Tiểu Thái nói: “Anh, em biết anh muốn đi cứu mẹ nuôi, mẹ nuôi đã dặn bảo anh cứ bình tĩnh, đừng lo lắng cho bà ấy, lần này bà ấy lén lút đến Nam Kinh, tuy phạm lỗi nhưng bây giờ nhà nước đang cần bà ấy, sẽ không làm gì bà ấy đâu, anh chỉ cần yên tâm ở Nam Kinh là được. Mẹ nuôi còn nói, chuyện tối nay Giang Nam bị cháy, sự việc xảy ra bất ngờ, tuy Giang Nam tổn thất một số nhân tài, nhưng vẫn còn một số đã để lại cho anh, từ nay về sau, nhóm chị Tang sẽ là người của anh, ngoài ra, mẹ nuôi còn để lại cho anh một bức thư, bảo em đưa cho anh.”
Nghe thấy mẹ tôi là do người của nhà nước đưa đi, tôi yên tâm phần nào, là một tiến sĩ mà đến trung tướng cũng phải kính trọng vài phần, vị trí ở viện nghiên cứu quốc gia của mẹ tôi chắc cũng phải cao lắm, hơn nữa bà ấy chỉ là đến giúp con trai mình, về tình về lý đều không phạm pháp, tôi nghĩ rằng nhà nước sẽ không làm khó bà ấy đâu.
Tôi liền hỏi: “Các em đang ở đâu?”
“Bọn em đang ở khách sạn Hải Đường.”
Tôi lập tức bảo Tôn Nam Bắc lái xe đến khách sạn Hải Đường. Khách sạn này là nơi tôi gặp Mạt Tang lần đầu tiên. Mạt Tang từng nói, mỗi phòng trong khách sạn đều có cửa ngầm, nên tôi nghĩ khách sạn này không hề đơn giản, bề ngoài có thể là cho thuê phòng, nhưng bên trong rất có khả năng dùng để theo dõi một số người nào đó.
Chỉ là những người tai to mặt lớn thường sẽ ở khách sạn năm sao, khách sạn Hải Đường tuy bố trí rất thanh lịch, nhưng không thể coi là đẳng cấp nhất được, mở một khách sạn như vậy, làm sao có thể thu hút được những vị khách với thân phận cao quý đến chứ? Lẽ nào bên trong có điều bí mật gì đó? Nhất định là vậy, nếu không mẹ tôi không đời nào mở một khách sạn như vậy.
Nghĩ đến mẹ tôi, tôi bất giác nhìn Trần Vi đang ngủ say trong lòng, tuy tôi biết nó không phải là em gái ruột của tôi, nhưng trong mắt tôi nó mãi mãi là người em gái gần gũi yêu thương nhất của tôi, nhưng việc này không thể giấu nó cả đời được, tôi thật sự không biết phải mở miệng như thế nào, cũng không biết sau khi nó biết được sự thật, liệu có nghĩ rằng tôi hại chết cha mẹ của nó, rồi sẽ rất hận tôi không?
Nghĩ linh tinh được một lúc thì cũng đã đến khách sạn Hải Đường, vừa bước vào, tôi liền bảo Mạt Tang lấy cho một phòng, sau khi bố trí xong cho em gái tôi, tôi mới rời khỏi phòng, còn Mạt Tang đã đợi sẵn ở trước cửa phòng rồi. Thấy tôi đi ra, chị ấy nói: “Cậu chủ, Tiểu Thái và một số người thân của cô Trần đều đang ở phòng họp của tầng ba đó.”
Lần đầu tiên được gọi là ‘cậu chủ’, tôi vẫn có chút không quen, tôi vuốt vuốt mũi rồi nói: “Chị Tang, sau này chị gọi em là Trần Danh hoặc tên ở nhà của em cũng được, không cần khách sáo với em như vậy đâu.”
