Tôi sớm đã đoán ra anh ấy không phải người bình thường, vì ánh sáng tỏa ra từ trên người anh ấy, là thứ mà một người bình thường cả đời cũng không thể có được, bây giờ xem ra tôi đoán đa phần là đúng.
Thẩm Nặc Ngôn chau mày, nghiêm mặt nói: “Tô Cảnh Hoa không biết tôi là kẻ thù của hắn ta, còn rốt cuộc hai chúng tôi có mâu thuẫn gì, bây giờ tôi vẫn chưa thể nói với anh được, sau này thời cơ chín muồi tôi sẽ nói với anh.”
Tôi gật đầu nói được.
Thẩm Nặc Ngôn cười hỏi: “Anh không trách tôi giấu anh chứ?”
Tôi khó hiểu hỏi: “Tại sao tôi phải trách anh? Ai cũng đều có bí mật, anh không nói dĩ nhiên có lý do của anh, làm anh em sao tôi có thể ép anh được? Tôi chỉ cần biết anh là anh em của tôi là đủ rồi.”
Thẩm Nặc Ngôn cảm động nhìn tôi nói: “Trần Danh, cảm ơn anh.”
Tôi vỗ vai anh ấy, nói: “Sao nói chuyện khách sáo thế?”
Ăn xong cơm, tôi vốn muốn tìm Tống Giai Âm, cô ấy lại sai người đưa cho tôi một mẩu giấy nhắn, nói cô ấy có nhiệm vụ phải ra ngoài nửa tháng, nói tôi ở đây mọi chuyện phải cẩn thận. Vừa nghĩ tới nửa tháng không gặp được cô ấy, đột nhiên tôi thấy hơi không quen, tuy trước kia cũng thích bọn Tô Nhược Thủy, nhưng tôi chưa bao giờ có cảm giác một ngày không gặp ngỡ cách ba thu, nhưng bây giờ nhận được giấy nhắn, tôi đã bắt đầu nhớ cái người suốt ngày nghiêm túc lên lớp tôi là cô ấy rồi.
Những ngày sau đó vừa bình yên lại bận rộn, mỗi ngày tôi đều hi vọng nửa tháng này có thể trôi đi thật nhanh, để tôi gặp được Tống Giai Âm. Điều duy nhất khiến tôi hối tiếc là Tô Cảnh Hoa không đối phó với tôi như trong tưởng tượng, trừ phạt tôi chạy bộ ra, thậm chí anh ta không dạy tôi luyện tập thế nào, không chỉ như vậy, anh ta còn lấy lý do nền móng của tôi không vững, trì hoãn thời gian việc tôi học bắn, xem ra tên này không muốn tôi mạnh lên một chút nào. Nhưng anh ta càng không muốn tôi càng phải cố gắng mạnh lên!
Một ngày trước khi Tống Giai Âm trở về, Tô Cảnh Hoa triệu tập chúng tôi nói: “Cấp trên giao nhiệm vụ rồi, ngày mai chúng ta phải tới nhà họ Tô, mấy thành viên nòng cốt theo tôi, Trần Danh, Lại Tử, Hà Tịch, ba người các cô các cậu phụ trách tuần tra biệt thự của nhà họ Tô.”
Nhà họ Tô? Tim tôi đập “Thịch thịch thịch” hỏi anh ta: “Nhà họ Tô có chuyện gì sao?”
Tô Cảnh Hoa thờ ơ nói: “Ngày mai tiểu thư nhà họ Tô muốn mở tiệc sinh nhật.”
Tiểu thư nhà họ Tô? Tô Nhược Thủy?
Tim tôi bỗng đập như trống trận, trong đầu tràn ngập thông tin này, chớp mắt mất đi khả năng suy nghĩ.
Lúc này, Tô Cảnh Hoa đột nhiên lớn tiếng quát: “Trần Danh, cậu đang làm gì vậy?”
