Tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện với Tống Giai Âm, tôi ôm mặt cô ấy, hôn lên trán cô ấy, nhìn cô ấy mà nói: "Hãy về nhà và chăm sóc bản thân thật tốt, anh sẽ đòi lại công bằng cho em".
Tống Giai Âm gật đầu, cậu tôi nói: "Được rồi, không còn thời gian nữa, Tiểu Danh, để cậu đưa bọn họ đi, cháu cũng mau chóng đi đi, lát nữa sẽ có người đến đấy".
Tôi nhìn Tống Giai Âm chăm chú, đưa mắt nhìn cậu tôi đưa cô ấy đi, tôi thì đi ra từ cửa sổ phía sau kho hàng, đi theo con đường rời khỏi công viên, bắt taxi đến khu gần nhà họ Vệ tìm một quán cafe internet, chọn phòng riêng, cắm chiếc USB vào máy tính, mở đoạn video ra. Đoạn video quay lại cảnh tôi và Trần Danh giả đối đầu với nhau, hơn nữa còn có cảnh Trần Danh giả gϊếŧ chết Trương Toàn. Tôi cắt đoạn Trần Danh giả bóp cò bắn Trương Toàn, sau đó dùng điện thoại gọi vào số điện thoại của mẹ.
Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi bắt máy, khi nghe thấy âm thanh quen thuộc, trong một khắc, trái tim như ngừng đập, mẹ tôi thấy tôi không nói gì, cảnh giác mà hỏi: "Ai đó?"
Tôi lạnh lùng nói: "Nếu không muốn con trai cô phải mang tội gϊếŧ người, thì đến Hải Đường Hoa Uyển gặp cháu. Nếu cô thông minh, thì đừng nói cho ai cả, nếu không cháu có hàng trăm thủ đoạn có thể khiến tội ác của con trai cô bị phơi bày".
Nói xong, tôi cúp máy, lấy tai nghe xuống, mệt mỏi dựa vào ghế, trong đầu tưởng tượng ra cảnh tôi và mẹ gặp nhau, không khỏi cảm thấy áp lực. Tôi đứng lên, trong gian phòng nhỏ mường tượng ra khung cảnh tôi gặp mẹ, nghĩ không biết nên dùng nét mặt và giọng điệu như thế nào để gặp bà ấy thì bà ấy mới không hoài nghi về thân phận của mình.
Cũng sắp đến lúc rồi, tôi đi đến Hải Đường Hoa Uyển, chọn một phòng riêng, gọi vài món ăn, nói vài câu với nhân viên phục vụ, sau đó kiên nhẫn chờ mẹ tôi đến. Tôi chắc chắn mẹ tôi sẽ không nói chuyện này cho người khác biết, bởi vì trong mắt bà ấy, không có gì quan trọng bằng con trai mình, vậy nên vì Trần Danh giả, bà ấy sẽ không dám làm trái lời tôi.
Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi đã đến nơi.
Mẹ tôi được phục vụ đưa vào phòng, tôi nói với nhân viên phục vụ, lát nữa đưa một người phụ nữ tuổi trung niên khí chất nho nhã đến tìm tôi, như vậy nhân viên phục vụ sẽ dễ nhận ra bà ấy hơn.
Lúc nhìn thấy tôi, hai mắt bà ấy lộ ra vẻ kinh ngạc, tôi bảo nhân viên phục vụ đi ra ngoài, sau đó đứng dậy, nhìn chằm chằm vào bà ấy, cười nói: "Cô Vệ, lâu lắm không gặp!"
Mặc dù mẹ tôi từng hại tôi, nhưng khi phải đối mặt với tôi, bà ấy vẫn không hề hoảng loạn, mà bình tĩnh nói: "Nhĩ Hải, cậu lừa tôi đến đây là để trả thù tôi phải không?"
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của mẹ tôi, tôi cảm thấy trái tìm mình như bị người khác cứa vào, tôi bình tĩnh nói: "Nếu như cháu nói đúng, cô Vệ định làm gì? Kêu cứu, hay báo cảnh sát?"
