Phải biết rằng, bây giờ "đại ca" sau lưng Tô Nhược Thủy đã biết tôi tới thủ đô rồi, không nói chắc được hắn có đối phó với em gái tôi để ép tôi ra mặt hay không.
Nghĩ đến đây, tôi thở ra một hơi thật dài, Tống Giai Âm bên cạnh nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ cho người âm thầm bảo vệ Trần Vi, nhưng có lẽ cũng không chắc là cô bé cần sự giúp đỡ của tôi đâu."
Tôi thấy kỳ lạ nên hỏi cô ấy nói vậy nghĩa là sao? Cô ấy nói là đến lúc đó tôi sẽ biết thôi, sau đó nhìn đồng hồ rồi bảo thời gian không còn sớm, cho tài xế lái xe đưa chúng tôi về nhà. Trên đường, tôi kể chuyện đội phó cho cô ấy nghe. Cô ấy nghe xong thì có vẻ tâm trạng rất tốt, chớp mắt với tôi rồi nói: "Xem ra bạn học Trần Danh của chúng ta đã thực sự trưởng thành rồi."
Tôi ngượng ngùng sờ mũi, nếu là trước đây, gặp phải tình huống này thì chắc chắn tôi sẽ vô cùng phách lối nói với bọn họ rằng nếu không phục thì đánh. Nhưng bây giờ, có sự đào tạo của Tống Giai Âm nên tôi đã xử lý mọi việc chín chắn hơn rất nhiều. Nhìn cô ấy, tôi nói với sự chân thành từ tận đáy lòng: "Giai Âm, cảm ơn cô. Nếu không có cô thì Trần Danh tôi sẽ không còn được sống, điều quan trọng hơn là sẽ không được sống một cách đường đường chính chính, và giỏi giang, trưởng thành như bây giờ."
Đối với tôi mà nói, Tống Giai Âm không chỉ là ân nhân cứu mạng, vì cô ấy không những cho tôi cơ hội được sống tiếp mà còn cho tôi cả tôn nghiêm. Tuy rằng tôi một lòng muốn trở về Nam Kinh nhưng trong lòng tôi hiểu rất rõ rằng ở thủ đô nơi có cô ấy, tôi vốn dĩ chỉ vô cùng nhỏ nhoi, phải sống khom lưng khuỵu gối nhưng cô ấy đã khiến tôi có thể đứng trong một đội ngũ mà trước đây tôi có mơ cũng không với tới được, cho tôi một cuộc sống ngẩng cao đầu ưỡn ngực, diễu võ dương oai.
Tôn nghiêm là thứ không ai có thể cho tôi được ngoài Tống Giai Âm, vì thế trong lòng tôi cô ấy là cao nhất.
Tống Giai Âm nhíu mày, thản nhiên nói: "Thứ tôi cần không phải lời cảm ơn suông."
Tôi hơi lưỡng lự hỏi: "Thế tôi lấy thân báo đáp cô nhé?"
Vì đột nhiên xe lắc lư mạnh nên tôi và Tống Giai Âm đều không kịp phản ứng, thế là hai chúng tôi bổ nhào vào nhau, tình huống bất ngờ, tay tôi giơ ra nắm phải thứ gì đó vô cùng mềm mại, một mùi hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi.
Mùi hương thật thơm, giống mùi thơm trên người trẻ sơ sinh. Tôi vừa suy nghĩ vừa tham lam hít hà, hệt như một chú chó tiến lại gần chỗ phát ra mùi hương. Sau cùng, má tôi áp vào một nơi nhẵn bóng mềm mại như bơ thì mùi hương ấy càng nồng hơn, tôi chầm chậm mở mắt ra thì thấy đập vào mắt mình là chiếc cổ trắng như ngọc, lúc đó cả người tôi đều ngơ ra, dần dần ngẩng đầu lên đối diện với Tống Giai Âm đang cười. Nhưng nụ cười ấy lại mang theo sự âm u lạnh lẽo, tôi nuốt một ngụm nước bọt, dường như đã biết tay mình bóp phải cái gì rồi. Tôi từ từ cúi đầu xuống, không sai ly nào, tôi thấy tay mình đang đặt trên ngực của cô ấy.
