Tôi cầm ly rượu lên, cụng ly với chị ta, nói: "Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ".
Lúc này, đồ ăn cũng được bưng lên. Ngay khi nhân viên phục vụ đặt đĩa thức ăn lên bàn thì ở phía xa có một tiếng nổ lớn. Tay chị Hoa bỗng run rẩy làm đổ cả ly rượu vang ra bàn. Nhân viên phục vụ kia cũng vô cùng hoảng sợ, tất cả mọi người trong quán cà phê đều kinh ngạc dồn lại phía cửa sổ nhìn vào làn khói cuồn cuộn đang bốc lên ở phía xa, bàn tán rôm rả.
Tôi lấy ra một tờ giấy, đứng dậy khom người lau tay cho chị Hoa, chị ta nhìn tôi với vẻ hơi sợ hãi, có lẽ sợ tôi chê cười phản ứng thái quá của chị ta. Đến khi biết tôi không tức giận, chị Hoa mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi hờ hững nói: "Bên ngoài có việc gì thế nhỉ? Không phải ở đó phát nổ đấy chứ?"
Nhân viên phục vụ tiếp lời tôi: "Đúng vậy ạ, mọi chuyện diễn ra đột ngột quá, không biết là có việc gì, có người bị thương hay không".
Người phục vụ nói xong rồi rời khỏi chỗ chúng tôi. Chị Hoa hít một hơi thật sâu rồi nhận lấy tờ giấy tôi đưa, nói: "Cảm ơn cậu".
Tôi bình thản nói: "Không sao".
Chị Hoa cười, nói: "Cậu cũng đừng cười tôi, cả đời tôi dù cũng đã từng chứng kiến vài chuyện, đánh nhau ẩu đả thì nhiều vô số kể, nhưng cảnh tượng như hôm nay thì là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Mặc dù việc đó là do tôi làm nhưng tôi biết, nếu không có sự sắp xếp của cậu thì sức tôi không thể làm được những việc này".
Tôi vẫn bình thản, đáp: "Không sao, trước lạ sau quen. Có những việc tưởng chừng không dám làm nhưng khi đã bắt đầu làm lại dần trở thành thói quen".
Chị Hoa lặng người nhìn tôi, sau đó đột nhiên bật cười. Tôi cũng cười theo rồi hỏi: "Sao vậy? Chị không sợ à?"
Chị Hoa lắc đầu, nói: "Không sợ, vì tôi nhận ra cậu rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Có cậu rồi, tôi không sợ con đường này khó đi".
Tôi chắc chắn rằng chị Hoa đã nghi ngờ thân phận của mình, nhưng vậy thì đã sao? Bây giờ chúng tôi đã cùng hội cùng thuyền, dù cho tôi có là ai đi chăng nữa thì chị ta cũng không dám phản lại tôi. Cho nên, tôi vốn không sợ việc chị ta nghi ngờ mình.
Ăn cơm xong, chị Hoa sốt ruột hỏi tôi: "Không qua đó xem xét tình hình sao?"
Tôi hờ hững đáp: "Để tôi đi, chị cứ về đi làm đi. Từ giờ phút này trở đi, chị không liên quan gì đến chuyện này cả".
Chị Hoa gật đầu rồi rời khỏi đó. Tôi đợi chị ta đi khỏi mới ung dung ngậm điếu thuốc, đi tới hiện trường như một người ngoài cuộc. Lúc này, cảnh sát đã tới và dựng giải phân cách, lính cứu hỏa đã dập tắt đám cháy. Trên mặt đất là vài thi thể đều được phủ vải trắng. Nghe những người bên cạnh bàn tán, những thi thể này đều bị bỏng nặng nên không còn nguyên hình dạng.
Xem xét thêm một lát, tôi thấy thi thể của Dương Đông được chuyển ra ngoài. Những người bên cạnh đều có vẻ sợ hãi, không phải vì họ nhát gan mà vì thi thể của Dương Đông bị đốt cháy, không còn lành lặn. Đầu và cổ đều bị đốt tới mức không còn ra hình dạng gì nữa, nửa khuôn mặt không còn. Nếu không phải tôi cũng đã từng bị bỏng đến mức hỏng cả mặt thì e là tôi cũng sẽ hoảng sợ trước hình ảnh này.