Tôi bừng tỉnh, mới nhận ra tất cả mọi người đều đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái, lúc này mới phát hiện mình vừa ngẩn người, Tô Cảnh Hoa bắt tôi nhắc lại lời anh ta nói ban nãy, tôi hơi ngại ngùng nói: “Tôi không nghe thấy.”
Hà Tịch trừng mắt với tôi một cái, nói không có chút kỷ luật nào hết.
Tô Cảnh Hoa phạt tôi ra ngoài chạy mười vòng sân tập, tôi hành lễ kiểu quân đội nói: “Rõ!”
Nói xong tôi quay người chạy ra ngoài, thời gian này, kiểu phạt này không thể thiếu, nhưng tôi không hề để tâm, hơn nữa chạy mười vòng bây giờ đối với tôi mà nói căn bản không ảnh hưởng gì.
Tôi vừa chạy trong đầu vừa nghĩ tới Tô Nhược Thủy, hồi tưởng lại sinh nhật cô ấy, tôi nhớ sinh nhật cô ấy không phải lúc này, nhưng trước kia cô ấy là trẻ mồ côi, ngày sinh không đúng cũng là bình thường, nhưng trước khi tới đó tôi cũng không dám chắc tiểu thư nhà họ Tô rốt cuộc có phải cô ấy không.
Sau khi chạy xong về, Cao Quang hỏi tôi có mệt không, sao lại hồn vía lên mây như vậy? Tôi lắc đầu nói không sao, cậu ấy thấy tôi không muốn nói cũng không hỏi thêm nữa.
Cả ngày tôi đều không tập trung, khó khăn lắm mới chờ tới được giờ cơm, tôi và Thẩm Nặc Ngôn “tình cờ gặp”, sau đó cùng nhau tới căn tin ăn cơm. Anh ấy thấy tôi mặt mày ủ rũ, trêu đùa: “Anh sao vậy? Ngày mai là có thể gặp được nữ thần của anh rồi, lẽ nào không phấn khích sao?”
Tôi nói không phải, sau đó nói chuyện nhiệm vụ với anh ấy, vẻ mặt anh ấy nghiêm túc hơn không ít, nói: “Về nhiệm vụ lần này, tôi cũng nhận được thông báo từ cấp trên, lần này cần hai đội chúng ta cùng nhau hoàn thành.”
Tôi nói: “Điều quan trọng không phải ở đây, quan trọng là tiểu thư nhà họ Tô tổ chức sinh nhật, có phải là chị Thủy hay không.”
Thẩm Nặc Ngôn nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: “Nếu là cô ấy, anh sẽ thế nào?”
Tôi bị hỏi tới á khẩu, thân phận bây giờ của tôi cần phải bảo mật, mà tôi thân là một quân nhân, phải lấy nhiệm vụ làm trọng, nên cho dù người tổ chức tiệc sinh nhật thật sự là Tô Nhược Thủy, tôi cũng chỉ có thể làm như không biết, thậm chí vì nhiệm vụ không thể để cô ấy nhìn thấy tôi, cho dù là nhìn thấy, cũng không thể gặp gỡ cô ấy, đây là chức trách của một quân nhân đang thi hành nhiệm vụ bên ngoài.
Nghĩ như vậy, tôi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nói: “Tôi biết rồi. Phải rồi, nếu anh và Tô Cảnh Hoa đã từng có mâu thuẫn, vậy chắc anh rất hiểu gia cảnh của anh ta phải không? Anh ta có quan hệ gì với Tô Nhược Thủy?”
Thẩm Nặc Ngôn nói với tôi, thủ đô có hai nhà họ Tô, được gọi là ‘Đại Tô’, ‘Tiểu Tô’, hai nhà này vốn cùng một gốc, nhưng vì một số chuyện, quan hệ hai nhà trở nên xấu đi, cuối cùng là đoạn tuyệt quan hệ, từ đó phân thành hai gia tộc lớn là Đại Tô, Tiểu Tô, nhà họ Tô đứng đầu là bố của Tô Quảng Hạ được gọi là Tiểu Tô, còn nhà họ Tô đứng đầu bởi ông nội Tô Cảnh Hoa thì được gọi là ‘Đại Tô’, ông của Tô Cảnh Hoa là ông chú của Tô Quảng Hạ.
