Tôi lúc này giống như một con mãng xã hung tợn, dùng toàn bộ sức lực để lao tới cắn xé kẻ địch, còn ông cụ Chu mặc dù đang quay đi, nhưng thân là cao thủ, năng lực phản ứng của ông ta rõ ràng là vô địch, ông ta quay phắt người, hai tay nhanh chóng chặn đứng tay của tôi, nhấc chân đạp mạnh vào đầu gối của tôi, giễu cợt nói: “Nhóc con, xem ra cậu vẫn chưa hiểu, bất cứ mánh khóe chiêu thức nào ở trước mắt thực lực tuyệt đối đều chỉ như con hổ giấy mà thôi!”
Tôi cười, gồng người chịu đựng cảm giác đau đớn ở chân, nói: “Chưa chắc!”
Nói rồi, tay tôi đột nhiên thay đổi góc độ giống như đang làm ảo thuật, khiến ông cụ Chu có phần kinh ngạc, bởi vì bình thường trong tình huống hai tay bị khống chế, thì sẽ không thể cử động được, nhưng tay của tôi thì làm được, mặc dù động tác không lớn, những cũng đủ nhanh và linh hoạt, con dao kẹp giữa ngón tay như có mắt, phóng thẳng về phía cổ ông cụ Chu.
Ông cụ Chu bất ngờ, động tác tương đối chậm chạp, còn tốc độ của tôi thì rất nhanh, thoắt một cái, con dao đã kề vào cổ của ông ta, cho dù sau đó ông ta có nhanh chóng lùi về sau mấy bước, nhưng vì con dao của tôi rất sắc, nên trên cổ ông ta vẫn xuất hiện vết cắt. Ông ta sờ vào cổ, gương mặt đầy vẻ bàng hoàng, tôi không dừng lại lấy hơi, mà kẹp chặt lấy con dao, hai tay nắm lại, dồn toàn bộ sức lực của bản thân vào nắm đấm, tấn công vào mấy huyệt quan trọng của ông ta.
Mặc dù tôi bị thương, nhưng so với ông cụ Chu đã bị tiêu hao khá nhiều thể lực, thì một người dùng thái cực quyền để chặn đòn tấn công như tôi lại chẳng tốn sức là mấy, thêm vào đó là khả năng kháng cự của tôi mạnh, ý chí lại kiên cường, cho nên đến tận bây giờ, nắm đấm của tôi cũng không khác biệt so với lúc tôi dũng mãnh nhất, huống hồ đầu ngón tay tôi còn có một con dao chém sắt như chém bùn.
Ông cụ Chu nhìn máu trong tay, đột nhiên nổi giận, giây phút đó, tôi cảm giác ông ta giận đến đỏ cả mắt, vẻ hung dữ trong khóe mắt khiến tôi nổi cả da gà, lạnh cả sống lưng, một quyền giận dữ hướng về phía tôi, toàn thân cũng lao tới, tôi biết ông ta vẫn muốn dùng bát cực quyền để đấu với tôi, một khi bị ông ta túm được, thì tôi chỉ có nước bị đánh cho thành cái bánh kẹp thịt, tôi không dám chậm trễ, nắm đấm nhanh chóng hướng về huyệt lớn của ông ta, con dao trong tay cũng không hề khách sáo rạch một đường trên bộ đồ của ông ta.
Ông cụ Chu kiêng dè khả năng điểm huyệt chuẩn xác của tôi, cơ thể dịch chuyển theo một đường kỳ lạ, sau khi tránh được sự công kích của tôi, hai quyền như chùy sắt đánh vào bụng dưới của tôi, tôi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng giống như đều bị thương, toàn thân trong chớp mắt bay ra xa, ngã sõng soài trên sàn đầu. Sàn đấu làm bằng gỗ, tôi thậm chí còn nghe thấy cả tiếng lay động kịch liệt của nó.
Vương Hào bên dưới suиɠ sướиɠ vỗ tay khen hay, nói: “Hay lắm! Ông thật uy vũ!”
Hoàng Liễu cũng hò hét: “Ông ơi, gϊếŧ nó đi! Gϊếŧ nó!”
