Tôi biết rằng thời khắc quan trọng đã đến rồi, nói: “Mạt Tang, đi thôi.”
Mạt Tang nghi ngờ nhìn tôi, hỏi: “Không tiếp tục hỏi nữa à?”
Tôi lắc đầu, đi tới cửa, nhìn lại thấy Quách Đức Cao đang nằm trên giường, hai mắt đờ đẫn, miệng không ngừng thì thào nói: “Không cần tiếp tục hỏi nữa.”
Mạt Tang cau mày nói: “Sao lại không cần? Thiên Nhân Trảm hung hăng càn quấy như vậy, không từ điều xấu xa nào, vậy mà có thể tồn tại lâu như vậy ở Hàng Châu, cho thấy phải có người bảo kê, nhìn dáng vẻ của Quách Đức Cao, hắn nhất định biết chuyện bên trong, tại sao chúng ta không từ miệng hắn để biết cứ điểm của Thiên Nhân Trảm ở đâu, rồi tiêu diệt chúng?”
“Tiêu diệt chúng?” Tôi hơi buồn cười nói: “Chị Mạt của tôi ơi, đây là địa bàn của người khác. Người của chúng ta vẫn đang bận bịu chiến đấu chống lại người của Vương Khải Uy ở Nam Kinh, bên sứt càng bên gãy gọng kìa. Chị muốn em lấy gì để tiêu diệt bọn chúng? Đám người này mỗi đứa một súng, mỗi đứa đều liều mạng. Nhà họ Tống chả là gì đối với chúng, em họ Trần, càng chẳng cần nói thêm nữa nhỉ?”
Ngừng một chút, tôi nói đầy ẩn ý: “Không sợ đối thủ mạnh, mà sợ đối thủ không sợ chết. Có một câu nói hay rằng vua cũng thua thằng liều. Chúng ta là những người quý mạng sống, phải động não, không thể liều mạng. Hơn nữa, thứ em phải đối phó không phải là Thiên Nhân Trảm, mà là kẻ cầm đầu của Thiên Nhân Trảm. Như chị đã nói, Thiên Nhân Trảm phải có người bảo kê, mới có thể tồn tại lâu như vậy, chị nghĩ ai có thể là bảo kê của Thiên Nhân Trảm nhất?”
Mạt Tang khẽ cau mày, thông minh như cô ấy, lập tức hiểu ý tôi, cô ấy nói: “Cậu nghi ngờ sau lưng Thiên Nhân Trảm có nhà họ Hán. Hàn Thanh Chí sai người làm chuyện này?”
Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng Hàn Thanh Chí thông minh như vậy, hắn sẽ không để lại chứng cứ gì, cho dù đêm nay những người đó không bị người của Tống Giai Âm giải quyết, cũng sẽ do hắn giải quyết. Lý do tại sao em không đến đối chất với hắn là vì em biết em không thể đưa ra bằng chứng, và hắn sẽ không thừa nhận điều đó trước mặt em, cha hắn, Hàn Tu Dương, vì lợi ích của gia tộc, sẽ tức giận với hành vi của hắn. Nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận, chị nói đến lúc đó thì chúng ta nên làm thế nào?”
Mạt Tang suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đến lúc đó chúng ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Nếu không, có thể nhà họ Hán sẽ đổ trách nghiệm cho chúng ta. Đó là lý do tại sao cậu đến tìm Quách Đức Cao, chỉ ra cho hắn, và khiến hắn nghĩ Hàn Thanh Chí đang hãm hại hắn, hắn sợ nhà họ Tống như vậy, để không đắc tội với nhà họ Tống và ảnh hưởng đến quyền lợi của gia tộc, hắn nhất định sẽ cố gắng moi ra bằng chứng cho thấy Hàn Thanh Chí chỉ đạo mọi chuyện, đúng không?”
