Tô Nhược Thủy khúc khích cười, tôi xấu hổ không biết nên làm thế nào mới tốt, cô ấy kiễng chân, đột nhiên ghé sát vào tai tôi thổi một hơi, mị hoặc nói: “Chị sẽ nhớ kĩ lời hẹn của chúng ta, đợi cậu công thành danh toại, chị sẽ tặng mình cho cậu, bây giờ chị tặng cho cậu một nụ hôn trước, để cậu đỡ thèm.”
Lời trêu trọc của cô ấy khiến toàn thân tôi tê dại, đỏ mặt nhìn cô ấy. Tô Nhược Thủy cởi chiếc tất dài trên chân ra, nhét vào tay tôi nói: “Rất thơm đấy, cậu có muốn ngửi thử không?”
Thật đúng là yêu tinh!
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, đặt nó ở trên mũi ngửi một chút, làm chị ấy đắc ý bật cười, đồng đẩy tôi ra ngoài cửa nói: “Chị đây không thích ly biệt, không tiễn cậu đâu.”
Tôi gật đầu, nói cô ấy tự chăm sóc bản thân thật tốt, dạo gần đây phải cẩn thận, nhìn cô ấy đóng cửa rồi mới xoay người đi xuống lầu.
Sau khi lên xe, Triệu Côn Bằng bắt đầu lái xe, tôi nhắm mắt nghĩ ngơi, muốn nghỉ ngơi hẳn hoi một lúc.
Đi được nửa đường, Triệu Côn Bằng đột nhiên nói: “Có người đi theo chúng ta.”
Tôi giật mình, vốn đang nhập nhèm buồn ngủ bỗng tỉnh táo hẳn, căng thẳng nhìn về phía sau, chỉ thấy có một chiếc xe theo sát phía sau, nhưng do ánh sáng nên không nhìn rõ hình dáng người ngồi trong, tôi nói: “Anh Triệu, làm thế nào bây giờ?”
Triệu Côn Bằng lạnh lùng nói: “Chỗ này không tiện hành động, chúng ta dẫn bọn chúng đến một nơi hẻo lánh đánh một trận, xem chúng còn dám theo dõi chúng ta nữa không.”
Tôi giơ ngón tay cái lên, vô cùng sùng bái nói: “Anh Triệu thật khí phách.”
Vừa dứt lời, ngã rẽ phía trước đột nhiên xuất hiện ánh đèn xe chói mắt, một chiếc xe tải lớn đang đi với tốc độ nhanh bỗng ngoặt sang, điên cuồng lao đến đâm vào xe chúng tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tiếng va chạm kịch liệt, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh, tôi biết xe của chúng tôi bị đâm đang điên cuồng xoay tròn. Tất cả mọi chuyện xảy ra khiến cho đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng, cả người tôi lao mạnh về phía trước, đầu đập mạnh vào cửa xe, trước mắt tối đen.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, Triệu Côn Bằng vỗ vỗ vào người tôi, hỏi tôi có sao không? Đầu óc vốn đặc quánh như hồ dán của tôi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, tôi ngồi xuống nói không sao. Sau đó kinh ngạc phát hiện cánh tay trái của Triệu Côn Bằng chảy đầy máu, trên đầu cũng xây xước một mảng, vội nói: “Anh Triệu, anh bị thương rồi!”
Triệu Côn Bằng không để tâm nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng nhắc đến, chúng ta ra ngoài xem xem.”
Tôi gật đầu, trong lòng tức giận. Chiếc xe kia chắc chắc là cố ý đâm vào chúng tôi mà có khả năng là đồng bọn của chiếc xe phía sau, tốc độ nhanh như vậy, tôi nghĩ nếu không phải Triệu Côn Bằng phản ứng nhanh thì e rằng hiện tại chúng tôi đã chết rồi.
Sau khi đi xuống, tôi bất ngờ phát hiện, chiếc xe của chúng tôi bị đụng vào hàng rào sắt ven đường, bên cạnh xe còn có một chiếc xe con. Chiếc xe con dính sát vào chiếc xe tải, đầu xe bị đâm đến biến dạng nhưng chiếc xe tải lại không bị gì.
Tôi mắng một câu mẹ nó, đây chính là sự chênh lệch về chất lượng, thảo nào chiếc xe tải này liều mạng đâm thẳng về phía xe chúng tôi. Có điều tuy chiếc xe tải không bị hỏng hóc nghiêm trọng gì, nhưng nhìn vào bánh xe có thể thấy dường như cũng bị đâm thủng một chút. Tôi cảm thấy chiếc xe con này giống như cố tình đâm vào chiếc xe tải, chính là muốn cứu chúng tôi.
Vốn đang suy nghĩ, tôi lại nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo chán nản đi qua đây. Tôi không bao giờ ngờ được lại có thể gặp được hắn ở đây, tôi nhìn chiếc xe tải, lại quay sang nhìn chiếc xe con hỏi: “Chiếc xe này là của anh à?”
