Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi muốn đi, ai cũng không ngăn được!" Khi Hồng Nhan khí phách nói xong câu này, tất cả mọi người đều bị sự lạnh lùng trong mắt chị ấy làm cho sững sờ.

Hồng Nhan nắm chặt tay tôi, nói: "Đi thôi." Chị ấy kéo tay tôi ra ngoài khách sạn.

Tay chị ấy rất mềm, như làm từ nước vậy, nhưng lúc này, một dám người dữ dằn xông vào khách sạn, chặn đứng cửa.

Ở phía sau, Diệp Phong lạnh lùng nói: "Tôi muốn xem xem, hôm tay tôi có chặn được em không."

Hồng Nhan ngay lập tức chắn phía trước tôi, đầu ngón tay đột nhiên có thêm một con dao lam sắc lẻm. Nhìn con dao lam này, lòng tôi đau đớn, tôi biết, con dao lam này của chị ấy e là chuẩn bị cho chính chị ấy.

Nghĩ đến đây, tôi thực sự thấy may mà mình đã đến. Tôi vỗ vai chị ấy, ra hiệu cho chị ấy ý bảo đừng lo lắng, sau đó nhìn quanh bốn phía, cao giọng hét: "Ra cả đi!"

Anh Đậu hét lên một tiếng "mau cầm vũ khí", nói xong, bọn anh Đậu mọi ống tuýp dưới gầm bàn lên, nhanh chóng đến trước mặt tôi và Hồng Nhan, đứng song song với đám người kia.

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, người dẫn dắt mọi việc, cứ như lúc này, trong mắt họ tôi không còn là kẻ thấp hèn nữa, mà là chúa tể của hôn lễ này, là ông hoàng ngồi tít trên cao.

Tôi vỗ vai anh Đậu, nói: "Đừng ham chiến quá."

Anh Đậu quay đầu, cười xán lạn, nói: "Hiểu."

Anh ấy vừa dứt lời, người hai bên đã lao vào đánh nhau. Nhóm người anh Đậu dẫn đến đều là những người giỏi đánh nhau nhất trong đám anh em của anh ấy, nên tôi không sợ họ chịu thiệt, hơn nữa trong tay họ còn có vũ khí.

Bọn anh Đậu nhanh chóng mở một con đường máu cho tôi và Hồng Nhan, hai chúng tôi vội vàng rời khỏi khách sạn.

Một chiếc xe lao đến trước mặt chúng tôi, vừa hay là xe Triệu Côn Bằng sắp xếp. Sau khi tôi và Hồng Nhan vào, thì bảo tài xế đưa chúng tôi đến ga tàu Nam Kinh. Chiếc xe này chạy nhanh như chớp, nửa đường rẽ vào một con ngõ nhỏ, lại có một chiếc xe, tôi và Hồng Nhan xuống xe, đổi sang chiếc xe này, tiếp tục đi đến ga tàu.

Chúng tôi làm vậy đương nhiên là thủ thuật che mắt, nếu không với thế lực của Diệp Phong, chắc chắn không lâu sau sẽ tra ra được hai chúng tôi ở đâu.


Tôi hồi hộp nhìn đường phía trước, Hồng Nhan đột nhiên mở miệng nói: "Sợ rồi?"

Bị Hồng Nhan nói vậy, mặt tôi đỏ lên, nhìn chị ấy nói: "Có thể không sợ sao? Lúc nãy cả quá trình em đều tưởng tượng mình như một nhân vật máu mặt không ai bì nổi, thế mới nhịn được không để mình tè ra quần, nếu không giờ có khi em còn chẳng đi nổi."

Hồng Nhan nghe thấy lời này, không nhịn được bật cười, nói: "Có thể nhìn ra được, nhưng mà, cậu muốn dẫn tôi rời khỏi Nam Kinh, chưa từng nghĩ đến người bạn gái kia của cậu sao?"

Tôi đau cả đầu, cười gượng nói: "Chị Hồng Nhan, chị đừng động vào vết sẹo của em nữa, em đã quyết tâm thuyết phục bản thân chấp nhận sự thực hai bọn em đã chia tay."

Hồng Nhan hơi cau mày, hỏi: "Vì tôi?"

Tôi vội nói không phải, sau đó thì không biết nên nói thế nào.

Hồng Nhan nói: "Dù không phải vì tôi thì e rằng nếu không phải vì dẫn tôi đi, cậu cũng sẽ đi tìm cô ấy làm hòa đúng không?"

Tôi không nói gì, chị ấy thở dài một tiếng, nói: "Toi nói đúng rồi chứ gì? Cậu nói cậu xem, có đáng không?"

Tôi nhìn Hồng Nhan, nói: "Chị, chị bằng lòng lang bạt đó đây nơi khác với em chứ?"