Có người hỏi rốt cuộc là có chuyện gì? Mọi người đều nói không biết, chỉ có một hai người nói đám thanh niên này thường xuyên tới đây tụ tập, đánh cãi nhau làm loạn cả lên. Còn có những người độc miệng nói đám thanh niên này đúng là bị điên, sống chỉ tổ lãng phí không khí mà thôi. Mọi người nghe xong có vẻ không còn thương tiếc nữa, đa số đều cho rằng đây là báo ứng.
Lúc này, cảnh sát bắt đầu yêu cầu mọi người dẹp sang một bên để lấy đường đi. Lúc đó, tôi cũng rời đi luôn. Hai mươi phút sau, tôi tới Nhân Gian Phú Quý Hoa. Vừa bước vào, đập vào mắt tôi là đôi chân trắng nõn trắng nà của mấy cô tiếp viên. Chị Hoa đang ngồi trên chiếc sofa cách đó không xa. Chị ta đang ngồi đó ung dung sửa lại lớp trang điểm. Thấy tôi đến, chị ta nhìn tôi cười rồi tiếp tục cúi xuống trang điểm.
Tôi đi tới quầy lễ tân để lấy lại phòng rồi quay về phòng mình. Lúc đó, tôi phát hiện ra phòng mình đã bị ai đó bới tung lên. Không cần nghĩ cũng biết chính là những viên cảnh sát đó, nhưng trong balo của tôi chẳng có gì hết. Cảm thấy hơi tiếc rẻ bộ đồ Armani trong balo còn chưa kịp mặc, tôi chửi thề một câu rồi đi tắm và nằm dài trên giường xem TV. Trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ làm thế nào để phá hỏng kế hoạch của Bào Văn. Hiện giờ, cao thủ đó có lẽ đã trà trộn được vào thế giới ngầm ở đây. Nếu lúc này tôi ra tay hoặc bảo Tô Quảng Hạ gϊếŧ hắn thì e là sẽ khiến Tống Vân Hải nghi ngờ. Phải làm thế nào để gϊếŧ được hắn mà không để lại dấu vết gì?
Đang mải suy nghĩ thì có người tới gõ cửa phòng tôi. Sau khi xảy ra việc lần trước, mỗi lần nghe tiếng gõ cửa tôi đều rất cẩn thận. Tôi hỏi với giọng cảnh giác: "Ai?"
Đối phương đáp: "Xin chào quý khách, có một cô gái xinh đẹp nhờ tôi mang chai rượu vang này đến tặng anh, mời anh nhận giúp".
Giọng của người này nghe rất kỳ lạ, giống như nam giả giọng nữ vậy. Tôi cảm thấy nghi ngờ, quay lưng lại kiểm tra xem có tay súng bắn tỉa nào không. Sau khi biết không có tay súng bắn tỉa nào, tôi mới nhanh chóng đi ra cửa. Qua mắt mèo, tôi nhìn thấy một nữ phục vụ đang đứng đó, cô ta để tóc đen dài, trang điểm đậm, đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Bây giờ mọi người đều nghiện điện thoại, một nữ nhân viên phục vụ ngay cả khi đi đưa đồ cho khách cũng nghịch điện thoại vốn chẳng phải chuyện gì bất thường. Có điều mặc dù bàn tay của nhân viên phục vụ này trắng nõn nhưng lại rất to. Hiếm cô gái nào có bàn tay to như vậy. Tôi cẩn thận quan sát cổ cô ta đang cuốn một chiếc khăn lụa, cảm giác như đang cố giấu giếm gì đó. Điều đó khiến tôi càng thêm nghi ngờ đây là một người đàn ông giả dạng phụ nữ.
Nghĩ vậy, tôi rút súng ra, nạp đạn rồi từ từ mở cửa ra. Tôi chỉ mở he hé cửa, đối phương có lẽ không biết tôi đã có phòng bị nên đẩy xe đẩy đi vào phòng. Khi hắn bước vào trong phòng, tôi rút súng ra kề vào đầu hắn rồi đóng cửa lại, lạnh lùng ra lệnh: "Giơ tay lên".
