Tôi nắm tay cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Chị Thủy, chị nhất định phải tỉnh lại, chúng ta chỉ vừa mới gặp lại, còn rất nhiều việc phải làm cùng nhau, em phải cùng chị ngắm sao thưởng trăng, mua cho chị thật nhiều thứ chị thích, dẫn chị đi du lịch vòng quanh thế giới, đến nơi mà chị muốn đi, kết giao với bạn của chị, chị nhất định phải tỉnh lại, có biết chưa hả?”
Nói xong, tôi hôn lên ngón tay của Tô Nhược Thủy, lúc này bố mẹ chị ấy cùng đi vào, thật ra bố chị ấy mấy ngày nay luôn ở đây, chỉ là sợ bác gái thấy được sẽ không vui, nên từ trước đến nay luôn trốn ở lầu dưới không xuất hiện mà thôi.
Sau khi biết được chuyện Tô Nhược Thủy có thể tỉnh lại, tôi liền nói ngay cho bác gái biết, vốn dĩ hôm đó bà ấy đang rất giận nhưng sau khi tâm trạng ổn định lại, bà ấy phần nào thấu hiểu được chồng mình, dù sao thì đó cũng là thân phận của bác trai. Phải gả cho một gười đàn ông như thế thì trong lòng bà ấy chắc cũng có sự chuẩn bị từ trước, bao gồm cả việc hi sinh bản thân và con cái.
Được kết hôn với người mình yêu, làm sao có thể không hi sinh cái gì chứ?
Bác trai vừa đi vào thấy tôi đang nắm tay Tô Nhược Thủy, lập tức sầm mặt, nhưng vì e ngại bác gái nên ông ấy không nói gì khó nghe, tôi đoán ông ấy sợ nói gì đó khiến tôi lật lại chuyện cũ, lúc đó lại làm bác gái giận, vậy nên chỉ có thể lạnh lùng nhìn tôi “chướng mắt” trong phòng bệnh.
Tôi đứng dậy nói : “Cô, chú, cháu phải về doanh trại trước, chị Thủy thì đành nhờ cô chú rồi.”
Bà Tô gật đầu, ông Tô lạnh lùng nói : “Nhờ vả cái gì? Chúng tôi là bố mẹ nó, còn cần đến cậu nhờ chăm sóc sao?”
Bà Tô đánh huỵch một phát vào đầu bác trai, ông ấy không muốn nhìn tôi liền quay đi chỗ khác, tôi cười nhẹ miễn cưỡng rời khỏi phòng bệnh.
Rời khỏi bệnh viện, tôi liền bắt xe đến quân đội, sau khi vào tôi không đi đến Phi Ưng mà lập tức đến chỗ Cá Mập tìm Thẩm Nặc Ngôn. Tôi vừa bước vào, một người tiến đến nói : “Trần Danh, cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Tôi nhìn cậu ta, nghi ngờ hỏi :”Chào, xin hỏi cậu là...”
Cậu ta nói : “Tôi tên là Trương Hoành, hiện tại đang làm đội trưởng thay thế đội Cá Mập. Đội trưởng của chúng tôi bởi vì phạm lỗi nên bị giam một tháng, anh ấy nhờ tôi chuyển lời cho cậu là đừng lo cho anh ấy, anh ấy sẽ ra khỏi đó sớm thôi, còn nữa là trong khoảng thời gian anh ấy không ở đây, cậu phải hết sức cẩn thận.”
Dù Thẩm Nặc Ngôn chỉ bị giam một tháng nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi. Tôi xin lỗi Trương Hoành sau đó quay về Phi Ưng, không ngờ rằng vừa về đến, trước mắt tôi chẳng có gì ngoài căn phòng trống, sao thế nhỉ? Hôm nay mọi người đều không ở đây? Vừa hay tôi có thể về đánh một giấc thật ngon, tôi đã hai ngày hai đêm chưa được chợp mắt rồi.
Tôi vừa suy nghĩ vừa tiến lên lầu hai, đến nơi tôi nghe thấy tiếng nói phát ra từ phòng học môn Văn hóa, tôi đi về phía căn phòng, nhìn qua cửa sổ thấy các đội viên đều yên vị ngồi đó, ngay cả đội trưởng Tô Cảnh Hoa cũng ở đây, mà người đang đứng nói thao thao bất tuyệt chính là Tống Giai Âm, cô ấy vừa nói vừa viết gì đó lên bảng.
Cô ấy mặc quân phục, tóc búi gọn, không trang điểm, tuy vẫn đẹp như vậy nhưng lại có chút tiều tụy. Xem ra lần này kế hoạch thất bại, những người “lập kế hoạch” như bọn họ chắc cũng không dễ sống.
Có vẻ như cô ấy cảm giác được tôi đang nhìn, Tống Giai Âm đột nhiên quay mặt về phía tôi, bốn mắt nhìn nhau, cái cửa sổ nhỏ xíu dường như đóng băng biểu cảm của hai bọn tôi.
