Chỉ là người ngạc nhiên nhất không phải hắn, mà là Quách Đức Cao. Khi Hàn Thanh Chí hỏi tôi câu này, Quách Đức Cao đã trợn tròn mắt, gần như không thở được, biết là hắn vẫn còn quỳ ở đấy, Hàn Thanh Chí không những đã phớt lờ hắn mà còn để hắn tiếp tục quỳ, đã vậy còn ân cẩn hỏi han người đánh gãy chân hắn, hẳn là hắn cảm thấy thế giới này điên rồi.
Tôi thảnh nhiên nói: “Không bị thương ngoài da, nhưng lòng tự tôn của tôi bị tổn thương rồi.”
Hàn Thanh Chí cười nói: “Trần Danh, cậu đừng đùa nữa. Người rộng lượng như cậu sao có thể chấp nhặt với vài người anh em nóng tính của tôi chứ? Tôi nói có đúng không?”
Hắn vừa nói xong, Quách Đức Cao lập tức phản ứng lại, tức giận hét lên: “Anh cả, anh nói vậy là có ý gì? Nó đánh gãy chân của em, tại sao còn nói nó không chấp nhặt với em chứ? Nó không chấp em thì em cũng không tha cho nó đâu.”
Hóa ra Hàn Thanh Chí không chỉ là bộ tứ thiếu gia của Hàng Châu, mà còn là anh cả của bộ tứ thiếu gia của Hàng Châu, trong lòng sảng khoái, tôi ngước nhìn hắn, muốn xem hắn định giải quyết thế nào.
Hàn Thanh Chí cau mày nói: “Trần Danh, có thể bỏ qua cho em ba của tôi trước không?”
Tôi gật đầu rồi ném ống thép xuống đất, Hàn Thanh Chí lập tức nói với người đàn ông đeo đồng hồ vàng: “Tiểu Sảng, mau đỡ anh ba của cậu dậy.”
Người đàn ông đeo đồng hồ vàng vội vàng nói vâng, sau đó cùng Hoàng Mao đỡ Quách Đức Cao lên, Quách Đức Cao nói với cục trưởng Trình: “Cục trưởng Trình, bắt hắn!”
Cục trưởng Trình nhìn Hàn Thanh Chí, bối rối nói: “Cái này ... cái này ...”
Hàn Thanh Chí cau mày nói: “Đây là hiểu lầm, Đức Cao, cậu khiêu khích trước. Trần Danh chỉ là phòng vệ chính đáng thôi, phòng vệ quá mức, làm cậu bị thương, đền chút tiền là được rồi, cậu yên tâm, bọn anh sẽ tìm cho cậu một bệnh viện tốt, đảm bảo cậu sẽ không bị tàn tật.”
Nghe vậy, Quách Đức Cao nổi giận gầm lên: “Anh cả! Chân của em bị đánh gãy rồi, anh còn bảo em chỉ lấy tiền cho qua chuyện? Anh làm như vậy là làm mất mặt em hay là làm mất mặt của bộ tứ thiếu gia của Hàng Châu? Đừng quên, chúng ta là bộ tứ thiếu gia của Hàng Châu. Sống cùng sống, chết cùng chết. Hôm nay em bị người khác ức hϊếp, anh không cho em trả thù, chuyện này mà truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ bộ tứ thiếu gia của Hàng Châu chúng ta mềm yếu, dễ bắt nạt. “
Người đàn ông đeo đồng hồ vàng ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, anh cả, hôm nay làm như vậy, anh muốn để thể diện của bộ tứ thiếu gia của Hàng Châu của chúng ta ở đâu chứ?”
Hàn Thanh Chí bất lực và có phần đau khổ nói: “Được rồi, thể diện quan trọng như vậy sao? Anh chỉ muốn nói với chúng mày một câu, đó là anh đến đây là ý của ông.”
Nghe vậy, sắc mặt của bọn Quách Đức Cao đều thay đổi, còn cục trưởng Trình cứ ôm đầu kêu ‘đau đầu’, sau đó kêu người nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện, giao hiện trường cho một đội trưởng xử lý. Người đội trưởng mang một khuôn mặt cay đắng, và cảm thấy như thể hắn đã hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn vậy.
Hàn Thanh Chí lúc này thì thầm gì đó với Quách Đức Cao, Quách Đức Cao không cam tâm liếc tôi một cái, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn gật đầu và nói: “Vậy thì em sẽ nể mặt anh, chuyện hôm nay coi như bỏ qua.”
Xung quanh náo động hẳn lên, và nhiều người đổ dồn ánh mắt vào tôi, dò xét xem tôi là ai.
Hàn Thanh Chí thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói, sau lưng truyền đến một giọng nói thanh thanh nhàn nhạt: “Ai nói là bỏ qua chuyện này?”