Những người khác không nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được, rất nhiều người đang quan tâm, thấp thỏm lo lắng nhìn tôi.
Tôi hoa mắt chóng mặt, con dao trong tay cũng văng ra ngoài, toàn thân giống như bị người ta dùng đinh ghim chặt vào sàn đấu, đến sức bò dậy cũng không có.
Ông cụ Chu từ từ tiến lại chỗ tôi, khóe mắt toàn là sát khí, ông ta lạnh lùng nhìn tôi nói: “Cậu biết không? Lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy máu của mình, ai khiến tôi đổ máu, tôi sẽ bắt kẻ đó phải đền mạng, còn muốn hắn chết thật khó coi! Cậu dám khiến tôi chảy máu, tôi sẽ uống máu của cậu để bù vào!”
Thấy khuôn mặt vì phẫn nộ mà nhăn nhó của ông cụ Chu , tôi cảm giác như mình đang nhìn thấy quỷ vậy, ông ta chắc chắn là điên rồi, còn muốn uống máu tôi, Tiểu Thúy ở phía dưới không nhịn được nữa, kinh hoàng thất thố kêu lên: “Anh Hải, đứng dậy đi! Mau đứng dậy đi”.
Tiếng của Tiểu Thúy đã thức tỉnh những quan khách vì sợ hãi, căng thẳng mà ngây ra đó, trong chốc lát, tất cả mọi người đều kích động, đồng thanh hô to: “Đứng dậy đi! Đứng dậy đi!”
Tiếng hô của những con người xa lạ này giống như một lực lượng thần kỳ truyền vào trong tim tôi, vực dậy lòng tin và mưu cầu sống sót lớn mạnh của tôi, nhìn ông cụ Chu mặt mày dữ tợn đứng bên cạnh, trong đầu tôi tràn ngập một suy nghĩ giản đơn, đó là tôi không thể chết! Tuyệt đối không thể chết!
Nếu như tôi chết, thì Tống Giai Âm đang hôn mê kia tỉnh lại không thấy tôi nữa nhất định sẽ rất đau lòng. Nếu như tôi chết, thì làm sao có thể bù đắp và chăm sóc cho hai mẹ con Đoàn Thanh Hồ đây? Nếu như tôi chết, sẽ không thể nghe tiếng hát của Tô Nhược Thủy được nữa. Nếu như tôi chết, các anh em của tôi, Tam gia, Thẩm Nặc Ngôn, Tôn Nam Bắc, bọn họ sẽ đau lòng biết bao? Nếu như tôi chết, thì người mẹ đáng thương của tôi, người bố oan khuất của tôi, thù của bọn họ, mối hận của bọn họ làm sao trả? Tôi sẽ phải tận hiếu với bố mẹ tôi như thế nào đây?
Cho nên, tôi không thể chết.
Tôi không thể chết
Tôi không được chết!
Trong lòng tôi gào thét, những âm thanh này đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi, khi ông cụ Chu đánh một quyền vào mặt tôi, tay tôi nhanh như cắt tấn công vào thận của ông ta, dao găm trong ống tay áo bên trái xoẹt một đường, con dao sắc nhọn mang theo lửa hận đang cháy bừng bừng trong tôi và khí thế hừng hực của sự khao khát sống, đã rạch một đường trên quần áo của ông cụ Chu, cứa vào da thịt.
Ông cụ Chu vì không dự liệu được, bị tấn công bất ngờ nên kinh ngạc thất sắc, hoang mang tránh né, khiến dao găm của tôi mất đi độ chuẩn xác, vết cắt cũng không sâu, nắm đấm của ông ta cũng vì ông ta hoang mang né tránh tôi mà trượt, nắm đấm vốn nhắm vào sống mũi, giờ bị lệch sang má phải, trong khoảnh khắc đó, tôi cảm giác như tai mình không nghe thấy gì nữa, xương gò má của tôi phát ra âm thanh ‘răng rắc’, trong lòng nghĩ, thôi xong, bỏ bao tiền ra để chỉnh hình, giờ lại đi tong cmnr.
Tôi xoay người, trở mình đứng dậy, còn ông cụ Chu lại một lần nữa tức giận đánh về phía tôi, tôi không lùi mà tiến, như một con sư tử dữ tợn, dồn hết sức lực vào vai phải, sau khi tôi bị ông cụ Chu đánh vào ngực, tôi đau đớn gào lên, đồng thời dồn hết sức lực vào vai đâm thẳng vào nách ông ta.
Chiêu thức liều mạng của tôi đã phát huy tác dụng, ông cụ Chu vốn mệt mỏi không chịu được, bị tôi đâm vào một cái loạng choạng lùi sau mấy bước, toàn thân lảo đảo, trán đầm đìa mồ hôi, liêu xiêu sắp ngã, tôi liên tiếp bước mấy bước, mới có thể trụ vững được cơ thể đã cạn kiệt sức lực, có điều, trong lòng tôi rất rõ, nếu như ông cụ Chu tiếp tục tấn công tôi, tôi nhất định sẽ chết, bời vì tôi đã không còn sức đánh trả nữa rồi.
Lúc này đây, tôi căm phẫn, tôi bất lực, tôi hận bản thân kém cỏi, để người ta lấy đi tính mạng. Có điều, mặc dù tôi chưa muốn chết, dù tôi có rất nhiều sứ mệnh đặt trên vai còn chưa hoàn thành, nhưng tôi không hối hận! Bởi vì một người đàn ông với tâm thế thà chết không hối hận nghênh đón những thách thức trong cuộc sống! Thì chết có là gì?
Nhưng điều khiến tôi không ngờ, là ông cụ Chu không tấn công tôi, mà sắc mặt cổ quái nhìn tôi, hỏi: “Cậu luyện thái cực quyền, luyện bát cực quyền, mà còn luyện cả thϊếp sơn kháo sao?”
Tôi cau mày, không nói gì, trong lòng thì tò mò không biết ông ta định làm gì?
Ông Chu bấy giờ hỏi tôi: “Cậu có quan hệ gì với Trần Giang Hà?”
Trần Giang Hà? Tôi cau mày, đang định nói không có quan hệ gì, thì đầu óc nhảy số, cố ý tỏ ra thần bí nói: “Tôi và người đó có quan hệ gì đâu nhất thiết phải nói cho ông biết”.
Nghe thấy câu trả lời này, ông cụ Chu càng tỏ vẻ nghi ngờ, Vương Hào thấy thế sốt ruột hét lớn: “Ông Chu, mau đánh đi, đánh chết cái thằng đó đi! Rồi tôi mời ông uống rượu!”
Hoàng Liễu cũng hùa vào: “Phải đấy phải đấy! Mọi người đều bận, ông Chu, ông đừng lãng phí thời gian nữa”.
Ông cụ Chu tức tối quát: “Gào cái gì? Lũ chó vô dụng, bản thân vô tích sự, chỉ biết trông chờ vào người khác, rẻ rách!”
Một câu thôi, khiến cho anh em bọn chúng mặt mày tái mét, tức mà không dám hé miệng, chỉ có thể kiềm chế bản tính dè dặt chờ đợi, còn ông cụ Chu thì tỉ mỉ quan sát tôi, miệng lẩm nhẩm “không giống”, nhưng nhanh chóng, ông ta lùi về sau một bước, nói ra một câu khiến tất cả mọi người đều sững sờ, ông ta nói: “Tôi nhận thua”.
Nghe thấy câu này, tôi bỗng ngây người ra, toàn bộ sàn đấu ngầm như vỡ òa, ai ai cũng hiếu kỳ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hoàng Liễu và Vương Hào càng kích động không thôi, cũng vô cùng phẫn nộ, Vương Hào thậm chí còn quên cả sợ hãi, không vui oán trách nói: “Ông à, ông làm cái gì thế, chẳng phải ông rất lợi hại sao? Sao có thể nhận thua một cái thằng oắt con này chứ? Ông không cần danh dự nữa à?”
Hoàng Liễu cũng đứng bên cạnh phụ họa.