Hồng Nhan hơi bất ngờ, đột nhiên cười, nói: "Bằng lòng."
Tôi nửa thật nửa giả nói: "Vậy em không thiệt."

Yên lặng một lúc, tôi nói: "Em đã để lại một bức thư cho cô ấy, nói hết mọi việc với cô ấy, nếu cô ấy có thể hiểu cho em, thì lúc em trở lại Nam Kinh, em sẽ theo đuổi lại cô ấy, nếu cô ấy không thể, vậy em chỉ đành làm một kẻ bạc tình thôi, từ giờ về sau tự sống của sống của mình, nếu ngày nào đó cô ấy kết hôn, em sẽ tặng cô ấy một phần quà lớn."

Không tiếc, không tiếc, có được thì có mất, mà có mất cũng có được, khi tôi quyết định dũng cảm quên mình vì Hồng Nhan, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mất đi Tô Nhược Thủy.

Hồng Nhan đột nhiên nói: "Nếu có một ngày, cô ấy gả cho người khác thật, tôi bằng lòng gả cho cậu."

Tôi kinh ngạc nhìn chị ấy, má chị ấy ửng hồng, nheo mắt nói: "Cậu cũng có thể từ chối."
Tôi cười, nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của chị ấy, không nhịn được nói: "Ai từ chối kẻ đó là đồ ngốc."

Hồng Nhan mỉm cười, không truy đến cùng tôi nói thật hay giả.

Lúc này, tài xế đột nhiên nói: "Anh, xe bị chặn rồi."

Giọng cậu ấy hơi lo lắng, tôi vội nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy chỗ ngã tư, mấy chiếc xe đột nhiên lao đến, ép xe chúng tôi phải dừng lại.

Người anh em tài xế nói: "Không đúng, con đường chúng ta đi rõ ràng rất hẻo lánh, hơn nữa cũng đã đổi xe, sao họ lại đợi ở đây chứ, cứ như chuẩn bị từ trước vậy."

Nghe lời này, lòng tôi bỗng nặng trĩu, trong lòng có một suy nghĩ không hay.

Phải biết là anh Đậu đã sắp xếp rất nhiều, mỗi một giao lộ đều sắp xếp người chặn đường, chỉ vì sợ tốc độ của Diệp Phong quá nhanh, không chỉ vậy, chiếc xe ban đầu chở chúng tôi là đi đường lớn, hơn nữa đi lung tung suốt dọc được, chỉ vì tạo dấu vết bỏ trốn giả. Kế hoạch của chúng tôi hoàn mỹ không kẽ hở, nhưng tại sao lại có người chờ ở đoạn đường này?
Tài xế hỏi tôi làm sao? Tôi cau mày, nghe thấy Hồng Nhan nói: "Các cậu ở trên xe chờ đi, tôi đi rồi sẽ quay lại."

Nói xong, chị ấy bỏ mũ phượng nặng trĩu xuống, cởi bộ âu phục trên người ra, bên trong mặc một bộ sườn xám, nhưng không biết có phải là sợ nóng hay không, chiếc sườn xám lần này chị ấy mặc rất ngắn, chỉ che được đùi, đường cong lả lướt lộ rõ mồn một, búi tóc túm cao, trong cứ như một cô gái thùy mị đằm thắm thời nhà Minh, khiến người ta say đắm quên lối về, không quan tâm bất luận việc gì trên đời.

Hồng Nhan bước xuống xe, chị ấy đến trước một chiếc xe, nhấc tay đấm một cái, thế mà lại nhẹ nhàng đập vỡ kính, khiến tôi sợ hết hồn. Tài xế chửi thề một câu, định mở cửa xe, nhưng bị Hồng Nhan đạp cửa đóng lại, sau đó Hồng Nhan bóp cổ hắn, lôi mạnh ra ngoài, đầu người này cứ thế bị Hồng Nhan lôi ra khỏi cửa sổ xe, suýt chút nữa bị một miếng thủy tinh vỡ cắm vào động mạnh.
Người đó sợ đến mức không dám cử động linh tinh.

Hồng Nhan nhìn quanh bốn phía, hét: "Ra cả đi!"

Tôi và tài xế hào hứng xem, nhưng tôi không định xuống xe, vì tôi biết tôi vừa xuống thì sẽ gây thêm phiền phức cho chị ấy, nếu vì tôi mà Hồng Nhan bị vướng tay vướng chân thì tôi đúng là tội đồ.

Đám lái xe kia đều xuống xe, nhanh chóng vây lấy Hồng Nhan, một tay tôi nắm ống tuýp, tay còn lại nắm cửa xe, nghĩ bụng nếu Hồng Nhan yếu thế, tôi sẽ xông qua ngay.

Nhưng tôi nghĩ nhiều rồi, vì sau đó Hồng Nhan về cơ bản đều đang một mình ngược đãi mấy người này, nhưng tôi cũng nhận ra, mấy người này có vẻ không hề dốc hết sức, chỉ liều mạng né tránh, lòng tôi thầm nói không ổn, biết mấy người này chắc chắn muốn kéo dài thời gian.