Nói xong, tôi cùng chị ấy bước lên tầng ba, đồng thời hỏi chị ấy về khách sạn Hải Đường này rốt cuộc có bí mật gì? Mạt Tang hơi nhíu mày, rồi nhẹ nhàng nói: “Khách sạn của chúng tôi tuy bố cục không bằng được với khách sạn năm sao, nhưng tôi có thể nói với cậu rằng, những vị khách đến đây trong ngày, chức vụ lai lịch không hề kém hơn những khách sạn khác, cũng là vì khách sạn của chúng tôi có những thứ mà những người đó thích.”
“Những thứ mà họ thích?”, tôi cứ suy ngẫm câu này mãi, liền nửa đùa nửa thật hỏi: “Chị Tang, giọng điệu của chị sao lại khiến tôi có suy nghĩ bậy bạ nhỉ?”
Mạt Tang nhếch lông mày, rồi nói: “Đúng như những gì cậu nghĩ, có muốn thử chút không? Gái ở chỗ chúng tôi đây có hương vị khác biệt đó, còn thú vị gấp nhiều lần so với Nhất Thoa Yên Vũ nổi tiếng một thời ấy chứ.”
Một lúc sau, chị ấy nhìn tôi rồi cười một cách bí hiểm, chị ấy nói: “Tất nhiên rồi, trai ở đây cũng thú vị không kém, nếu cậu thích thì chị Tang sẽ sắp xếp cho cậu, cậu yên tâm đi, các phòng ở đây của chúng tôi đều cách âm vô cùng tốt.”
Tôi ngẩn người ra nhìn Mạt Tang, không ngờ khi chị ấy nói những chuyện kiểu này mà lại bình thản như không vậy, thực sự khiến một người đàn ông như tôi cũng phải phục sát đất. Tôi hỏi Mạt Tang nếu mẹ tôi biết chị ấy xui tôi làm chuyện đó ở đây, thì sẽ phản ứng thế nào?
Mạt Tang nhíu mày nói: “Cậu uy hϊếp tôi?”
Tôi nhún vai tỏ vẻ bất lực rồi nói: “Xin lỗi chị nhé, chị Tang, không ngờ lại bị chị đoán được, không sai, tôi chính là đang uy hϊếp chị đó.”
Mạt Tang cười rồi nói: “Đúng là đồ trẻ con, đến rồi.”
Chị ấy vừa nói vừa mở cánh cửa ra, ra hiệu cho tôi đi vào, bước vào trước, nhìn vào thấy hơn hai mươi người đứng kín phòng, có một số người còn bị thương, có người thì không sao cả. Khác với những người đứng ở đây, Tiểu Thái ngồi trên sofa, ngồi trước máy tính liên tục gõ bàn phím.
Thấy tôi đến, Tiểu Thái gọi tôi một tiếng “anh” một cách vui mừng, lúc này tôi càng cảm thấy thân với Tiểu Thái hơn, tôi bước vào, vỗ nhẹ lên vai cậu ấy, rồi hỏi cậu ấy đang làm gì thế? Cậu ấy nói đang bận chuẩn bị ít tài liệu, sau đó đưa bức thư cho tôi, rồi nói: “Mẹ nuôi bảo rồi, điều mà anh muốn biết đều ở trong bức thư này.”
Tôi cầm lấy bức thư mà lòng xúc động, nhưng tôi không vội xem ngay, mà đưa ánh mắt nhìn về phía mọi người đang quan sát tôi từ lúc tôi bước vào, tôi nhìn về phía Mạt Tang, chị ấy nhìn tôi gật đầu, tôi bước ra giữa, rồi cúi gập người trước mặt mọi người, nói một cách chân thành: “Các anh chị em ở đây, bao năm nay mọi người đã vất vả rồi, cảm ơn mọi người đã cố gắng và dốc sức vì mẹ tôi.”
Chờ tôi đứng thẳng người, ánh mắt lại một lần nữa lướt qua tất cả mọi người, bọn họ đều lộ ra một vẻ vừa mừng vừa lo, rồi nói đó là điều bọn họ nên làm.
Tôi nói: “Tôi không biết mẹ tôi cho mọi người đãi ngộ như thế nào, lát nữa tôi sẽ hỏi chị Tang. Đãi ngộ của mọi người ở chỗ của tôi tuyệt đối sẽ không thấp hơn ở chỗ mẹ tôi, nhưng có thể sẽ nguy hiểm hơn và khổ cực hơn chút, ở đây tôi xin được nói trước với mọi người một tiếng ‘xin lỗi’.”