Nhà Đại Tô tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh, tài sản có thể sánh ngang với nhà nước, đàn ông của nhà Tiểu Tô thì dựa vào nhiệt huyết của bản thân cống hiến tạo dựng sự nghiệp vì đất nước, bắt đầu từ ông Tô Quảng Hạ, ba đời đều làm sĩ quan uy phong khắp nơi.
Nói tới đây, Thẩm Nặc Ngôn híp mắt nhìn tôi một cái, nói: “Buổi tiệc tối mai, là tổ chức cho tiểu thư nhà Tiểu Tô thất lạc lâu năm nay được trở về nhà.”
Trong lòng tôi chợt vui mừng khôn xiết, có nghĩa là tiểu thư nhà họ Tô này chính là Tô Nhược Thủy? Tối mai tôi có thể gặp được cô ấy? Thời gian xa cách đã gần nửa năm, nếu cô ấy gặp đáng lẽ ra phải chết rồi là tôi, thì sẽ có cảm giác thế nào? Có vui khi hai chúng tôi gặp nhau không, hay sẽ tức giận vì tôi đã giấu giếm?
Thấy Thẩm Nặc Ngôn nhìn mình chằm chằm, tôi ngại không nghĩ tiếp nữa, nén lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng lại, tôi nghi ngờ hỏi: “Tất cả những gia tộc lớn đều xem trọng nhất danh tiếng của gia tộc mình phải không? Sao nhà họ Tô lại ồn ào tới mức phải phân chia?”
Thẩm Nặc Ngôn cười trêu chọc nói: “Cũng không phải tất cả mọi người đều hồ đồ như vậy, anh không cảm thấy so với nhà đại ca chúng ta, thì nhà Tô Cảnh Hoa sặc mùi tiền sao? Hơn nữa ban đầu nếu không phải ông Tô Cảnh Hoa quá đáng quá, bố của đại ca cũng sẽ không lập nên nhà khác như vậy.”
Tôi hỏi Thẩm Nặc Ngôn rốt cuộc ông của Tô Cảnh Hoa đã làm gì? Anh ấy nói cụ thể anh ấy không rõ, chỉ có lúc còn trong đội của Tô Quảng Hạ, nghe thấy một vài binh lính cũ từng trải nói chuyện, dù sao bọn họ nói thì như vậy, nhưng nhân phẩm của Tô Quảng Hạ thế nào, mọi người đều rõ, có thể sinh ra người đàn ông tài giỏi như vậy, bố mẹ anh ta nhất định phải là người quang minh lỗi lạc rồi.
Quả đúng vậy.
Thẩm Nặc Ngôn và tôi tới căn tin, hai chúng tôi vừa nhìn đã thấy Tô Cảnh Hoa, anh ta đang ngồi ăn với Hà Tịch, Hà Tịch ra sức ân cần với anh ta, vừa gắp thức ăn vừa thêm canh.
Thẩm Nặc Ngôn nói: “Tô Cảnh Hoa là người duy nhất của nhà Đại Tô theo quân đội, tôi nghiêm túc nghi ngờ hắn theo quân đội hoàn toàn là để làm chọc tức nhà Tiểu Tô, để chứng minh cho nhà Tiểu Tô, nhà Đại Tô cũng rất có năng lực.”
Lúc này, Tô Cảnh Hoa nhìn thấy bọn tôi, anh ta gật đầu với bọn tôi, tôi và Thẩm Nặc Ngôn đi tới chào hỏi anh ta, lúc này mới gọi cơm ngồi ăn bên cạnh bọn họ.