Tôi nói: “Đúng vậy, hơn nữa, em dám chắc chắn rằng Quách Đức Cao sẽ nắm lấy cơ hội này và cố gắng nắm lấy cái đuôi của nhà họ Hán. Dù sao, nếu họ có thể dùng nhà họ Tống để tấn công nhà họ Hán, thì địa vị của nhà họ Quách sẽ lên một bậc. Bộ tứ thiếu gia của Hàng Châu xếp hạng như thế nào? Theo tuổi tác? Không, thực ra là phân chia theo địa vị xã hội của gia tộc. Bề ngoài bốn người này có vẻ rất tình cảm nhưng thực ra bên trong lại có nhiều mục đích khác.”
Mạt Tang nhìn sâu vào tôi và nói: “Có vẻ như ai đó sắp gặp xui xẻo rồi.”
Bước ra khỏi bệnh viện, một trận gió lạnh ập đến, tôi thấp giọng nói thầm: “Gió to đến rồi, giải quyết xong chuyện này chúng ta đi Nam Kinh đi, em muốn hứa với bọn họ.”
Mạt Tang nói: “Được. Khi cậu nhắc đến Nam Kinh, tôi nhớ ra vẫn còn rất nhiều điều chưa báo cáo được với cậu. Bây giờ Vương Khải Uy đã bị đưa vào tù. Về phần Triệu Kiến Hoa, ông ta đã “hối lỗi mà tự sát” rồi, hai kẻ phản bội Tam gia bị Tôn Nam Bắc sai người kết liễu rồi, Tam gia và Tôn Nam Bắc bọn họ đã giải tỏa hiểu lầm rồi.”
Tôi gật đầu và nói: “Tam gia thế nào? Còn tức giận không?”
Mạt Tang bình tĩnh nói: “Anh ấy không tức giận, nhưng có phần buồn bã. Hai kẻ phản bội là những người đã theo anh ấy từ khi anh ấy sa sút nhất. Nghe nói bọn họ xử lý Thẩm Nặc Ngôn không phải vì bị Vương Khải Uy mua chuộc mà là bởi vì họ cảm thấy rằng cậu đang đe dọa địa vị của Tam gia và muốn sử dụng biện pháp chia rẽ để cậu và Tam gia không liên kết được với nhau, để Tam gia không chịu sự chi phối của cậu, nhưng động lực đằng sau điều này vẫn là Vương Khải Uy. Tôi nghe nói rằng, sau khi họ chết, Tam gia đã nói một câu.”
Tôi tò mò nhìn cô ấy và hỏi: “Câu gì?”
Mạt Tang nói: “Tôn Nam Bắc nói với tôi, anh ấy nói là: “Nếu các cậu không làm tổn thương người anh em tốt nhất của cậu ấy, tôi nhất định sẽ đứng về phía các cậu và xin cậu ấy rộng lượng, nhưng các cậu hết lần này đến lần khác làm chuyện không phải, không nên làm hại người mà cậu ấy coi trọng nhất, tôi xin lỗi vì đã không cho các cậu vinh hoa phú quý như tôi đã hứa, nhưng đến nước này, là các cậu gieo gió gặt bão, chẳng trách được người khác”.
Nghe đến đây, tôi thở phào nhẹ nhõm, Tam gia không trách tôi, với tôi như vậy là đủ rồi.
Tôi nói: “Những người khác nói rằng em đã hoàn thiện Tam gia và giúp anh ấy trở thành người đứng đầu nhà họ Vân, nhưng trên thực tế, Tam gia đã làm cho em nhiều điều hơn em đã làm cho anh ấy. Con đường gập ghềnh này, nếu không có Tam gia giúp đỡ, có lẽ em đã gục ngã từ lâu rồi. Lần này, anh ấy đã vì em, sẵn sàng chịu đựng nỗi đau khi bị người của em hiểu lầm và trả thù, em thực sự rất xúc động, sự việc lần này, thật sự cảm ơn Tam gia.”