Hắn nhìn tôi như đang nhìn một kẻ ngốc, liếc mắt nói: “Vừa nãy tôi đuổi theo chiếc xe tải này, có điều để hắn chạy thoát. Có vẻ như hắn đã được huấn luyện, có phải các cậu đắc tội ai rồi không?”
Tôi và Triệu Côn Bằng nhìn nhau nói: “Kẻ thù của tôi có rất nhiều, kẻ nào cũng muốn mạng của tôi, anh không phải cũng được tính là một người sao?”
Hắn xấu hổ ho khan một tiếng, sờ sờ cái mũi, ánh mắt chột dạ liếc về phía xa nói: “Xem cậu nói kìa, nếu tôi muốn mạng của cậu thì sao còn phải đâm về phía xe tải, kịp thời cứu cậu một mạng.”
Tôi thấy đúng là mặt trời mọc từ phía tây rồi. Thay đổi suy nghĩ vừa rồi, tôi hỏi hắn có phải biết tôi bị oan, muốn chạy tới xin lỗi tôi không?
Hắn lại sờ sờ cái mũi, ánh mắt lay động, đỏ mặt nói: “Chuyện đó, rất xin lỗi, chỉ là tôi quá quan tâm em gái nên mới bị người ta lợi dụng, cái thằng Hùng Tử đó đã bị tôi trói lại rồi, lát nữa tôi dẫn cậu đi xem, cậu muốn xử lí thế nào cũng được.”
Vốn dĩ tôi rất ghét người đàn ông mặt sẹo này, nhưng giờ lại cảm thấy hắn cũng không phải là người xấu, rất trượng nghĩa, cũng là người hiểu lí lẽ.
Phải biết là có một số người không nói lý, cho dù biết bản thân sai cũng tuyệt đối không xin lỗi một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi, chứ đừng nói đến đền bù cho tôi, không tiếc đánh cược mạng sống để cứu tôi. Hơn nữa nhìn hắn cũng khá đáng yêu, khác hẳn ấn tượng trong quá khứ.
Tôi không kiềm được mà có thiện cảm với hắn, nói một tiếng cảm ơn. Nhìn sang chiếc xe tải, tôi nói báo cảnh sát đi, tiện thể gọi xe cứu thương tới. Triệu Côn Bằng nói báo cảnh sát thôi, còn gọi cấp cứu thì thôi, anh ấy có thể tự mình xử lí vết thương.
Tôi không đồng ý, anh ấy bị thương không nhẹ. Mặt sẹo lúc này nhấc tay nói: “Việc này tôi có kinh nghiệm, nếu các cậu đồng ý, tôi sẽ gọi người đến đón tiện thể mang hộp cứu thương qua.”
Triệu Côn Bằng cũng không khách khí nói: “Vậy cảm ơn cậu.”
Mặt sẹo lập tức gọi người qua đón, tôi và Triệu Côn bằng nghỉ ngơi ở vệ đường rồi báo cảnh sát. Chờ hai tiếng sau mọi việc được xử lí xong, mặt sẹo sớm đã băng bó xong vết thương của Triệu Côn Bằng.
Sau khi cảnh sát rời đi, mặt sẹo hỏi chúng tôi định đi đâu? Tôi nhìn Triệu Côn Bằng, anh ấy nói: “Vốn định đi Lật Thủy, nếu không phải do cậu tìm Trần Danh kiếm chuyện, Tam gia vẫn muốn để cậu ta sống ở Nam Kinh.”
Mặt sẹo vội xua tay nói: “Yên tâm, tôi tuyệt đối không gây phiền phức cho Trần Danh.” Nói xong hắn xoa xoa tay, cười đáng khinh nói: “Chúng ta cũng coi như từng sống chết có nhau, chuyện lúc trước chúng ta không nói đến nữa, sau này mọi người đều là bạn bè.” Anh ấy vừa nói vừa làm động tác mời chúng tôi lên xe, nói đưa chúng tôi quay lại Nam Kinh.
Anh ấy thẳng thắn như vậy, tôi đương nhiên cũng rất thích. Tục ngữ có câu nhiều bạn bè sẽ có nhiều lối đi, bây giờ thứ tôi thiếu nhất chính là bạn bè, hơn mữa chỗ dựa sau lưng mặt sẹo cũng rất lớn, có thể trợ giúp tôi.
Sau khi lên xe tôi nói: “Anh thật sự muốn làm bạn với tôi sao? Anh cũng thấy đấy, tôi có rất nhiều kẻ thù.”
Mặt sẹo cắt ngang nói: “Không sao, tôi bảo kê cho cậu.” Nói xong sắc mặt anh ấy đột nhiên trầm xuống, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hơn nữa, tôi muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào muốn lợi dụng tôi đối phó với cậu. Mẹ nó, đùa giỡn bố mày như khỉ, xem tôi chơi chết nó đây.”
Tôi hiếu kì hỏi: “Hùng Tử không khai ra à?”