Vừa ngồi xuống, tôi bắt đầu thỉnh giáo Thẩm Nặc Ngôn một số kỹ năng chiến đấu, Thẩm Nặc Ngôn không biết mệt mỏi chia sẻ cho tôi kinh nghiệm của mình, Hà Tịch bên cạnh nghe một lúc, nói không giấu giếm: “Trần Danh, cậu là người của Phi Ưng chúng ta, có vấn đề gì cậu hỏi thành viên đội của chúng ta là được rồi, sao phải hỏi đội trưởng Thẩm? Sao hả? Xem thường người của đội chúng ta sao?”
Giọng của Hà Tịch rất lớn, khiến rất nhiều người xung quanh đều nghe thấy, mọi người đều nhìn sang bọn tôi, tôi gượng cười nói: “Hà Tịch, cô nói hay thật, tôi và đội trưởng Thẩm gặp nhau, cùng ăn bữa cơm, tôi nhân lúc này hỏi một chút vấn đề không được sao? Lẽ nào cấp trên muốn cô cùng thực hiện nhiệm vụ với đội khác, cô sẽ vì bọn họ không phải là đội của mình mà từ chối thực hiện cùng anh ta sao?”
Hà Tịch bị tôi chặn họng không nói được gì, Tô Cảnh Hoa lạnh nhạt nói: “Trần Danh nói đúng, Tịch Tịch, cô phải thay đổi tính xấu của cô đi, xóa bỏ định kiến của cô với Trần Danh, ngày mai các cô các cậu còn phải cùng nhau thực hiện nhiệm vụ đó.”
Nghe thấy câu này, Hà Tịch khẽ liếc tôi một cái, cười nói: “Tôi biết rồi, đội trưởng, tôi sẽ không so đo với tên này nữa.”
Tôi nhìn Hà Tịch, luôn thấy cô ta nhìn tôi rất lạ, nói thế nào nhỉ, giống như muốn hại tôi vậy. Vì tôi toàn bị người khác đâm sau lưng, nên sẽ quan sát rất kỹ ánh mắt của người khác, vì thế lúc này mới nghĩ như vậy, nhưng tất cả biểu hiện tiếp theo của Hà Tịch lại bình thường, tôi thầm nghĩ chắc là mình nghĩ nhiều rồi.
Ngày hôm sau chớp mắt cái đã tới, tối hôm đó, chúng tôi thay thường phục, ngồi xe tới nhà họ Tô.
Trên đường, nhìn phong cảnh bên ngoài, tâm trạng tôi kích động vô cùng, tôi nắm chặt nắm đấm, lòng bàn tay đầy mồ hôi, trong đầu toàn là cảnh gặp lại Tô Nhược Thủy rất xúc động.
Lúc này, tôi cảm giác có một ánh mắt vẫn luôn nhắm vào tôi, tôi nhìn về phía ánh mắt đó, nhưng không phát hiện được gì.
Lẽ nào là ảo giác của tôi sao?
Lúc này, Tô Cảnh Hoa nói: “Tới rồi.”
Chúng tôi lập tức nhảy xuống xe, con phố dài trong tầm mắt, hai bên đường đều có quân nhân gác, cuối phố sừng sững một ngôi biệt thự kiểu Châu Âu, những quân nhân này khiến cho ngôi biệt thự lạnh lẽo này cũng trở nên trang nghiêm.
Tô Cảnh Hoa lạnh nhạt nói: “Trần Danh, cậu và Hà Tịch, Lại Tử vào trong đi.”
Tôi hiếu kỳ nói: “Vậy đội trưởng các anh thì sao?”
Giọng điệu của Tô Cảnh Hoa nghiêm túc: “Chức trách của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, đừng hỏi những thứ không nên hỏi, vào đi!”
Thấy tôi bị dạy dỗ, Hà Tịch lộ ra ý cười trên nỗi đau khổ của người khác, tôi nhún vai, rồi cùng bọn Hà Tịch xuống xe tiến về biệt thự, nhìn biệt thự càng lúc càng gần mình, tôi cảm giác trái tim mình muốn vọt lên cổ họng vậy, trước mắt hiện ra khuôn mặt mang theo nụ cười trách cứ của Tô Nhược Thủy, bên tai dường như nghe thấy có người gọi tôi: “Danh…”