Đang định lên tiếng nhắc nhở Hồng Nhan, phía sau lại vang lên tiếng còi, tôi nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy chiếc xe kia lao như bay về phía chúng tôi, thế mà đâm thẳng vào đuôi xe bọn tôi, không hề có ý dừng lại.
Tôi chửi một câu "đồ điên", ra hiệu cho lái xe mau xuống xe, rồi ngay lập tức nhảy xuống.

Hai chúng tôi vừa xuống xe, thì xe đã bị chiếc Audi đâm bay ra xa, đập vào đuôi một chiếc xe khác, chiếc xe này đột nhiên trở nên vô cùng thê thảm, nếu tôi ở trên xe, thì chắc hẳn tôi đã xong đời rồi.

Diệp Phong bước xuống từ chiếc Audi, anh mắt hắn nhìn chúng tôi sắc lẻm, nói: "Trần Danh, cậu chắc chắn muốn đi? Chắc chắn không gọi điện hỏi xem em gái cậu có phát bệnh không? Chắc chắn không nhìn xem anh em của cậu bị chém hai nhát xong có còn sống được không?"

Tôi nghẹt thở, nhìn hắn nói: "Anh biết kế hoạch của tôi từ trước? Anh đã làm gì em gái tôi và anh Đậu?"

Diệp Phong cười nói: "Đúng thế, tôi biết lâu rồi, tôi vẫn luôn vờ như không biết, chỉ là muốn xem một nhân vật nhỏ bé như cậu thì làm màu kiểu gì thôi."
Nói xong, hắn nhìn Hồng Nhan, nói: "Hồng Nhan, em quay về, hôn lễ tiếp tục, tôi coi như chưa có việc này, nếu không, em hiểu thủ đoạn của tôi mà."

Hồng Nhan cau mày, nói: "Nếu tôi nói không thì sao?"

Diệp Phong nói: "Vậy tôi chỉ đành dùng cách của tôi để đối phó em thôi. Không có được em, tôi sẽ hủy hoại em."

Lúc Diệp Phong nói, giọng điệu rất bình thường, nhưng tôi lại cảm nhận được áp lực vô cùng lớn.

Lúc này, tôi đột nhiên phát hiện chúng tôi thực sự đi đến đường cùng rồi. Nhưng tôi không hiểu, rốt cuộc là ai tiết lộ kế hoạch của tôi? Chẳng lẽ là có nội gián trong nhóm chúng tôi?

Diệp Phong hùng hổ hét: "Bắt hai người họ lại!"

Mọi người ngay lập tức xông đến, Hồng Nhan xông ra khỏi vòng vây, bỗng chắn trước người tôi, lạnh lùng nói: "Muốn động đến cậu ấy, thì bước qua cửa của tôi đã!" Nói xong, chị ấy vậy mà lại xông thẳng đến chỗ Diệp Phong, Diệp Phong lùi lại một bước, tiếp đó, kẻ vẫn luôn đứng sau hắn xông lên, thoáng cái đã đánh nhau với Hồng Nhan.
Vừa nhìn bộ dáng kẻ này đã biết hắn là người luyện võ, lòng tôi lạnh đi, nghĩ đến lời của Diệp Phong, nghĩ đến con đường bị chặn, tôi đột nhiên mệt mỏi, bi ai nghĩ, nhân vật nhỏ bé chính là nhân vật nhỏ bé, cuối cùng mẹ nó vẫn không trở mình được.

Đám người lao đến tôi, tôi cầm ống tuýp khua lung tung, nhưng ống tuýp bị người ta cướp đi rất nhanh, ngay sau đó, tôi bị bọn chúng ấn xuống đất, Diệp Phong nhận ống tuýp, nhìn tôi nói: "Nghe nói ngày trước đầu cậu từng bị thương? Lạ thật, đầu bị thương thì đáng ra phải chết chứ, sao vẫn chưa chết nhỉ?" Nói xong, hắn giơ ống tuýp đập về phía tôi.


Tôi cảm thấy tim mình cũng sắp ngừng đập rồi, nhắm mắt chờ chết.


Đúng lúc này, đột nhiên vang lên âm thành rừm rừm bên tai, tôi mở bừng mắt, chỉ thấy một hàng xe dừng ở chỗ không xa, sau đó, một bóng người quen thuộc nhảy xuống xe, cô ta mặc một chiếc áo hai dây, quần soóc bò, gợi cảm nóng bỏng, cô ta chính là Bào Văn.

Bào Văn nhìn tôi nằm trên đất, lạnh lùng nói một câu khiến tôi không thể tin nổi.


Cô ta nói: "Tôi đến dẫn chồng tôi về!"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK