Sao cũng được, nhìn thấy Tống Giai Âm không sao thì tôi yên tâm rồi. Tôi bèn mỉm cười với cô ấy.
Thấy tôi xuất hiện, Tống Giai Âm lập tức vòng qua Hồ Diệu Vi để đi đến trước mặt tôi. Nhìn thấy Hồ Diệu Vi tối sầm mặt mày, trong lòng tôi không thể kìm được cảm giác sảng khoái. Tống Giai Âm hỏi: “Trần Danh, anh bị thương rồi sao?”
Nhìn ngón tay út của tôi, ánh mắt của cô ấy có phần lo lắng. Tôi khẽ đáp: “Không đáng ngại đâu”.
“Lúc quay về anh vẫn chưa bị thương mà. Sao bây giờ lại có vết thương thế này? Có phải bọn người cấp trên Tống Vân Hải phạt anh không?” Tống Giai Âm vừa tinh tế lại vừa cẩn thận, nhoáng một cái đã đoán được nguyên nhân tôi bị thương.
Tôi vừa tính bảo “Không sao” thì đã nghe Hồ Diệu Vi lạnh lùng hừ một tiếng, nói bằng giọng khinh miệt: “Nam tử hán đại trượng phu, chỉ bị thương ở ngón tay một tí thôi. Giai Âm, em sốt ruột quá mức rồi. Ai không biết chắc sẽ tưởng tên này yếu ớt lắm đấy”.
Lẽ ra tôi định an ủi Tống Giai Âm, nhưng nghe hắn ta nói xong đã đổi ý ngay tức khắc. Tôi khẽ xuýt xoa vài tiếng, Tống Giai Âm hỏi tôi thấy sao rồi, tôi bèn tỉ tê rằng ngón tay đang đau cực kỳ. Cô ấy chau mày lại, hỏi tôi rốt cuộc chuyện là sao. Tôi mới kể hết cho Tống Giai Âm về chuyện Tô Cảnh Hoa, Tống Vân Hải gặp nhau và cả chuyện Tống Vân Hải trừng phạt tôi như thế nào.
Nghe đến chuyện Tống Vân Hải ép tôi tự chặt ngón tay, Tống Giai Âm đau lòng vô cùng. Cô ấy tức giận siết chặt tay lại, trầm giọng nói: “Tống Vân Hải, sau này chắc chắn tôi sẽ lột da ông!”
Dứt lời, cô ấy nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Đau lắm phải không?”
Tôi liếc nhìn vẻ mặt khó coi của Hồ Diệu Vi, cố tình trả lời: “Đau. Em thổi cho anh đi, anh sẽ đỡ đau hơn đó”.
Tống Giai Âm đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi rồi bật cười gian xảo. Tôi biết cô ấy nhìn ra ý đồ của tôi nhưng vẫn vui vẻ diễn cùng. Cô ấy dịu dàng nắm lấy tay tôi, thổi nhẹ vào ngón tay. Dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ của Tống Giai Âm khiến tôi có cảm giác được cô ấy nâng niu trong lòng bàn tay. Mọi nhục nhã mà tôi phải chịu bỗng chốc chẳng đáng là gì nữa.
Hồ Diệu Vi đứng đó nhìn mà tức đến đỏ mắt. Tôi hả dạ lắm, còn nắm lấy tay Tống Giai Âm: “Nghe nói, đàn ông ở trước mặt người phụ nữ mà anh ta yêu thì đều biến thành một đứa trẻ to xác, luôn cần được yêu thương và bảo vệ. Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc yếu đuối cả. Chỉ đơn thuần là anh ta muốn tận hưởng cảm giác được người phụ nữ ấy yêu thương mà thôi”.
Ngừng lại một chút, tôi nhìn Hồ Diệu Vi mặt mũi sa sầm đằng kia, khẽ cười nói: “Nhưng có một số người làm sao hiểu được cảm giác này, nên căn phòng này mới ngập tràn mùi ghen tức thế kia”.
