sợ hãi, hưởng thụ, mâu thuẫn nhưng lại mong đợi... những cảm xúc hoàn toàn khác nhau tràn ngập trong tim tôi, thêm tác dụng của cồn, khiến cả người tôi dại đi.

Đột nhiên, Trần Nhã ôm eo tôi đứng dậy.

Bà ấy dẫn tôi đến một phòng nhỏ khác.

Ánh đèn mờ ám, chiếc gường lớn thoải mái, tim tôi sắp nhảy lên tận cổ họng, không biết phải làm sao, muốn chạy nhưng lại không muốn bỏ đi.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đến cạnh gường, tôi ngồi xuống, còn Trần Nhã thì nhẹ nhàng ngồi lên đùi tôi, ngửi mùi hương trên cơ thể bà ấy, tôi hơi mê mẩn, đó hoàn toàn là tác dụng của cồn.
Bà ấy đặt tay lên ngực tôi, tôi muốn vươn tay đẩy bà ấy ra, nhưng lại không dám.

Cuối cùng tôi quyết định, thầm nói dù sao cũng đeo mặt nạ, còn bà ấy cũng không yêu cầu tôi tháo mặt nạ, nếu thực sự không ổn thì tôi sẽ phối hợp với bà ấy một lần vậy.


Mặc dù trong lòng có cảm giác tội lỗi sâu sắc, nhưng tôi thấy chỉ cần tôi giấu kỹ, thì đây có lẽ sẽ mãi là bí mật của tôi.


Vì thế tôi cũng lớn gan đặt tay lên ngực Trần Nhã, khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình như ngừng thở, phấn khích hơn bao giờ hết, cả cơ thể bất giác run rẩy.


Mà đúng vào lúc này, Trần Nhã đột nhiên giơ tay lên, tháo tuột mặt nạ của tôi xuống...



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK