Tôn Nam Bắc xông lên túm lấy cổ áo của Vương Hạo, ép mạnh hắn vào tường, mắng chửi: "Nói, mày kéo dài thời gian để làm gì? Rốt cuộc mày và đồng bọn của mày đang âm mưu chuyện gì?"
Vương Hạo đột nhiên cười, bộ dạng điếc không sợ súng, hắn nói: "Các anh thông minh như vậy thì tự mình đoán đi."
Xem ra đây mới đúng là con người thật của Vương Hạo, một kẻ cà lơ phất phơ, khúm múm, hèn nhát, nhưng lại là thứ ngụy trang hoàn hảo, một vỏ bọc khiến tôi mất cảnh giác.
Nói thật, trước đây tôi thật sự nghĩ Vương Hạo là người của Tú Xuân Đao, Tú Xuân Đao rất có khả năng trong một thời gian ngắn có thể tạo ra một kẻ như vậy, còn về phía nhà họ Nhan, căn bản là không có thời gian để đối phó với tôi.
Nhưng khi chị Phương nói với tôi, ban đầu hắn đưa cô ta đến biệt thự của hắn, lúc ở trong biệt thự cô ta nghe được đồng bọn của hắn nhắc đến nơi nào đó là sản nghiệp của tôi, tôi liền biết mình đã bỏ qua một điểm rất quan trọng, đó chính là cho dù đứng sau lưng Vương Hạo là ai, hắn căn bản không thể không biết tôi là ai được, càng không thể chủ động lộ diện trước mặt tôi, quan trọng hơn là nếu như hắn là người của Tú Xuân Đao, thì hắn càng không thể vội vã thừa nhận mình là người của Tú Xuân Đao khi tôi chủ động nhắc đến Tú Xuân Đao và Vương Khải Uy, hắn rõ ràng là mượn danh Tú Xuân Đao, thu hút sự chú ý của tôi lên tổ chức đó mà thôi, mà hắn làm như vậy cũng là vì để bảo vệ kẻ sai khiến thật sự sau lưng hắn.
Điều khiến tôi nghi ngờ không hiểu đó là tại sao hắn phải kéo dài thời gian? Bọn chúng đang âm mưu kế hoạch gì?
Ghìm lại suy nghĩ trong đầu, tôi đến trước mặt Vương Hạo, lôi một con dao găm trong túi ra, vuốt lên mặt hắn, nói: "Mày không muốn nói à?"
Vương Hạo nhổ nước miếng vào tôi, tôi tránh sang một bên, Tôn Nam Bắc tức giận giáng một cú đấm lên mặt hắn, đập mạnh đầu hắn vào tường, chỉ nghe thấy một tiếng "bốp", nói thật, nghe thôi đã thấy đau, nhưng hắn vẫn mỉm cười nói: "Cho dù mày có quỳ xuống xin bố mày, bố mày cũng sẽ không nói."
Tôi không nói đến câu thứ 2, cầm dao quét một đường lên mặt Vương Hạo, từ mi mắt qua cả con mắt, kéo dài tới má, hắn nhắm chặt một mắt, ánh mắt còn lại hung dữ nhìn tôi.
Tôi nói: "Mày đã bao giờ nghe thời cổ đại ở Hoa Hạ chúng ta có một hình phạt vô cùng tàn khốc gọi là "lăng trì xử tử" chưa?"
Vương Hạo cười nhạt nó: "Có nghe, không phải là lập tức gϊếŧ chết hay sao?"
Tôi bật cười, nói: "Ngu xuẩn thật đáng sợ, ngu xuẩn nhưng vẫn nghĩ bản thân có văn hóa càng đáng sợ hơn. Oắt con, để tao nói cho mày biết, cái gọi là lăng trì, nghĩa là "thiên đao vạn quả", đao phủ sẽ rạch hàng ngàn vết dao trên cơ thể của kẻ tử tù, mỗi vết dao rạch xuống đều phải đảm bảo người vẫn còn sống, sau đó để hắn phải sống không bằng chết. Nhưng rốt cuộc phải rạch bao nhiêu nhát thì mỗi triều đại một khác, có những quy định khác nhau, gần đây nhất có lẽ là 3357 nhát, mỗi nhát dao đều không được vượt quá kích thước một móng tay, mày nghĩ thử xem, cảnh tượng đó sẽ rất đau đớn phải không?"
Vương Hạo sắc mặt trắng bệch nói: "Mày không dám đâu."
"Tại sao tao lại không dám?" Tôi cười nói: "Tao không những sẽ làm như vậy, mà tao sẽ còn sai thuộc hạ của tao đi đào giun, mỗi nhát dao tao rạch lên người mày sẽ thả một con giun vào đó, hơn nữa còn sẽ rắc muối lên từng con giun một, cảm giác này chắc chắn sẽ đem lại cảm giác sảng khoải không thể diễn tả bằng lời chứ nhỉ."
Tôn Nam Bắc đứng bên cạnh phấn khích không chờ được, nói: "Anh Danh, cái này hay, anh chỉ cho chúng tôi chơi qua mấy trò gì mà chỉ có biến người thành lợn, còn cắt da cắt thịt người thì chưng từng được chơi, trò này vui đó, anh mau chơi đi."
Tôn Nam Bắc biết tôi đang hù họa Vương Hạo, nên nhanh nhảu thêm mắm dặm muối nói.
Tôi nói: "Vậy còn không mau kêu người đi bắt giun đi?"
Tôn Nam Bắc gật đầu, hỏi tôi thế còn chị Phương kia thì làm thế nào? Tôi quay lại nhìn, chỉ thấy chị Phương ngồi co quắp ở đó, toàn thân không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy trắng. Tôi lạnh nhạt nói: "Đánh ngất đi, cảnh tượng tiếp theo khá rùng rợn, tôi sợ cô ta không chịu nổi."
Tôn Nam Bắc gật đầu, đi tới đánh ngất chị Phương, sau đó gọi điện thoại cho thuộc hạ của anh ấy, cố ý lớn tiếng nói: "Các cậu, mau đi bắt giun hoặc đi xem xem có chỗ nào bán cái thứ đó không, năm phút nữa phải mang đến đây, địa chỉ là..."
Tôi quan sát sắc mặt của Vương Hạo, lúc thấy Tôn Nam Bắc đang nghiêm túc sắp xếp việc này, hắn rõ ràng càng hoảng loạn hơn, càng sợ hãi hơn, hắn nhìn tôi, tôi cười với hắn, tôi vung vẩy con dao găm nơi yết hầu của hắn nói: "Mày có biết không? Bởi vì lăng trì quá đau đớn, khiến phạm nhân kêu gào quá thảm thiết, ảnh hưởng đến sự phát huy của đao phủ, cho nên nhát dao đầu tiên của đao phủ sẽ ở chính vị trí cuống họng của phạm nhân, đương nhiên, nhát dao này sẽ không thể chết người, chỉ có thể khiến hắn vĩnh viễn mất đi khả năng nói, có điều dù sao tao cũng là người mới bắt đầu, ngộ nhỡ dùng lực mạnh quá, sợ là sẽ trực tiếp lấy mạng của mày, như vậy thì chẳng phải là sẽ có lợi cho mày quá sao?"
Vừa nói, tôi vừa cầm con dao găm vuốt ve chỗ yết hầu của hắn, thở dài một hơi nói: "Cho nên thôi vậy, mày cứ kêu đi vậy, cùng lắm thì đến lúc mày đau đến ngất đi, tao sẽ tạt một xô nước lạnh lên người mày, cho mày tỉnh lại."
Nghe đến đây, toàn thân Vương Hạo run rẩy, hắn nuốt nước bọt, nói: "Nếu như mày là một thằng đàn ông thì cứ trực tiếp gϊếŧ tao đi."
Tôi biết hắn không sợ chết, nếu không thì tôi cũng chẳng tốn thời gian hù dọa hắn làm gì. Tôi lắc đầu, nói: "Tại sao trực tiếp gϊếŧ mày thì là đàn ông? Không trực tiếp gϊếŧ mày, mà gián tiếp gϊếŧ mày thì không phải là đàn ông nữa rồi? Lẽ nào sau khi tao hành hạ mày đến chết thì sẽ có gì khác biệt sao?"
Vương Hạo biết kế khích tướng của bản thân đã thất bại, nhất thời chán nản, tôi đạp hắn ngã quỵ xuống đất, sau đó đi đến bên bàn ngồi xuống rót một tách trà, chậm rãi uống, Tôn Nam Bắc đúng lúc này nhận được điện thoại, anh ấy lập tức ra ngoài, đến lúc đi vào, anh ấy đem theo một cái khay rất lớn, một bình muối, một lọ nhỏ đựng giun, còn có một miếng vải bọc đồ.
Anh ấy dẫn theo hai người thuộc hạ, hai thuộc hạ này xách một thùng nước rất to đi vào, Tôn Nam Bắc cười hì hì nói với tôi đồ đã chuẩn bị xong hết rồi.
Tôi dửng dưng nói: "Vậy bịt miệng hắn lại."
Tôn Nam Bắc nhanh chóng lấy mấy cái bọc vải nhét vào miệng Vương Hạo, hai người thuộc hạ thì trói hắn lại, ép bả vai của hắn ghìm hắn quỳ xuống đất.
Tôi phủi tay, nói: "Bây giờ bắt đầu thôi."
Nói xong, tôi đi đến đằng sau Vương Hạo nói: "Lăng trì sẽ bắt đầu từ đằng sau lưng, cởϊ áσ của hắn ra."