Tôi sửng sốt, bất ngờ quay đầu lại nhìn Tống Giai Âm, lúc này cô ấy đang đứng dưới mái hiên, hai tay chống thẳng, chiếc mũ lưỡi trai cũng không thể che giấu vẻ đẹp trời phú của cô ấy.
Con phố vốn dĩ sôi động bỗng chốc chìm vào im lặng.
Tống Giai Âm chậm rãi bước xuống cầu thang, đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi đặt trước mặt Hàn Thanh Chí, lúc này móng tay tôi không biết từ lúc nào đã bong ra và chảy máu. Cô hơi nghiêng mặt nói: “Người đàn ông của tôi bị thương rồi.”
Nghe vậy, tất cả mọi người có mặt ở đó đều sửng sốt, đặc biệt là mấy người Hàn Thanh Chí, nhưng Tống Giai Âm dường như không nhìn thấy sự ngạc nhiên của họ, thản nhiên nói: “Vị công tử họ Quách này có muốn giải thích cho tôi không?”
Ngay khi tôi nghĩ rằng mọi người sẽ nói cô ấy bị điên, âm thanh xung quanh vang lên lại là những lời tán dương.
Có người nói: “Người đẹp thật sự cá tính và can đảm đấy!”
Có người nói: “ Không thấy anh chàng đẹp trai kia tự đắc như vậy sao? Có lẽ bọn họ đều là con nhà giàu có, bằng không thì cũng chả có chuyện không coi bộ tứ thiếu gia của Hàng Châu gì đó ra gì đâu.”
Có người lập tức ghen tị nói: “Mẹ nó, xinh đẹp, gia cảnh tốt, lại có khí chất như vậy, quả thực là coi thường đạo đức luân lý mà.”
Tôi không khỏi giật giật khóe miệng, thầm nghĩ nếu đây là một cô gái xấu xí, chắc là chẳng ai nói như vậy, cái xã hội chỉ nhìn vào nhan sắc này thật đúng là vô vọng, nhưng tôi thích!
Nhưng dù Tống Giai Âm có xinh đẹp đến đâu đi chăng nữa, cô ấy lại nói những điều như thể rắc muối vào chân Quách Đức Cao. Quách Đức Cao tái mặt vì đau đớn, nghe câu này, hắn suýt chút nữa hộc máu, hắn trừng mắt nhìn Tống Giai Âm, yêu cầu cô ấy đừng có quá đáng.
Còn Hàn Thanh Chí thì nhìn Tống Giai Âm với vẻ mặt u ám, sau đó nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Tống tiểu thư vừa nói gì cơ? Người anh em Trần Danh là ... người đàn ông của cô?”
Tống Giai Âm nhướng mày, thản nhiên nói: “Đúng thế thì sao? Tai Hàn thiếu gia có phải có vấn đề không?”
Cô ấy vừa nói, vừa nghịch ngón tay bị thương của tôi, trên mặt nở một nụ cười lành lạnh, nhưng tôi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hàn Thanh Chí, tôi thực sự nghi ngờ rằng hắn đã bị sốc bởi câu nói này. Hắn nhìn tôi nói: “Người anh em Trần Danh, cậu không phải cùng Thanh Hồ...?”
Hắn không nói tiếp, nhưng ý tứ đã rõ ràng rồi, hắn nhất định muốn hỏi tôi với Đoạn Thanh Hồ có phải là một đôi không? Tại sao lại đi với Tống Giai Âm?
Tôi bất lực thở dài, hỏi: “Anh không cảm thấy câu hỏi này là thừa thãi à?”
Hàn Thanh Chí lúng túng cười, nhưng mắt lại đỏ lên, nắm chặt tay, nhìn Tống Giai Âm, nói: “Ông tôi nghe nói Tống tiểu thư đang ở Hàng Châu, muốn mời Tống tiểu thư đến nhà tôi dùng cơm, không biết Tống tiểu thư có bằng lòng không? “
Nhìn thấy thái độ cung kính của Hàn Thanh Chí đối với Tống Gia Lâm, vẻ mặt của Quách Đức Cao như vừa ăn phải cứt, nhưng dù sao thì hắn vẫn có não, không nói lời nào, vừa đúng lúc xe cấp cứu đến, hắn được đưa thẳng lên xe và đưa đi, nhưng tôi nghĩ ngoài vết thương ở chân, hắn chủ yếu cần phải điều trị đau tim, nếu không có ai khuyên răn hắn, cậu chàng này có lẽ sẽ tức chết đấy.
Nhận được lời mời của Hàn Thanh Chí, Tống Giai Âm thản nhiên nói: “Nếu tiền bồi thường đủ, tôi có thể xem xét. Nếu tiền bồi thường ít, thì quên đi.”