Đối phương không hề sợ hãi, cũng không phản kháng mà giơ hai tay lên. Tôi giật chiếc khăn lụa trên cổ hắn ra, hơi nghiêng mặt hắn đi thì phát hiện trên cổ hắn yết hầu nổi rất rõ. Lại nhìn xuống phần ngực đang nhô lên của hắn, không nhịn được mà chửi thề một câu, quả nhiên là nam đóng giả nữ.
"Nhìn đủ chưa?", hắn ta hỏi.
Tôi bỗng ngây người, bởi vì giọng nói này quả thực quá thân quen. Tôi mở to mắt, nhìn người kia với vẻ không thể tin nổi. Người đó từ từ quay trở lại, trước mắt tôi là một gương mặt xinh đẹp, lông mi dài, đôi mắt to, chiếc mũi cao đã được đánh khối và đôi môi tô son màu đỏ đậm nhìn rất yêu kiều. Tôi thận trọng nhìn kỹ gương mặt đó rồi kinh ngạc thốt lên: "Nặc Ngôn?"
Anh ấy bước về phía ô cửa sổ, kéo kín rèm rồi lấy bộ tóc giả xuống, nói với tôi: "Tôi đã cải trang thành bộ dạng dở hơi này mà anh vẫn nhận ra sao?"
Dù Nặc Ngôn đã cố tỏ ra bình tĩnh nhưng từ đôi tay và giọng nói run rẩy của anh ấy, tôi có thể nhận ra anh ấy đang rất xúc động. Nhớ lại lần gặp gỡ chớp nhoáng rồi chia ly lần trước, nhớ lại giọng nói ân cần quan tâm trong điện thoại, tôi vô cùng kích động bước về phía anh ấy. Nặc Ngôn cũng bước về phía tôi. Hai chúng tôi nhìn vào mắt nhau, rồi ôm chặt lấy nhau. Nặc Ngôn vỗ mạnh vào lưng tôi, nói: "Tên ngốc này, dám không nhận tôi, tôi đánh chết anh".
Chúng tôi buông nhau ra, Nặc Ngôn mở to mắt nhìn tôi, tôi cũng nhìn thật kỹ gương mặt anh ấy. Nặc Ngôn nói: "Không giống, không giống chút nào. Nhưng dù anh có thay hình đổi dạng thì khí chất của anh vẫn giống vậy, tất cả mọi thứ đều không thay đổi. Lúc nhìn thấy anh, tôi đã biết ngay anh chính là người anh em tốt của tôi".
Những lời Nặc Ngôn nói như chạm vào nỗi đau sâu thẳm trong lòng tôi. Tôi nhớ lại lúc trước không dám nhận anh ấy, hại anh ấy suýt bỏ mạng ở Hàng Châu, tôi không khỏi áy náy đáp: "Người anh em, xin lỗi anh. Đều là do tôi quá ích kỷ, chỉ biết đến thân mình, nên mới ... "
Không đợi tôi nói hết, Nặc Ngôn liếc mắt nhìn tôi, đánh vào vai tôi một cái, nói: "Đủ rồi đấy, tôi không muốn nghe anh nói mấy lời vô nghĩa như vậy! Hơn nữa, tôi còn muốn cảm ơn anh. Nếu không phải có anh thì tôi đã chết rồi. Cho nên, để thể hiện lòng biết ơn, tôi đặc biệt chuẩn bị một món quà tặng anh".
Thấy Thẩm Nặc Ngôn úp úp mở mở, tôi hơi buồn cười, hỏi: "Quà gì vậy? Anh đến thăm tôi đã là món quà lớn nhất rồi".
Nặc Ngôn lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Tôi vượt ngàn trùng xa xôi đến Đông Bắc không phải chỉ vì muốn thăm anh, tôi đến là để giúp anh xả hận. Được rồi, tôi không vòng vo nữa. Một tiếng trước, tôi đã làm Trần Danh giả bị thương, hắn ta đã được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện rồi. Không chết được nhưng chắc chắn phải nằm viện vài tháng".