Những người này liền vội vàng cúi người trước tôi, Mạt Tang cười nói: “Trần Danh, cậu không cần phải khách sáo với chúng tôi như vậy đâu, đều là người một nhà, trước đây đã theo cô Trần là đã quyết định cùng nhau vào sinh ra tử rồi, cô Trần giao chúng tôi cho cậu, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo cậu, nếu sau này cậu có nhiệm vụ gì, cứ việc phân cho chúng tôi. Còn về đãi ngộ, cô Trần cũng đã dặn, cậu cũng không phải lo lắng sẽ bạc đãi mọi người, còn bây giờ, để tôi giới thiệu mọi người với cậu.”
Tôi gật đầu, Mạt Tang liền đưa tôi đến trước mặt mọi người rồi lần lượt giới thiệu từng người, lúc này tôi mới biết thì ra những người ngày không chỉ thân thủ lợi hại, mà còn được phân công rõ ràng, nhóm đi theo Tiểu Thái gọi là nhóm hacker, và những người này lại phân thành ba nhóm nhỏ, một nhóm làm vệ sĩ, tức là bảo vệ sản nghiệp ở Nam Kinh không bị tổn thất, nhóm thứ hai là nhóm ám sát, tức là sẽ nhận nhiệm vụ gϊếŧ người từ bên ngoài, nhưng điều kiện để nhận nhiệm vụ này vô cùng nghiêm ngặt, còn nhóm thứ ba là nhóm trinh sát, cũng chính là nhóm phụ trách theo dõi những người có liên quan.
Những người này đều vô cùng lợi hại, điều đáng tiếc duy nhất chính là số người trong một nhóm quá ít, bình quân mỗi nhóm chỉ có tám người.
Tôi cười rồi nói tám người là đủ dùng rồi, không phải nhìn vào số lượng, mà phải nhìn vào chất lượng, chỉ là không ngờ mẹ tôi nhìn bề ngoài chính trực như thế, nhưng sau lưng cũng có những thủ đoạn như vậy. Tất nhiên là tôi không hề cảm thấy bà ấy trong ngoài bất nhất, mà ngược lại bà ấy làm việc này khiến tôi vô cùng cảm động, vì tôi biết bà ấy làm những việc này là để trải đường trước cho tôi.
Nghĩ đến đây, tôi liền cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Mạt Tang lúc này hỏi tôi có cần thử thực lực của mọi người không? Ví dụ bảo nhóm ám sát đi gϊếŧ ai đó chẳng hạn, còn nói tạo một hiện trường giả vô cùng dễ dàng, nhưng cô Trần có từng nói, nhóm ám sát chỉ nhận những đơn gϊếŧ những người có tội ác tày trời, còn không nhận những đơn khác.
Tôi cười nói: “Vậy phải thử mới được, nhưng đợi vài ngày nữa, đến lúc đó cụ thể như thế nào tôi sẽ nói sau.”
Mạt Tang gật đầu nói được, thế là tôi rời khỏi căn phòng đó, đến khu phục vụ ở sảnh tầng một ngồi. Mạt Tang rót cho tôi một ly trà, rồi đưa cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng, nói: “Đây là cô Trần đưa cho tôi, là thu nhập mấy năm nay của Giang Nam và Hải Đường, cô Trần nói rồi, cậu muốn mở rộng quy mô công ty, hay là muốn mở rộng quan hệ với các bộ ngành, đều cần đến tiền, bảo cậu cứ việc dùng thoải mái.”
Tôi nhận lấy chiếc thẻ, xoay xoay chiếc thẻ trong tay, rồi nói với Tôn Nam Bắc đang ngồi một góc: “Nhìn thấy chưa? Tôi đã trở thành kẻ ăn bám bố mẹ rồi đó.”
Tôn Nam Bắc nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Ôi, đứa trẻ có mẹ đúng là giống như cục vàng vậy.”
Trong lòng tôi ngập tràn hạnh phúc.