Mẹ tôi cau mày nói: "Cậu sẽ không làm như vậy".
Tôi không nói gì, bà ngồi ở vị trí đối mặt với tôi, rồi nói: "Cậu khó khăn lắm mới có thể rửa sạch oan khuất, cũng làm lính đặc chủng rồi, sao có thể quay lại con đường tội phạm này? Chỉ là ... tôi hi vọng cậu có thể giải thích chuyện lúc trước cho tôi nghe, có phải cậu lại đang lừa tôi? Cậu vốn chẳng có chứng cứ gì để đối phó với con trai tôi, tôi nói có đúng không?"
Cô Vệ quá tự tin rồi", tôi lạnh lùng nói, sau đó đặt điện thoại trước mặt mẹ tôi, bấm vào đoạn video, đoạn video này là đoạn video mà lúc trước tôi đã cắt ra và được lưu trong máy tôi, để tiện cho mẹ tôi xem.
Nhìn thấy đoạn video này, lông mày mẹ tôi cau lại, bà ấy mím môi hỏi tôi: "Cậu muốn cái gì?"
Tôi nói: "Trước khi cháu nói cháu muốn cái gì, cháu có thể hỏi cô mấy câu được không?"
"Có thể, nhưng tôi không đảm bảo tôi sẽ trả lời đâu", mẹ tôi đương nhiên rất ghét tôi. Khi nói câu này trong mắt bà ấy đầy băng giá, điều này khiến tim tôi lạnh lẽo.
Hít sâu một hơi, tôi điều chỉnh lại tâm trạng, hỏi: "Tại sao cô lại ra tay với Tống Giang Sơn? Cháu nhớ cô rất thích Tống Giai Âm mà, hại bố cô ấy như thế không hay đâu?"
Mẹ tôi kinh ngạc hỏi: "Sao cậu biết mục tiêu của tôi là Tống Giang Sơn?"
Nói xong bà ấy buồn phiền mà cau mày lại, thấy tôi vẫn đang nhìn chằm chằm, bà ấy cảm thấy không tự nhiên nên tránh ánh mắt của tôi rồi nói: "Tôi thừa nhận, đúng là tôi muốn đối phó với Tống Giang Sơn, tôi cũng biết tôi làm như vậy là không đúng với Tống Giang Sơn và Giai Âm, tôi cảm thấy có lỗi với lòng tin và sự quan tâm của con bé, nhưng không còn cách nào khác".
"Không còn cách nào khác? Nếu cô không muốn đối đầu với Tống Giang Sơn, cháu nghĩ, sẽ không có ai có thể ép nổi cô, cũng không có ai dám ép cô".
Tôi mím môi không nói gì, lòng tôi rất khó chịu, không nỡ để mẹ phải chịu ủy khuất, lúc này phải ép buộc bà, nhưng để bảo vệ bà, tôi chỉ có thể cứng rắn tiếp tục diễn vai ác này.
Nghĩ đến đây, tim tôi giằng xé, tôi tiếp tục lạnh lùng nói: "Là Trần Danh, là con trai bảo bối ép cô làm việc này đúng không?"
Mẹ tôi sững người, lông mày cau lại nói: "Thế nào gọi là ép buộc? Là một người mẹ, giải quyết khó khăn cho con trai là chuyện đương nhiên phải làm, làm gì có chuyện ép buộc?"
Hóa ra cô là một bà mẹ ngu xuẩn", tôi giễu cợt nói, nhìn thấy sắc mặt mẹ tôi tái đi, tôi vẫn tiếp tục độc ác mà nói, "Mặc dù tình yêu của mẹ cao như núi, nhưng cháu cảm thấy trước khi nhắc đến tình yêu, cần phải nhắc đến một vấn đề trước, đó chính là nguyên tắc, nếu như một người không có nguyên tắc, vậy tình yêu của người đó đúng là không có điểm dừng, nếu như không có điểm dừng? Thì dù là vì người mình yêu, người đó cũng có thể làm ra những chuyện xấu khiến người khác phải phẫn nộ, những chuyện có thể gây nguy hiểm cho mọi người!"