Cách lớp áo quần, tôi vẫn cảm nhận được một bàn tay của mình không nắm hết được chỗ vừa mềm mại vừa đàn hồi kia, khiến tôi không nỡ buông ra ngay. Nhưng chính trong một giây phút mất hồn này của tôi, Tống Giai Âm đã nở một nụ cười ác ma rồi cô ấy tóm lấy cổ tay tôi nhanh như chớp, vặn mạnh lên trên một cái, chỉ nghe một tiếng "rắc", tôi rên lên: "Gãy... gãy mất! Tha cho tôi đi!"
Tống Giai Âm nắm lấy cánh tay tôi, một tay đặt lên bả vai, rồi ấn một cái, lại thêm một tiếng "rắc" nữa, nháy mắt cánh tay tôi đã bị trật khớp.
Tống Giai Âm giơ chân lên đạp vào mông tôi, người tôi vẹo sang một bên, mặt dính vào cửa sổ. Tôi vừa định bò lên thì nghe cô ấy dịu dàng nói thế này: "Tự kiểm điểm cho tôi đi nhé, trước khi tới nhà mà tôi thấy cậu động đậy thì cậu chết chắc đấy!"
Tuy giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng tôi nghe thấy toàn sát khí, tôi khóc không ra nước mắt nằm im ở chỗ đó, cũng không dám động tới cánh tay bị trật khớp, chỉ có thể dán mặt vào cửa kính nhìn cảnh vật bên ngoài. Nhưng trong đầu tôi vẫn nhớ lại tình huống vừa rồi, nghĩ bụng tôi vẫn luôn ngửi mùi thơm cơ thể của Tống Giai Âm từ xa, lần nào cũng chỉ ngửi thấy mùi sữa thơm thoang thoảng. Nhưng hôm nay mới biết, thì ra cô ấy có mùi thơm sữa tự nhiên, thật là kỳ diệu, một nữ thần lý tính chín chắn và gần như là hoàn mĩ, trên người lại mang hương sữa như mùi em bé, sự tương phản này thật sự là điểm hấp dẫn người chí mạng.
Điều quan trọng hơn là vậy mà tôi lại sờ được ngực của nữ thần, cả giác một bàn tay không nắm hết thật là đã quá đi. Thật là nhớ lại mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ không chịu được. Nhớ đến cảm giác trong lòng bàn tay đó, tôi nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ nếu mà tài xế lại sai sót thêm lần nữa thì tốt biết bao.
Đợi chút, không đúng nhé, vừa nãy rõ ràng là lỗi của tài xế mà, sao lại trách mình? Nghĩ như vậy tôi lập tức cãi lý, tôi nói với Tống Giai Âm là lúc nãy mình không cố ý, đầu sỏ gây chuyện là tài xế không chịu lái xe cho đàng hoàng.
Tài xế này của Tống Giai âm không phải là người lần trước ở Nam Kinh mà là cậu thanh niên tính cách hơi bẽn lẽn, tên là Tạ Hào. Tạ Hào vừa nghe lời tôi nói thì lập tức cuống lên, ấp a ấp úng giải thích: "Chị Tống, em không cố tình đâu, là do anh Trần nói chuyện không giữ ý nên em mới bị dọa sợ."
Đệch, tôi nói chuyện không giữ ý lúc nào? Thằng nhãi này, chẳng qua tôi chỉ nói là lấy thân báo đáp cho Tống Giai Âm thôi mà? Với thái độ này của cậu ta thật không hiểu sao cô ấy lại chọn cậu ta làm tài xế nữa.
Tôi như đùa hỏi cô ấy, cô ấy cười một cái rồi bảo: "Trên người Tạ Hào có thứ mà tôi khát khao."
Tôi "đố kỵ" nhìn Tạ Hào thì thấy từ cổ đến tai của tên nhóc này đỏ rần lên, không nhịn được cười. Tôi rất rõ thứ trên người Tạ Hào mà Tống Giai Âm nói đó là gì. Đó chính là sự thật thà và ngay thẳng, là cuộc sống tự do tự tại, là một trái tim rực rỡ như ánh mặt trời. Mà những thứ này, người làm tiểu thư gia tộc lớn lâu đời như cô ấy hay kẻ vùng vẫy trong khổ cực như tôi đều không có được.