Mở phong bì, rút bức thư ra, sau khi mở bức thư, những nét chữ đẹp đập vào mắt tôi, với nội dung như sau:
“Gửi con trai ngoan Trần Danh: Lần này mẹ đến Nam Kinh, vốn là phải chấp nhận nguy cơ bị lộ bí mật, được gặp lại con đúng là một niềm vui bất ngờ, con hiểu và tha thứ cho mẹ, khiến mẹ cảm thấy mình là một người mẹ hạnh phúc nhất trên đời này, con trai, mẹ cảm ơn con. Chỉ có điều lần này rời đi, mẹ sợ rằng chắc một thời gian không thể gặp được con, nhưng con không cần phải lo lắng cho sự an toàn của mẹ, mẹ sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe, chờ con đến thủ đô đón mẹ, hai mẹ con mình sẽ dựa vào nhau sống một cuộc sống đơn giản hạnh phúc.”
“Còn về bố con, như con đã biết, tên ông ấy là Trần Phật Thủ, ông ấy có hai thân phận, một thân phận thuộc về mảng tối, một thân phận dùng cho mảng sáng, nửa chính nửa tà, một người trí dũng kiệt xuất, lại là một người đứng đầu bộ đội đặc nhiệm. Ông ấy có thể vì mối thù riêng mà gϊếŧ người, cũng có thể bất chấp nguy hiểm xả thân vì đất nước. Ông ấy nổi tiếng từ khi còn trẻ, nhưng đúng lúc mẹ sắp sinh con, thì vì một lần thực hiện nhiệm vụ mà ông ấy phải chết nơi đất khách quê người. Nhiệm vụ lần đó là hộ tống một thành quả nghiên cứu khoa học vô cùng quan trọng sang nước láng giềng của chúng ta. Sau khi ông ấy đi được vài ngày, phòng nghiên cứu khoa học trong nước bị nổ tung, một nhà khoa học kì cựu nghiên cứu ra thành quả đó đã qua đời, không chỉ vậy, những bộ đội đặc nhiệm cùng ông ấy đi hộ tống thành quả nghiên cứu đó trở về, nói rằng ông ấy lấy trộm thành quả đó rồi trốn thoát, bị cho là phản động, nên bị mấy người họ liên kết với nhau bắn chết, ông ấy rơi xuống vực sâu, không thể tìm thấy xác. Cuối cùng, bọn họ chỉ mang về chiếc bao cổ tay có dính máu của ông ấy.”
“Là một anh hùng, mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi lại trở thành tội phạm phản quốc, bị tất cả mọi người chỉ trích, đó chính là bố của con. Nhưng mà, mẹ tin tưởng người đàn ông mà mẹ yêu thương, tin rằng ông ấy là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, tin rằng ông ấy là một người có tình nghĩa, là một người đàn ông yêu nước yêu nhà, tuyệt đối sẽ không phản bội đất nước của mình, sẽ không hủy hoại thanh danh của người thân, sẽ không làm cho mẹ con ta phải chịu sỉ nhục, cho nên, mấy năm nay mẹ luôn âm thầm điều tra, hi vọng có thể tìm được manh mối, có thể khiến ông ấy trở mình, rửa sạch nỗi oan của ông ấy. Chỉ là chuyện năm đó không có bằng chứng gì cả, mấy người bộ đội đặc nhiệm đó lại thống nhất khẩu cung, mẹ chẳng thu hoạch được gì cả, trong lòng vô cùng đau khổ.”
“Con à, mẹ biết con chắc chắn sẽ cảm thấy mẹ là người quá đỗi si mê bố con, nên mới nghĩ rằng bố con vô tội, nhưng mẹ vẫn cứ tin bố con như vậy, bởi vì ông ấy từng nói với mẹ rằng, ông ấy sẽ không làm chuyện gì khiến mẹ tổn thương, mãi mãi sẽ không làm vậy, con à, con có tin ông ấy như mẹ không?”
Kí tên: “Mẹ yêu của con”.
Nhìn thấy dòng cuối cùng, mắt tôi cay cay, nói nhỏ: “Mẹ, con tin ông ấy.”