Toàn thân Vương Hạo bắt đầu ớn lạnh run rẩy, người của chúng tôi cởϊ áσ của ắn ra, tôi cầm con dao găm, rạch một vết nhỏ lên da thịt hắn ở sau lưng, sau đó bắt một con giun bỏ vào miệng vết thương, lại rắc thêm ít muối lên đó, cổ họng của hắn phát ra những tiếng kêu rên, âm thanh không lớn, nhưng cả người hắn thì run rẩy kịch liệt, điều này đã đủ cho thấy hắn lúc này đau đớn thế nào.
Tôi cố ý ấn lên chỗ vết thương của hắn nói: "Đây mới là nhát dầu tiền, sợ cái gì? Còn hơn ba nghìn nhát nữa cơ mà."
Vương Hạo mặt trắng bệch, lắc đầu, tôi không để ý, tiếp tục thực hiện sự trừng phạt lăng trì của tôi, đến khi tôi rạch đến vết thứ 10, hắn trợn trừng mắt, ngã quỵ xuống mặt đất.
Tôi lạnh lùng nói: "Lấy nước tạt cho hắn tỉnh lại."
Tôi nói xong, phát hiện xung quanh không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn thì thấy đám Tôn Nam Bắc đang nôn, tôi sờ sờ lên mũi, nhìn mấy con giun đang quằn xéo trong máu thịt nơi vết thương sau lưng của Vương Hạo, hít một hơi thật sâu, nói: "Đúng là có chút buồn nôn."
Tôn Nam Bắc nói: "Anh Danh, sao trước đây tôi không phát hiện ra anh lại... biết hành hạ người khác như vậy chứ?"
Tôi dửng dưng nói: "Tôi cũng không biết, đại khái là chưa tìm được người thích hợp để tập luyện."
Tôn Nam Bắc nói: "Sau này tôi tuyệt đối không dám đắc tội với anh."
Lúc anh ấy nói câu này, tôi đã dội nửa thùng nước lên người Vương Hạo, Vương Hạo đau đớn đến mức toàn thân run rẩy, hắn bạt mạng lắc đầu, cho dù đã bị bịt kín miệng, nhưng từ âm thanh đau khổ thảm thiết phát ra từ yếu hầu cũng đủ khiến người khác tê dại cả người. Hắn quay mặt lại nhìn tôi, vẻ mặt van xin khổ sở.
Tôi hỏi: "Còn muốn chết không?"
Vương Hạo lắc đầu, nước mắt lã chã, có thể nhìn ra gã đàn ông không sợ chết lúc này đang đau đến phát điên rồi. Cho nên mới nói con người đâu phải mình đồng da sắt, nhất định sẽ có điểm yếu, chỉ cần tìm được cái điểm yếu này, cho dù hắn có mình đồng da sắt cũng vô dụng!
Tôi bảo Tôn Nam Bắc lôi bọc vải nhét trong miệng hắn ra, nói: "Đừng thách thức sự nhẫn nại của tao, nói đi, mày kéo dài thời gian là có mục đích gì?"
Miệng Vương Hạo run lắp bắp, bởi vì đau nên giọng nói của hắn cũng run rẩy, hắn nói: "Pháp nhân của câu lạc bộ chúng tôi đứng tên anh, hôm nay sẽ có người báo tin anh kinh doanh xá© ŧᏂịŧ, có hành vi ép người làm mại dâʍ, sau đó sẽ có người đi gϊếŧ chủ tịch mới nhậm chứ của Nam Kinh, Tô Quốc Phú, ngày mai sẽ có tin tức lan truyền rằng anh vì muốn che giấu tội của mình, nên đã gϊếŧ cả người đưa tin và Tô Quốc Phú."
Cái gì? Có người muốn gϊếŧ Tô Quốc Phú? Tôi trầm giọng nói: "Không xong rồi! Nam Bắc, anh bảo người đem nhốt hai người này lại, đưa đi luôn."
Nói xong, tôi xông ra ngoài, Tôn Nam Bắc hét với theo: "Anh Danh, nhất định phải cẩn thận."
Tôi quay đầu cười với anh ấy nói: "Yên tâm đi, xong việc tôi mời anh uống rượu."
Như vậy, trong ánh mắt căng thẳng của Tôn Nam Bắc, tôi chạy ra ngoài nhà hàng, sau khi lên xe, tôi lập tức gọi điện cho Mạt Tang, bảo chị ấy kêu Tiểu Thái tìm xem Tô Quốc Phú đang ở đâu, đồng thời dẫn theo vài tay súng bắn tỉa nhanh chóng đến đó.
Sao tôi lại không nghĩ ra, rằng sẽ có người nhắm vào Tô Quốc Phú, muốn lợi dụng Tô Quốc Phú để cho tôi một nhát chí mạng.