Suốt dọc đường sau đó không ai nói gì, chẳng bao lâu sau chúng tôi đã về tới căn hộ, Tống Giai Âm nhíu mày nói: "Đặt cánh tay lên đi."
Tôi mang ơn trả lời: "Tạ ơn nương nương."
Tống Giai Âm nhìn tôi rồi cười một nụ cười đẹp mê hồn, trong lòng tôi thầm nói "yêu nghiệt". Lúc mở cửa xe ra tôi nói một câu tự tìm đường chết: "Nương nương, mùi hương trên cơ thể người thật thơm, sau này nhất định sẽ ngày đêm mơ tưởng, suốt đời không dám quên."
Nói xong thì không đợi cô ấy nổi cơn điên tôi đã nhanh chóng nhảy xuống xe rồi chạy vèo lên lầu. Tôi phải vội vàng đi tìm ông Nhĩ bảo vệ cho mình, nếu không tôi sợ Tống Giai Âm cho vệ sĩ dần chết tôi mất. Quên mất, tự Tống Giai Âm cũng có thể đánh chết tôi nữa.
Cô gái này thế mà lại luôn cáo mượn oai hùm, nghĩ lại đã thấy sôi gan!
Tôi vừa thầm oán vừa xông lên lầu, lúc tôi đến căn hộ thì ông Nhĩ đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn thơm phưng phức. Thấy tôi đến thì ông ấy rất vui vẻ bảo: "Ranh con, về rồi à, mau vào ăn cơm, tôi đã làm cả bàn đồ ăn rồi đây."
Tôi nhanh chóng sang đó ngồi xuống rồi nói: "Ông đích thân xuống bếp, xem ra hôm nay cháu có lộc ăn rồi."
Bấy giờ Tống Giai Âm cũng đã về tới, cô ấy liếc tôi trước một cái rồi mới lễ phép gọi: "Ông."
Ông Nhĩ hơi lạnh nhạt gật đầu một cái, tôi giận thái độ của ông ấy đối với Tống Giai Âm nên giẫm mạnh chân ông ấy dưới bàn, ông ấy đau đến kêu lên, tức giận quát: "Thằng ranh, dám giẫm chân của tôi. Đợi đi chút nữa tôi lấy roi da đánh nát lưng cậu!"
Tôi cười gượng nói: "Giai Âm, qua đây ngồi."
Ông Nhĩ ho khan một cái rồi bảo: "Qua đây ngồi đi."
Tống Giai Âm chầm chậm bước tới trước bàn ăn, sau đó chúng tôi bắt đầu ăn cơm, trong lúc ăn tôi và ông Nhĩ bàn chuyện trong quân đội, Tống Giai Âm thì yên lặng ngồi ăn, một bữa ăn hòa thuận vui vẻ.
Ăn xong cơm thì Tống Giai Âm chịu trách nhiệm rửa bát, tôi thì đi tắm, ông Nhĩ thì ngồi trên sofa xem tivi.
Trước khi bước vào phòng, tôi nhìn thấy Tống Giai Âm bận bịu rửa bát, ông Nhĩ thì nhàn nhã ngồi, trong lòng bỗng cảm thấy mãn nguyện. Tôi luôn thấy đó chính là dáng vẻ của người một nhà, hạnh phúc và vui vẻ.
Lúc tôi tắm xong đi ra thì không thấy ông Nhĩ đâu nữa, phòng bếp cũng rất yên ắng, sau đó tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện bên phía ban công. Tôi đi qua, đứng từ xa đã nghe thấy Tống Giai Âm nói: "Ông, hôm nay cháu đã gặp người phụ nữ kia."
Sau đó, tôi nghe thấy giọng ông Nhĩ run run hỏi: "Bà ấy tới thăm Trần Danh sao? Bà ấy biết cả rồi sao?"