"Trước khi cháu đến đây, cháu đã đặc biệt điều tra về cô và con trai cô, biết được không ít tin tức, nghe được chuyện con trai cô lúc đầu khi sinh ra bị cô đưa về quê, nhận nhiều trái đắng, chịu nhiều tội, bị người khác nhục nhã, chửi rủa, bị ép quỳ xuống, vậy nên cô có thể nghĩ rằng đây là cô nợ con cô, vậy nên cần phải bù đắp cho cậu ta, cô có thể làm bất cứ chuyện gì, trong đó bao gồm việc có thể làm hại những người vô tội khác, đúng không?"
Những lời này của tôi khiến sắc mặt mẹ tôi vô cùng khó coi, mặc dù bà ấy vẫn điềm nhiên như trước, nhưng từ ánh mắt, tôi có thể nhìn thấy sự do dự, hoài nghi, tôi biết, đối phó với Tống Giang Sơn không phải chủ ý của bà, trong lòng bà ấy cũng cảm thấy rất không thoải mái. Bà ấy cứ như vậy khiến tôi lại mềm lòng, tôi bưng ly rượu uống một ngụm, bóp chặt ly rượu.
Mẹ tôi nhìn tôi, có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cố chấp nói: "Tôi thực sự có lỗi với Giai Âm, nếu như có thể, tôi sẵn sàng nhận toàn bộ tội trạng này, nhưng con trai tôi không làm gì sai cả ..."
"Cháu chưa từng hại con trai cô, nhưng con trai cô lại làm hại cháu, cô nói cậu ta chưa từng làm gì sai? Cậu ta nói rằng cậu ta có tình cảm sâu sắc với Tống Giai Âm, nhưng cậu ta lại muốn gϊếŧ bố cô ấy. Cô nói cậu ta không sai? Cậu ta đuổi anh trai mình ra khỏi Nam Kinh vì cậu ta không thích ai đó đe dọa địa vị của mình? Như thế mà cậu ta vẫn không sai Tôi nghe nói hai người anh em suýt chết của cậu ta, một người là con trai nuôi của cô, một người là con gái nuôi của cô, chẳng lẽ con nuôi không bằng con ruột, cho nên cô vẫn cho rằng cách làm con trai mình không sai đúng không?"
Tôi hỏi liên tiếp vài câu, khiến nét mặt của bà không thể bình tĩnh được nữa, bà ấy đau khổ nói: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, tôi biết thằng bé làm sai, nhưng nó cũng có nỗi khổ riêng, nó muốn trèo lên đỉnh cao, không muốn bị người khác bắt nạt, điều này đâu có sai, nếu không phải vì tôi không bảo vệ được cho thằng bé, tôi không cho thằng bé cuộc sống tốt đẹp, một thân phận tốt, địa vị tốt, nó sẽ không trở thành thế này, vậy nên cho dù thằng bé trở nên như thế nào, đều...là do tôi hại..."
Nhìn thấy mẹ tôi vẫn u mê không tỉnh, tôi thật sự muốn hỏi bà, rốt cuộc tại sao bà lại tin Trần Danh giả? Ngay cả Tống Giai Âm và Đoàn Thanh Hồ đều cảm thấy Trần Danh giả có gì đó khác thường, chẳng nhẽ bà ấy lại không nghi ngờ gì? Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, thời gian chúng tôi ở cạnh nhau không dài, thực ra bà ấy cũng không hiểu Tống Giai Âm, huống hồ, cái chuyện thay đổi khuôn mặt này, có thể bà ấy cũng chưa từng nghĩ đến, lại thêm tình yêu mù quáng của người mẹ, bà ấy không phát hiện ra Trần Danh giả là hàng giả cũng là chuyện bình thường, quan trọng hơn là, Trần Danh giả cũng là con của bà ấy, có cùng chung một dòng máu!
"Nếu như chồng bà biết được chuyện này, không biết sẽ cảm thấy thế nào", tôi cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng lại đau như cắt.