Ông cụ Chu lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, tôi nhận thua, đừng có lải nhải nữa”.
Ai cũng có thể nhìn ra, chỉ cần ông cụ Chu dốc thêm chút sức lực nữa, là cái mạng này của tôi ra đi rồi, nhưng không ngờ ông ấy lại nhận thua! Phải biết rằng, đối với một cường giả mà nói, chủ động nhận thua là việc mất mặt nhất, cho nên tất cả mọi người đều không hiểu, tại sao đột nhiên ông cụ Chu lại nhận thua?
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tôi biết mình đã cược đúng!
Thật ra, lúc ông cụ Chu hỏi tôi và Trần Giang Hà có quan hệ gì, tôi đã nhìn ra trong đáy mắt ông ta một sự lo lắng và sợ hãi, cho nên mới không nói là không quen biết, mà cho ông ta một câu trả lời mập mờ, để ông ta đoán không ra rốt cuộc tôi và Trần Giang Hà có quan hệ gì, nếu như ông ta sợ người tên Trần Giang Hà đó, tôi nghĩ ông ta sẽ không dám gϊếŧ tôi.
Có điều, tôi cứ ngỡ ông ta chỉ tha mạng cho tôi thôi, còn đâu vẫn thắng, nhưng lại không ngờ, ông ta cứ thế dứt khoát nhận thua, không thể không thừa nhận chuyện này khiến tôi thấy rất vui mừng, tôi không cảm thấy mình thắng như vậy là không vinh quang, hay mất mặt gì đó, chỉ cần có thể tiếp tục sống, ông đây chẳng cần biết là phải dùng cách gì.
Thế nhưng tôi lại nảy sinh lòng hiếu kỳ với người tên Trần Giang Hà kia, rốt cuộc là một người mạnh mẽ nhường nào, lại có thể khiến ông cụ Chu sợ hãi như vậy, không màng đến thể diện mà nhận thua?
Mà cái người Trần Giang Hà này, ông ta có cùng họ Trần với tôi, có khi nào thực sự có quan hệ gì đó với tôi không?
Một loạt các câu hỏi không ngừng hiện lên trong đầu tôi, ông cụ Chu nhìn tôi, nói: “Cậu nhóc, tôi thua rồi, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình, kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ thay Vương Hào, trở thành người đứng đầu sàn đấu ngầm”.
Nghe tới đây, tất cả mọi người đều hưng phấn vỗ tay, xem ra, bọn họ cũng không quan tâm tôi thắng bằng cách nào, chỉ cần tôi thắng là được.
Vương Hào thì không vui, hô lớn: “Dựa vào cái gì? Ông Chu, cho dù ông có là người thân cận bên cạnh ông Khuyển, ông cũng không có quyền đưa ra quyết định này, sàn đấu ngầm là ông Khuyển giao lại cho tôi, trừ phi ông Khuyển đích thân hạ lệnh, nếu không ai cũng không được động vào vị trí của tôi”.
Ông ta nói xong, lập tức có người bảo ông ta vô liêm sỉ, nói lúc nãy đặt cược thì kêu là không nuốt lời.
Mặt Vương Hào hằm hằm nhìn ông cụ Chu, ông cụ Chu lại nhìn ông ta vẻ khinh thường, cười lạnh nói: “Cái thứ vô dụng, cậu cứ đến chỗ ông ấy mà hỏi thử xem tôi có cái quyền đấy không!”
Lúc này, điện thoại của Vương Hào reo lên, ông ta ấn nghe, cung kính gọi một tiếng “ông Khuyển”, đầu dây bên kia nói vài câu gì đó, ông ta run rẩy bấm vào nút loa ngoài, sau đó, một âm thanh cực kỳ nghiêm nghị được truyền đến tai của tất cả mọi người, âm thanh này đúng là giọng của Tả Thanh Lưu, ông ta dùng ngữ khí lạnh nhạt nói: “Vương Hào, cậu nghe đây, từ hôm nay trở đi, người phụ trách sàn đấu ngầm là Nhĩ Hải”.