Tôi có chút kinh ngạc, không ngờ Nặc Ngôn lại chạy tới tận Đông Bắc để đối phó với Trần Danh giả. Tôi biết việc này nguy hiểm như thế nào, cho nên cảm thấy rất tức giận. Tôi nói: "Sao gan anh lớn quá vậy? Lẽ nào anh không biết Bào Văn cũng ở đây? Rất nhiều người của bọn chúng đều ở đây, dù anh có đưa theo người tới cũng khó lòng đấu lại được với bọn chúng".
Thấy tôi tức giận nhưng Nặc Ngôn vẫn rất bình thản, anh ấy nhìn tôi với vẻ nghiêm nghị rồi nói: "Không đấu được thì đã sao? Hắn ta suýt gϊếŧ anh, làm tổn thương người anh em tốt của tôi, khiến chúng ta trôi dạt mỗi người một ngả, sống chết ra sao còn không biết. Nếu tôi không dạy cho hắn một bài học thì tôi không phải Thẩm Nặc Ngôn, không xứng làm anh em của anh".
Thấy Nặc Ngôn nghiêm túc như vậy, trong lòng tôi vô cùng cảm động. Tôi vỗ vai anh ấy, nói: "Người anh em, tôi biết anh muốn trút giận cho tôi, báo thù giúp tôi nhưng tôi thực sự không muốn anh phải mạo hiểm. Sự an toàn của các anh quan trọng hơn hết thảy!"
Nặc Ngôn cười rồi gật đầu đáp: "Anh yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không sao, tôi còn phải giúp anh thống nhất thiên hạ. Trước khi anh giành lại được những thứ thuộc về mình thì tôi sẽ không chết. Dù cho Diêm Vương có đến tìm thì cũng không lấy được mạng của tôi. Tôi sẽ đợi anh, đợi anh trở về, đợi ngày được sát cánh cùng anh lần nữa!"
Tôi vỗ vai Nặc Ngôn, nhìn đôi giày cao gót đang làm anh ấy chật vật, nói: "Anh mau ngồi xuống, nói cho tôi biết anh làm thế nào để lọt vào đây? Rồi tại sao lại biết là tôi đang ở đây?"
Nặc Ngôn đáp: "Được, anh đừng vội, từ từ nghe tôi giải thích".
Sau đó, Nặc Ngôn kể với tôi những chuyện xảy ra thời gian gần đây. Ngày Giai Âm rời khỏi Đông Bắc đã âm thầm gọi điện cho Nặc Ngôn, nói với anh ấy rằng tôi muốn đi Đông Bắc. Cô ấy sợ Trần Danh giả hại tôi nên bảo anh ấy chú ý bảo vệ tôi. Giai Âm còn nói nếu cô ấy và Tô Quảng Hạ ra tay thì sẽ rất dễ làm tôi lộ thân phận, khiến cho Tống Vân Hải và Sơn Khuyển tướng quân nghi ngờ, cho nên bảo Nặc Ngôn để ý đến tình hình của tôi.
Sau khi nhận được tin, Nặc Ngôn lập tức báo với Tam gia. Tam gia sớm đã bố trí tai mắt ở bên cạnh Trần Danh giả. Sau khi biết Trần Danh giả định hại tôi, Tam gia nhanh chóng thông báo cho Nặc Ngôn. Do đó, Nặc Ngôn mới nhanh chóng đưa người tới Đông Bắc. Vì công tác bảo mật rất tốt, lại được Giai Âm che chở nên không ai biết Nặc Ngôn đến Đông Bắc.
Sau khi đến đây, Nặc Ngôn sai người theo dõi Trần Danh giả thì phát hiện mấy ngày nay hắn có chút bất an, bố trí người bảo vệ mình rất chặt chẽ. Nặc Ngôn nhân lúc hắn sơ hở liền bắn hắn bị thương rồi nhân lúc hỗn loạn chuồn khỏi hiện trường. Sau đó nhận được tin tôi đã trở về nên ngay lập tức cải trang tới gặp tôi.
Thật không ngờ Giai Âm lại tiết lộ tung tích của tôi cho Nặc Ngôn. Đây vốn là chuyện cơ mật quốc gia cơ mà? Cô ấy làm như vậy là vì lo lắng cho tôi hay đây vốn là sự sắp đặt của cấp trên?