Nhắc đến bố tôi, sắc mặt mẹ tôi trở nên vô cùng khó coi, tôi trầm giọng nói: "Nghe nói chồng bà năm đó là một người quang minh lỗi lạc, mặc dù là người của thế giới ngầm, nhưng vẫn rất trọng nghĩa khí, cũng không coi trong địa vị, chính nghĩa, đố kị, thù ghét. Rất nhiều người đều nói ông là kẻ khác người trong thế giới này, năm đó ông xuất sắc, huy hoàng, sau này bảo vệ tổ quốc, xả thân, đổ máu, nhiều lần lập chiến công, được ca tụng là anh hùng dân tộc. Dù sau này ông phải mang trên mình tội phản bội tổ quốc, chết ở nơi đất khách quê người, nhưng cháu tin một người ngay thẳng mấy chục năm như vậy sẽ không thể làm chuyện phản bội tổ quốc”.
Mẹ tôi ngạc nhiên nhìn tôi, dường như không ngờ được tôi lại có thể khen ngợi và tin tưởng chồng bà ấy, lúc này, tôi cảm thấy buồn, lòng xót xa, bởi vì từ ánh mắt của mẹ tôi, tôi cảm nhận được sự ánh náy của mẹ với bố, tôi biết lời của tôi đã tác động đến mẹ, tôi tiếp tục "thừa thắng xông lên", nói: "Lấy nhau bao nhiêu năm rồi, chắc là cô cũng yêu chồng lắm. Đã vậy thì nên hiểu dù ông ấy có phải chịu uất ức thì ông ấy cũng không mong cô lại dùng phương pháp này để rửa sạch tội danh cho ông ấy, cô càng phải hiểu con trai ông ấy phải là người ngay thẳng, lỗi lạc như ông ấy dù có ô nhục, dù có dính máu cũng không bao giờ chủ động làm tổn thương người vô tội. Bây giờ cô đang giúp con trai mình, nói tốt thì là vì tình mẫu tử, mà nói khó nghe thì là tiếp tay cho kẻ xấu, xin hỏi , cô có xứng đáng với người chồng đã chết của mình không?"
Mẹ tôi tái mặt, run lẩy bẩy, nghe xong câu cuối liền bật khóc, che mặt mà khóc, nhìn mẹ khóc tôi thực sự đau khổ hơn ai hết, nhưng tôi không thể hiện ra, tôi chỉ biết nghiến răng tiếp tục thờ ơ nói: "Cháu nói nhiều điều tốt đẹp như vậy, cô Vệ, cô đừng nghĩ rằng cháu ở đây để đối phó với cô, cháu chỉ ở đây để hỏi cho ra nhẽ, nếu cô không kịp thời dừng lại, tiếp tục ám ảnh, mê muội, thứ trong tay cháu sẽ là thứ lấy đi mạng sống của con trai cô, cháu sẽ bắt cô trả giá cho cái gọi là tình mẫu tử".
Sau khi nghe những gì tôi nói, mẹ tôi giận dữ, bất lực hỏi tôi: "Cậu rốt cuộc muốn gì ở tôi, làm thế nào thì cậu mới bỏ qua cho con trai tôi?"
"Cô không hiểu sao? Điều cháu muốn rất đơn giản, chính là cô không giúp cậu ta nữa, nhà họ Vệ cũng không giúp cậu ta, đây là cháu đang cứu cô cũng như cứu cả nhà họ Vệ, cô đừng ngu muội nữa!", tôi nói xong liền đứng dậy, giật lấy điện thoại rời đi, lúc tôi rời đi, giọt nước mắt tôi kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng tuôn rơi.
Sau lưng, mẹ tôi bất lực nói: "Được rồi, tôi không giúp thằng bé nữa, cậu tiêu hủy chứng cứ được không?"
Nghe mẹ hạ giọng cầu xin, trong lòng tôi thật sự khó chịu, không dám quay đầu lại, vì sợ mẹ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, nói: "Chỉ cần cô tuân theo thỏa thuận, cháu đương nhiên sẽ không động tới cậu ta ".