Mặt sẹo gật đầu, vẻ mặt ghét bỏ nói thằng nhóc đó chỉ là đồ hèn nhát, nhưng không hiểu sao lại kín miệng như vậy, nhất định không chịu khai ra ai là kẻ đứng sau sai khiến. Em gái tôi bị hắn mê hoặc thành đứa ngốc, bảo vệ hắn làm tôi cũng không dám đánh Hùng Tử, nếu không hắn đã sớm khai ra rồi.”
Đối với em gái của mặt sẹo, tôi thật sự không dám khen tặng, cũng không muốn nói nhiều. Mặt sẹo ngượng ngùng nói: “Em gái tôi từ nhỏ bị tôi nuông chiều làm hư, suy nghĩ ngây thơ, luôn muốn giúp đỡ cái tên Hùng Tử đó, cậu đừng để ý nhé.”
Tôi vừa muốn nói chuyện thì điện thoại báo tin đến, mở ra xem, hóa ra là Bào Văn gửi cho tôi một đoạn video. Trong đoạn video là cảnh em gái tôi cùng vài bạn học vui vẻ ăn cơm nói chuyện, nét mặt hồn nhiên vô tư.
Trong lòng tôi hoảng hốt, muốn hỏi Bào Văn muốn làm gì. Cùng lúc đó cô ta gọi tới, tôi bắt máy phẫn nộ gào lên với cô ta: “Bào Văn, nếu cô dám động đến em gái tôi, tôi liều mạng với cô!”
Bào Văn lạnh lùng nói: “Xem ra tình hình của cậu cũng rất tốt, tôi còn tưởng sau vụ tai nạn đó cậu sẽ sợ đến nói không ra lời chứ.”
Tôi trầm giọng nói: “Tài xế xe tải là người của cô.”
Bào Văn cười lạnh: “Đúng vậy, không chỉ tài xế xe tải là người của tôi mà Hùng Tử cũng là người của tôi. Tôi vốn định cho cậu chịu chút đau khổ, không ngờ lại có kẻ có mắt không tròng dám cứu cậu. Vậy tôi sẽ cho người đâm chết hắn, để xem còn ai dám cứu cậu!”
Lúc Bào Văn nói chuyện, giọng điệu rất lạnh lùng, còn có chút điên cuồng. Tôi nghi ngờ không biết có phải cô ta điên rồi không, tôi nói: “Cô là đồ điên, sao cô có thể xấu xa như thế?”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Danh, đây là cậu nợ tôi, đáng đời cậu. Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám tự mình rời khỏi Nam Kinh, vậy thì ngày mai sẽ nhận được tin em gái cậu chết ở nơi đồng không mông quạnh. Nếu như cậu ở lại Nam Kinh, để tôi tùy ý sỉ nhục, giày vò cậu thì tôi sẽ cho người bảo vệ em gái cậu, đảm bảo không để nó thiếu một sợi tóc.”
Mới đầu giọng điệu cô ta nói chuyện dường như muốn ngay lập tức gϊếŧ chết tôi, lúc sau lại trở nên nhẹ nhàng dịu dàng, tôi nghĩ không phải cô ta điên thật rồi chứ.
Không để tôi kịp hiểu rõ, cô ta chỉ ném lại một câu: “Cậu tự nghĩ đi” liền tắt máy.
Tôi cầm điện thoại mắng một câu: “Độc nhất là lòng dạ đàn bà.” Tôi kể cho mặt sẹo và Triệu Côn Bằng nghe nội dung cuộc nói chuyện của tôi và Bào Văn, mặt sẹo lạnh lùng nói: “Hóa ra là cô ta đùa giỡn tôi. Mẹ nó, thật muốn chơi chết cô ta.”
Có lẽ vì đã quen với tôi nên mặt sẹo nói chuyện cũng không kiêng dè: “Trần Danh, nghe cậu nói cô ta muốn cậu ở lại Nam Kinh, tôi cho rằng cô ta đối với cậu có thể là vừa yêu vừa hận. Người như vậy, chỉ cần dỗ ngọt cô ta, cô ta sẽ nghe lời cậu ngay. Cậu nghe lời tôi không sai đâu.”
Tôi hơi xấu xấu hổ, không ngờ Triệu Côn Bằng cũng gật đầu đồng ý nói: “Lời này tuy thô nhưng thật.”
Nghe hai người họ nói vậy, tôi vừa nghĩ đến việc Bào Văn bắt nạt tôi, sỉ nhục tôi, tôi đều có thể nhịn. Nhưng bây giờ cô ta lại muốn hại cả em gái tôi, tôi không thể tiếp tục nhịn nữa. Có lẽ, tôi nên dạy cho cô ta một bài học.
Mà đối phó với loại người như Bào Văn, dù có lấy lòng cầu xin cô ta cũng vô dụng, có lẽ tôi nên làm kẻ tiểu nhân bỉ ổi, giống như Hoàng Tam, trước chiếm được thân thể cô ta, sau đó dùng thứ đó uy hϊếp cô ta.
Nghĩ đến đây, tôi nghiến răng nghiến lợi, khí phách nói: “Được!”