Hồ Diệu Vi đảo mắt, không muốn tôi đắc ý. Tôi nhìn bộ dạng phẫn nộ ấy, thầm nghĩ hắn ta cũng khôn lên rồi, không còn nói mấy câu kiểu như “Tống Giai Âm sớm muộn gì cũng là của tôi” nữa. Chắc hắn ta cũng biết nếu nói ra chỉ tự rước nhục vào thân.
Tống Giai Âm không bận tâm đến hắn ta. Cô ấy hỏi tôi: “Ban nãy anh nói anh đã gặp Tô Cảnh Hoa sao?”
Thấy tôi gật đầu, cô ấy khẽ nhíu mày. Tôi hỏi cô ấy vì sao Tô Cảnh Hoa lại không bị trừng phạt. Tống Giai Âm mới nhẹ nhàng đáp lời: “Sau nhiệm vụ lần đó, Tô Cảnh Hoa cứ như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, tìm kiểu gì cũng không thấy. Thủ đô rộng lớn, cấp trên lại có ý muốn dàn xếp ổn thỏa, lùi một bước trước kẻ đứng sau đó, nên cũng không tìm hắn nữa. Nhưng bây giờ kẻ đứng sau đó thường xuyên hành động, chúng ta không cần nể mặt nữa. Nếu có thể tóm được Tô Cảnh Hoa thì nhất quyết không tha”.
Thì ra là thế. Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Tô Cảnh Hoa và kẻ đứng sau đó có mối quan hệ mật thiết, hẳn là người rất thân cận với kẻ đó. Không phải người bên em đã đặt camera giám sát ở nhà Đại Tô sao? Chẳng lẽ vẫn không phát hiện được manh mối nào? Nhà Đại Tô không có ai liên lạc với Tô Cảnh Hoa à?”
Tống Giai Âm lắc đầu nói rằng họ không tìm được bất kỳ thông tin hữu ích nào từ nhà họ Tô. Tôi thầm nghĩ kẻ đứng sau đó quá bí ẩn, sao có thể ẩn mình và ẩn giấu cả thế lực một cách hoàn hảo ở Thủ đô này thế nhỉ?
Lúc này, có người từ bên ngoài đẩy cửa vào. Thấy Hồ Cẩm Tú và Tống Giang Sơn xuất hiện, tôi đưa tay chào ngay lập tức.
Hồ Cẩm Tú xua tay, ý bảo tôi không cần chào. Sau đó, ông ấy ngồi xuống trước bàn làm việc rồi hỏi tôi: “Ban nãy mọi người đang trò chuyện gì thế?”
Tống Giai Âm thuật lại chuyện tôi vừa kể cho ông ấy. Nghe đến tên Tô Cảnh Hoa, Hồ Cẩm Tú lập tức lộ vẻ bất ngờ. Ông ấy đập tay lên bàn, hạ lệnh cho tôi: “Tên Tô Cảnh Hoa này là nhân vật then chốt nhất để bắt kẻ đứng sau đó. Nếu cậu có thể bắt được Tô Cảnh Hoa, tôi sẽ ghi nhận cậu đã lập được công lớn!”
Tôi dửng dưng đáp lời: “Tôi không màng đến chuyện ghi công. Giữa tôi và Tô Cảnh Hoa đã có thù sẵn với nhau. Dù không được ra lệnh, tôi cũng sẽ bắt hắn về. Nhưng mà hắn vốn hành tung bí ẩn, hôm nay lại lộ diện để gặp tôi, cũng vì muốn thay kẻ đứng sau đó đánh giá lòng trung thành của tôi. Hắn còn bóng gió rằng lần sau chúng tôi gặp nhau không biết phải đợi đến bao giờ”.
Hồ Cẩm Tú cau mày: “Tôi biết chuyện này không thể gấp gáp, nhưng sự việc liên quan đến an nguy đất nước. Mỗi khi nghĩ đến kẻ đứng sau đó đã gầy dựng thế lực ở khắp nơi, tôi lại cảm thấy vô cùng lo lắng”.
Tống Giang Sơn an ủi ông ấy: “Anh Hồ, không phải hiện tại chúng ta đã loại bỏ được rất nhiều nhánh thế lực của đối phương rồi hay sao? Đừng sốt ruột. Rồi sẽ có một ngày chúng ta tóm được kẻ đó mà thôi”.
Khẽ gật đầu đồng tình, Hồ Cẩm Tú nhìn về phía tôi: “Nhiệm vụ lần này, may mà có cậu nên mới hoàn thành tốt đẹp như vậy. Yên tâm, tôi tìm người bảo vệ chuyên nghiệp cho Lý Nguyên Bảo rồi, cậu ấy sẽ không sao đâu. Nhưng Lý Nguyên Bảo nói xem cậu như tri kỷ, nên hy vọng có thể giao chứng cứ cho cậu. Lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho cả hai gặp nhau”.
Tôi biết Lý Nguyên Bảo từng chịu quá nhiều khổ đau nên khó có cảm giác tin tưởng với rất nhiều người, dù cho đó là lãnh đạo của Hoa Hạ. Thế nên tôi hoàn toàn không bất ngờ trước yêu cầu này của Lý Nguyên Bảo, khẽ gật đầu nói “Được” với ông ấy.
Hồ Cẩm Tú hỏi về tình hình bên tôi. Tôi bèn lấy tập tài liệu vu khống Tống Giang Sơn trong tay mình ra. Bọn họ vừa nghe đến nội dung tài liệu thì mặt mũi lập tức tối sầm, tất cả đều vây quanh.
Nhất là Tống Giang Sơn, ông ấy tức giận giật lấy tập tài liệu, xem xét thật kỹ lưỡng. Ngay sau đó, ông ấy thốt lên với vẻ khó tin: “Đây quả thật là nét chữ của tôi, con dấu đúng là của tôi. Chẳng lẽ đối phương đã khắc lại con dấu và mô phỏng nét chữ của tôi sao?”
Tôi dửng dưng đáp: “Bào Văn nói rằng bọn họ sắp xếp nội gián bên cạnh ngài, chính là tài xế hiện tại của ngài. Ngài nghĩ kỹ lại xem, tên tài xế đó có cơ hội nào lấy được con dấu và văn kiện có bút tích của ngài hay không?”
Tống Giang Sơn vừa nghe đến chuyện tài xế riêng chính là nội gián thì lập tức bừng bừng lửa giận. Ông ấy ngẫm nghĩ một chút, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi. Vừa thấy nét mặt đó của ông ấy, tôi đã biết ngay là có nội tình, bèn hỏi ông ấy đã xảy ra chuyện gì đúng không.
Ông ấy đặt tài liệu xuống, trầm giọng đáp: “Nếu như tên tài xế này thật sự là nội gián, vậy thì phiền phức to rồi”.
“Sao lại nói thế?” Hồ Cẩm Tú chau mày hỏi khi thấy Tống Giang Sơn nghiêm mặt lại.
Tống Giang Sơn định nói gì đó, nhưng thấy ở đây có đến mấy người nên không lên tiếng nữa. Hồ Cẩm Tú biết sự tình nghiêm trọng, bèn bảo: “Đợi lát nữa mấy đứa nhỏ đi thì hai chúng ta sẽ nói chuyện riêng với nhau”.
Nhìn dáng vẻ nặng nề tâm sự của Tống Giang Sơn, tôi biết đã xảy ra chuyện lớn nhưng cũng không truy hỏi. Dù gì thì chuyện cần nói tôi cũng đã nói hết với ông ấy. Tôi tin rằng ông ấy biết mình nên làm gì. Nghĩ đến đây, tôi mới cất lời: “Bây giờ tên đầu sỏ đó đã giao cho tôi phụ trách chi nhánh cuối cùng của băng đảng buôn ma túy đó. Tôi nghĩ bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ kế hoạch hạ bệ chú Tống đâu. Thế nên tôi đã nghĩ ra một kế hoạch khá bạo gan và nguy hiểm”.
“Kế hoạch gì, cậu nói đi”. Sau khoảng thời gian thử thách vừa qua, hình như Hồ Cẩm Tú đã công nhận năng lực của tôi, trả lời với giọng rất ân cần.