Bởi vì khi Tam gia và Tôn Nam Bắc cãi nhau, chưa giảng hòa, đã lơ là Vương Khải Uy, làm cho ông ta nghĩ rằng hai chúng tôi đã hoàn toàn sụp đổ, vì vậy ngư ông đắc lợi, không đối đầu với ai, muốn ngồi một chỗ thu mẻ cá lớn. Chúng tôi bên này vì không gặp phải sự tấn công mang tính phá hủy, yên tâm bảo toàn lực lượng.
Ngược lại, khi Vương Khải Uy nghĩ rằng tôi sắp bị tiêu diệt, thì lại bất ngờ bị Triệu Kiến Hoa khai ra ông ta mới là kẻ ăn hối lộ, và bị bỏ tù, và vì sự ra tay của nhà họ Hán, những người đứng sau ông ta không thể cứu ông ta ngay. Tôi nghĩ lần này, ông ta đã thực sự gặp nạn rồi.
Nghĩ rằng trận chiến kéo dài này cuối cùng cũng kết thúc, bây giờ ở Nam Kinh không còn ai có thể uy hϊếp người tôi được nữa. Nghĩ đến đây, tâm trạng của tôi trở nên vui vẻ, cảm thấy bản thân gần đô hơn một chút, tôi hỏi Mạt Tang: “Án Thành thì sao?”
Mạt Tang nói: “Bên Án Thành cũng có tin tốt, nói rằng chú Quyền đã trở lại vị trí của mình, kẻ đứng đầu đại lý bên đó đã bị giải đi. Về phần chứng cứ phạm tội của kẻ đó, hiện tại người của chúng ta đang thu thập chứng cứ.”
Tôi gật đầu nói: “Làm tốt lắm. Tuy rằng em đã hứa với Hàn Tu Dương là sẽ không xử lý người nhà bọn họ bằng điểm yếu tay trong, nhưng tiền đề là nhà họ Hàn sẽ không đối phó với em. Bây giờ Hàn Thanh Chí vi phạm hợp đồng trước, em không ngại cho họ một lời cảnh cáo đâu.”
Mạc Tang cau mày nói: “Ý của cậu là muốn đem kẻ đứng đầu đại lý bên đó đi...”
Tôi nói: “Đúng vậy, diệt trừ hắn, chính là diệt trừ tay sai của nhà họ Hán. Em nghĩ bài học này đủ sâu sắc.”
Mạt Tang nói với sự tán thành sâu sắc: “Tôi biết phải làm gì rồi.”
Chúng tôi vừa trò chuyện vừa đi về khách sạn, sau khi tập luyện, tôi đi tắm và nằm trên giường. Tắt hết đèn trong phòng, bật chiếc đèn bàn nhỏ mua, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của chú mèo con trên đèn, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tôi luyện tập như thường lệ, sau khi luyện tập xong, tôi tắm rửa sạch sẽ và lái xe đến Kim Ung. Tôi đã quen với việc mặc hàng rẻ tiền. Ngoại trừ quần áo mà Tống Giai Âm và Đoạn Thanh Hồ mua cho tôi, hầu hết những bộ quần áo khác đều là quần áo rẻ tiền tầm vài trăm nghìn. Vì vậy, khi tôi nhận ra rằng mình đã “đi nhầm” vào Armani’s, trước những cái giá đắt đỏ đó, tôi không khỏi “ thoái thác trong lòng”.
Có thể là do tôi trông quá thảm hại. Người phục vụ ngay lập tức tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. Khi tôi đưa tay chuẩn bị sờ vào một bộ quần áo, một nhân viên bán hàng nhanh chóng bước đến và nói: “Thưa ông, bộ quần áo này rất đắt tiền. nếu ông không đủ tiền, tôi hy vọng ông đừng chạm vào nó, nhỡ nó bẩn, ông đền không nổi đâu.”