Tôi nhướng mày nhìn Tống Giai Âm, cô ấy lúc này sẽ trông như đang quấy rối, nhưng tôi thích cô ấy như vậy, tất cả những việc mà phụ nữ bình thường có thể làm đều đặt lên vai cô ấy, lẽ nào những chuyện không nói đạo lý đều sẽ biến thành sự thú vị khác thường?.
Hàn Thanh Chí cẩn thận cân nhắc: “Đương nhiên, đương nhiên là phải bồi thường rồi, là do em ba của tôi liều lĩnh và bốc đồng, là do tôi không biết dạy bảo. Tôi sẽ bồi thường. Tôi chỉ không biết Tống tiểu thư cảm thấy bồi thường bao nhiêu là phù hợp?”
Tống Giai Âm thản nhiên nói: “Tùy tâm.”
Nghe vậy, tôi không nhịn được cười, sắc mặt Hàn Thanh Chí tối sầm lại, hẳn là biết Tống Giai Âm cố ý, nhưng hắn có thể làm gì? Hắn cơ bản là không dám làm gì cả.
Mặc kệ Hàn Thanh Chí đằng sau còn chưa nói xong, Tống Giai Âm nắm lấy tay tôi nói: “Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác ăn cơm đi.”
Hàn Thanh Chí còn muốn nói gì nữa, Tống Giai Âm liếc nhẹ hắn một cái, hắn ngay lập tức ngậm miệng lại, Tống Giai Âm nói: “Tối nay khi chúng tôi về khách sạn, anh phải gửi tiền bồi thường đến tay anh ấy, biết chưa hả?”
Hàn Thanh Chí vội vàng cười nói: “Tôi biết rồi: “Tống tiểu thư đi cẩn thận.”
Như vậy, tôi và Tống Giai Âm rời khỏi con phố thương mại ồn ào này trong sự sững sờ của mọi người, tôi nhìn Tống Giai Âm, cười nói: “Giai Âm, vừa rồi trông em rất đáng yêu.”
Tống Giai Âm nhướng mày nói: “Ồ? Không nghĩ em có chút ngỗ ngược sao?”
Tôi nói: “Một chút.”
Khi nghe đến đây, cô ấy nhướng mày nhìn tôi cười, hỏi: “Anh nói cái gì?”
Tôi ấn nhẹ vào chóp mũi của cô ấy nói: “Chỉ là anh thích bộ dạng ngang ngược đó của em thôi.”
Chỉ cần tôi nghĩ đến nữ thần cao cả Tống Giai Âm, bảo vệ tôi như mẹ bảo vệ con, trái tim tôi lại cảm thấy ngọt như mật.
Tôi hỏi: “Giai Âm, Hàn Thanh Chí dù nhận ra em, tại sao ngay từ đầu hắn không chào hỏi em?”
Tống Giai Âm nhướng mày, thản nhiên nói: “Không dám đấy.”
Câu trả lời này khiến tôi cười khanh khách, Tống Giai Âm thản nhiên nói: “Em nắm trong tay điểm yếu của nhà họ Hàn, cộng thêm ảnh hưởng của nhà họ Tống. Bây giờ người nhà họ Hàn nhìn thấy em, chỉ cần em không chủ động nói chuyện với họ, họ sẽ không tự chuốc lấy rắc rối đâu. Cái này chắc là vì họ biết từ em trước đến nay không dễ dây vào”.
“Điểm yếu?” Tôi tò mò hỏi: “Điểm yếu gì? Sao anh không nghe em nhắc đến?
Tống Giai Âm thản nhiên nói: “Không phải anh biết những chuyện đấy sao? Họ ban đầu không biết rằng em đã nói với anh chuyện đấy, nhưng sau đó em để lộ ra, nói những bí mật mà anh biết, đều là em nói với bọn họ. Em đoán những người nhà đó đã bị dọa một phen.”
Nghe vậy, tôi sửng sốt, sau đó không nhịn được cười, tôi nắm trong tay điểm yếu nhà họ Hàn và cô ấy nắm tay điểm yếu nhà họ Hàn, sự khác biệt trong đó lớn thật đấy, dù sao cô ấy cũng là người được nhà nước coi trọng. Cô ấy là đại tiểu thư nhà họ Tống, muốn gϊếŧ nhà Hán bằng mấy cái điểm yếu này dễ hơn kẻ thấp kém như tôi rất nhiều, chả trách nhà họ Hàn lại cay cú như vậy.
Khi nghĩ đến những kẻ tự cao tự đại nhà họ Hàn bị Tống Giai Âm làm cho hoảng sợ và bối rối, lòng tôi vô cùng sảng khoái. Tôi nắm chặt tay Tống Giai Âm và nói: “Giai Âm, cảm ơn ...”
Tống Giai Âm nhẹ nhàng cười nói: “Không được phép nói cảm ơn.”
Tôi hít một hơi thật sâu, ôm cô ấy vào lòng và nói: “Cảm ơn em đã yêu anh.”