Tôi khẽ gật đầu: “Thật ra kế hoạch này rất đơn giản, thậm chí đó là chỉ là trò cũ rích, nhưng được cái lần nào cũng hữu dụng. Kế hoạch này là ‘tương kế tựu kế’. Cái gọi là tương kế tựu kế, chính là đợi kế hoạch của đối phương thành công. Một khi đạt được ý đồ, bọn chúng nhất định sẽ rất đắc ý và để lộ cái đuôi cáo của mình. Đến lúc đó, chúng ta sẽ phản công thật chuẩn xác, tóm gọn cả bọn. Mọi người thấy sao?”
Hồ Cẩm Tú nhíu mày nói: “Đúng là rất bạo gan. Nhưng cậu có từng nghĩ đến chuyện, kế hoạch này rất có khả năng khiến thân phận cậu bại lộ hay không?”
Tôi lãnh đạm đáp lời: “Bất kể làm gì đi nữa, chỉ cần kế hoạch thất bại, bọn người đó sẽ nghi ngờ tôi ngay. Tôi cũng không phải chỉ mới bị nghi ngờ ngày một ngày hai. Tôi tin mình có thể tiếp tục lừa bọn chúng. Cứ cho là không lừa được, thì cùng lắm tôi không nằm vùng nữa, quay về làm Trần Danh thôi”.
Hồ Cẩm Tú trầm tư một lúc, sau đó gật gù: “Xem ra hiện tại, cách của cậu đã là cách tốt nhất rồi. Cứ thử xem sao. Nếu đến lúc đó thật sự bị lộ thì ta tính sau”.
Tôi và Tống Giai Âm đưa mắt nhìn nhau. Từ trong ánh mắt của cô ấy, tôi cảm nhận được Tống Giai Âm rất tự hào về tôi. Tôi ngó sang Hồ Diệu Vi đang trưng ra bộ mặt khó chịu: “Hồ thiếu gia, xem ra anh phải chuẩn bị sẵn sàng rồi”.
Hồ Diệu Vi bực bội hỏi lại: “Chuẩn bị gì?”
Tôi cười đáp: “Dĩ nhiên là chuẩn bị chuyển sính lễ ra khỏi nhà họ Tống”.
Nói xong, tôi lấy lại tập tài liệu liên quan đến Tống Giang Sơn, vì Bào Văn có khả năng vẫn cần đến món đồ này.
Hồ Diệu Vi mặt mũi tái mét, buồn bực nói: “Mày vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ đâu, đừng có vênh váo quá. Lỡ như kế hoạch có vấn đề…”
Tôi nhìn Hồ Diệu Vi, mỉm cười tiếp lời: “Ý của anh là, không hy vọng tôi hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi sao?”
Biết đã mắc bẫy của tôi, Hồ Diệu Vi liếc nhìn Hồ Cẩm Tú đang tức giận, vội vàng giải thích: “Con không có ý đó mà”.
Hồ Cẩm Tú lạnh lùng mắng: “Súc sinh! Đặt lợi ích cá nhân lên trên quốc gia đại sự. Con có xứng làm quân nhân, xứng là con trai của bố hay không?”
Nghe được những lời này khiến sắc mặt Hồ Diệu Vi trở nên rất khó coi. Hồ Cẩm Tú nhìn tôi, nói: “Được rồi. Để tôi sắp xếp cho cậu gặp Lý Nguyên Bảo”.
Tôi gật đầu. Hồ Cẩm Tú gọi một cuộc điện thoại, sau đó cho người đưa tôi đến một căn phòng ở trên lầu để gặp Lý Nguyên Bảo. Nhưng vừa đặt chân lên lầu, tôi đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng. Một cảm giác nguy hiểm chợt ùa đến, tôi nhủ thầm “Không ổn rồi”, sau đó vội vàng chạy đến cửa phòng. Vừa đạp cửa bật ra, đập vào mắt tôi là cảnh tượng Lý Nguyên Bảo nằm giữa vũng máu.