Mạt Tang đang đi theo tôi lập tức cau mày khó chịu, tôi ra hiệu cho Mạt Tang giữ bình tĩnh, cười nhạt nói: “Sao cô lại nói là tôi không đủ tiền mua?”
Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, và nói điều gì đó khiến tôi cảm thấy rất tổn thương. Cô ấy nói: “Khí chất.”
Tôi bước đến trước gương soi, nghi ngờ nói: “Khí chất của tôi rất kém sao? Làm sao mà tôi lại cảm thấy mình là người tài giỏi, có khí chất quý tộc của một công tử gia thế nhỉ?”
Sau khi nghe tôi nói, nhân viên phục vụ trong cả cửa hàng không nhịn được cười, ngay cả cô nhân viên bán hàng coi thường tôi cũng nói: “Thưa ông, ông thật là hài hước, đáng tiếc là, hài hước không thể dùng làm tiền.”
Tôi lấy trong ví ra một chiếc thẻ và nói: “Cái này có thể dùng làm tiền không?”
“Có thể.” Mắt của người nhân viên bán hàng sáng lên, vội vàng cười xòa.
Tôi nhướng mày và hơi ngạc nhiên hỏi: “Cô chắc chứ? Nhưng tôi chỉ có hai mươi nghìn trong thẻ này.”
Nghe vậy, cô nhân viên bán hàng vừa mới nở nụ cười trên mặt lập tức cúi mặt, nhìn tôi một cái chán ghét nói: “Giá cả ở đây không hợp với ông, thưa ông, hay là ông đi chỗ khác mua sắm đi ạ.”
Tôi cười nói: “Chỉ là đùa thôi. Chị Mạt, quẹt thẻ cho em. Gói cho em bộ quần áo vừa rồi, tiện thể chọn cho em mấy cái qυầи ɭóŧ và quần ngoài.”
Mạt Tang gật đầu, cầm lấy thẻ, cố ý nói lớn: “Thiếu gia, tôi biết rồi ạ, cậu nghỉ ngơi đi.”
Tôi gật đầu, đến một bên nghịch điện thoại một cách nhàm chán.
Lúc này, nhân viên bán hàng trong cửa hàng trở nên nhiệt tình, từng người một thì thào, tò mò thảo luận xem tôi là ai, cô nhân viên bán hàng nhiệt tình lúc trước đến bên Mạc Tang, muốn giới thiệu hàng cho cô ấy.
Tôi nhẹ nói: “Đổi nhân viên đi, nếu không tôi sẽ không mua quần áo.”
Nói một câu, ngay lập tức đã khiến cho cô nhân viên bán hàng phải hối hận, phải biết rằng bán một bộ quần áo ở cửa hàng loại này có thể nhận được rất nhiều hoa hồng. Một cô nhân viên bán hàng khác nhanh chóng bước đến, gạt cô nhân viên bán hàng kia ra một bên, nhiệt tình phục vụ cho Mạt Tang.
Tôi đang nhắn tin với Thẩm Nặc Ngôn thì một mùi hương đột nhiên phả thẳng vào mặt tôi. Sau đó, tôi cảm thấy có ai đó đập vào mình một cách nhanh chóng, và mông tôi ngay lập tức di chuyển. Sau đó, tôi nghe thấy “ai da” và tôi nhìn lên, thấy một người phụ nữ trang điểm đậm nằm bên cạnh tôi, vẻ mặt đầy oán trách, tức giận nhìn tôi, nhưng khi tôi nhìn đến, cô ấy lập tức nở một nụ cười, nói rằng lúc nãy cô ấy suýt ngã, suýt chút nữa đập vào tôi, hỏi chắc tôi sợ lắm phải không?
Vừa nói chuyện, người phụ nữ vừa đứng dậy, sau đó ngồi cạnh tôi, đặt cặp đùi trắng nõn của mình lên đùi tôi, xoa nhẹ đầu gối rồi nói: “Đau chết người ta mất, anh đẹp trai này, anh giúp người ta xoa với, có được không?”