Tống Giai Âm gật đầu nói: "Vâng ạ, không chỉ có mình bà ấy, qua chuyện bị hãm hại lần này thì những cấp trên nên biết hay không nên biết thì cũng đều biết Trần Danh cả rồi."
Cô ấy ngừng một lát rồi nói: "Ông yên tâm, nếu cháu đã đưa Trần Danh đến thủ đô thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm về an toàn của cậu ấy, cậu ấy còn cháu còn, cậu ấy mất cháu mất."
Nghe cô ấy nói xong câu này thì cả người tôi bàng hoàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy cảm động và ngọt ngào vô cùng.
"Cậu ấy còn cháu còn, cậu ấy mất cháu mất."
Đây là lời hứa sâu nặng nhất tôi từng được nghe.
Ông Nhĩ thở dài: "Con gái, ta biết con cũng là bất đắc dĩ, cũng biết con muốn tốt cho Trần Danh. Chỉ dựa vào câu nói này của con, ta cũng sẽ không trách con tự ý đưa Trần Danh đến thủ đô nữa, con cũng không cần phải thề độc như vậy. Nếu ta đã đồng ý tới thủ đô thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm với sự an toàn của Trần Danh. Nhà họ Trần chỉ có mỗi nó là con nối dõi, ta sẽ không để nó bị hủy hoại trong tay của ta."
"Ông, Giai Âm, hai người nói chuyện quá nghiêm trọng rồi." Tôi thấy không khí nặng nề thì lên tiếng phá vỡ.
Ai ngờ tôi vừa lên tiếng thì hai bọn họ hệt như bị bắt được điểm yếu vậy, hơi kinh ngạc nhìn tôi, tôi thấy lạ hỏi bọn họ sao thế?
Ông Nhĩ ho "khụ" một tiếng rồi bảo: "Không có gì, chính là bị ranh con nhà cậu dọa đấy. Thằng ranh, sao đi không nghe tiếng thế?"
Tôi cười nói: "Do ông dạy giỏi đấy ạ."
Ông Nhĩ khá vui, cười rồi nói: "Thằng nhóc có tài, đi, hai chúng ta tiếp tục đi luyện tập."
Tôi gật đầu rồi nhìn sang Tống Giai Âm. Bấy giờ cô ấy đứng dưới ánh trăng, xung quanh phát sáng nhè nhẹ, miệng cười mỉm, vẫn đẹp điên đảo nhân gian như lần đầu tiên tôi gặp cô gấy. Tôi dịu dàng cười rồi nói "Cảm ơn" bằng khẩu hình miệng với cô ấy, sau đó liền đi tập luyện cùng ông Nhĩ.
Chớp mắt mà đã hết hơn một tháng trong hai tháng nghỉ phép, còn chưa đến mười ngày nữa là Trường Đại học Sư phạp Thủ đô khai giảng rồi. Mới sáng sớm hôm đó, tôi đã đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang rồi lái chiếc xe điện dành cho người già của ông Nhĩ đến trước trường rồi đi qua đi lại.
Tôi cũng không biết có phải hôm nay em gái mình tới nhập học không nữa, nhưng tôi vẫn muốn cầu may. Kết quả đợi cả buổi sáng, sinh viên mới lũ lượt kéo đến cả rồi, tôi trông mòn cả mắt nhưng vẫn không thấy em gái mình đâu cả. Đúng vào lúc tôi cho rằng sáng nay em gái tôi sẽ không đến trường thì có một chiếc xe mang biển số Nam Kinh chậm rãi dừng lại trước cổng trường, sau đó thì một cô gái bước xuống.
Cô gái này mặc một bộ đồ công sở, đường cong lả lướt, đôi chân dài miên man thu hút vô số ánh mắt những người xung quanh, nhưng cái đẹp nhất không phải là đôi chân dài kia mà là gương mặt của cô ấy. Cô ấy trang điểm nhẹ, đường nét gương mặt thanh tú, tóc dài xoăn màu đỏ, đứng từ xa nhìn chính là một người đẹp chuyên nghiệp điển hình.
Mà cô gái này chính là người quen của tôi, Bào Văn.