Tống Giai Âm nhìm chằm chằm vào tôi, đôi mắt tĩnh lặng như tờ không chút gợn sóng.
Tôi cúi đầu quay lưng đi thì bỗng nhiên cánh cửa phía sau mở ra, lập tức nghe thấy âm thanh làm người khác không vui của Tô Cảnh Hoa, anh ta nói: “Trần Danh, về rồi tại sao không vào?”
Tôi từ từ quay lại, bắt gặp nụ cười của Tô Cảnh Hoa, tôi thực hiện động tác chào và nói : “Báo cáo đội trưởng! Tôi đang chuẩn bị lên lầu tắm rửa rồi mới xuống.”
“Không cần đâu, cậu đã lỡ mất hai ngày huấn luyện rồi, cái kiểu rời đội mà không có lý do như cậu thật là thiếu tính kỉ luật, lại còn muốn đi tắm? Lập tức vào lớp cho tôi.” Tô Cảnh Hoa nghiêm nghị nói.
Tôi nói: “Rõ!”
Nói xong tôi bước nhanh đến lớp học, lúc đi qua Tô Cảnh Hoa, anh ta lạnh lùng nói: “Cậu vi phạm kỉ luật, nộp cho tôi bản kiểm điểm mười nghìn chữ trước ngày mai, còn nữa, làm ơn luôn luôn nhớ rằng cậu là một người lính, nếu như một chút kỷ luật cũng không có, nếu nghĩ rằng bản thân giỏi đến mức có thể bỏ qua luật lệ, tôi khuyên cậu nên lập tức xin rời đội, Phi Ưng là một đội luôn sẵn sàng hi sinh tính mạng cho Tổ quốc, đây không phải là nơi dành cho những kẻ không có có ý thức như cậu đến để chơi đùa.”
Tôi lùi ra sau vài bước, đến trước mặt Tô Cảnh Hoa, nói: “Đội trưởng Tô, tôi biết tôi không nhường anh về việc bắn súng hôm đó làm anh cảm thấy rất mất mặt, dù sao anh cũng đã luyện tập từ lâu, còn tôi lại là một người mới, nhưng chỉ vì lí do nhỏ này mà anh lúc nào cũng làm khó tôi thì thật không đúng. Tôi vắng mặt nhưng lúc tôi đi đã được trung tướng thông qua, anh còn không hài lòng? Có thể đi hỏi trung tướng.”
“Cậu!” Tô Cảnh Hoa hơi tức giận nhìn tôi, có lẽ anh ta không nghĩ rằng tôi lại trở mặt với anh ta.
Tôi chẳng thèm để ý đến Tô Cảnh Hoa, bước nhanh vào lớp học, không thèm nhìn Tống Giai Âm ở trên bục giảng, tôi tìm một góc ngồi xuống, mà Tống Giai Âm cũng vờ như không thấy tôi, cô ấy tiếp tục tập trung giảng về mấy cái kiến thức văn hóa cần thiết cho mọi người.
Tôi ngồi một góc, hạ mi mắt nghe giảng, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc hết giờ, Tống Giai Âm quay lưng định đi thì Tô Cảnh Hoa bước đến, nịnh bợ: “Giai Âm, thứ bảy bố tôi và cô chú cùng nhau đi ăn, em cũng đến chung đi.”
Tống Giai Âm có chút lạnh lùng nói: “Được.”
Dù lạnh lùng nhưng ít nhất vẫn không từ chối, điều này khiến Tô Cảnh Hoa cười tươi như hoa, trong lòng tôi liền buồn bực, mặc dù ngày hôm ấy tôi nói với cô ấy mấy lời tuyệt tình đó, là tôi muốn từ bỏ tình cảm của tôi dành cho cô ấy, nhưng đâu dễ vậy?
Tô Cảnh Hoa và Tống Giai Âm cùng nhau rời khỏi phòng học, sau khi họ đi, vài thành viên trong đội tiến đến, Hầu Tử nói to: “Đội trưởng, anh và sĩ quan huấn luyện Tống xong rồi à?”
Tôi trầm ngâm một lúc, nhìn cậu ta nói: “Cậu nói cái gì?”
Cậu ta liếm môi nói: “Anh không cần giấu bọn tôi đâu, hôm nay đã đồn lên hết cả doanh trại rồi, nói anh và con gái lớn của tham mưu trưởng Tô là quan hệ yêu đương, sĩ quan huấn luyện Tống chỉ là “dự bị”, nói là sau khi sĩ quan huấn luyện Tống biết chuyện này hai người đã chia tay rồi, ây da, lúc nãy bọn tôi đều thấy hết rồi, sĩ quan huấn luyện Tống nhìn thấy anh cũng vờ như không thấy, anh cũng thế.”
Không ngờ rằng mấy ngày tôi không ở đây, trong doanh trại lại xuất hiện nhiều tin đồn như thế, thật không biết ai là người đã đồn những việc này ra, lẽ nào là Tô Cảnh Hoa? Tôi hỏi Hầu Tử là đã nghe ai nói? Cậu ấy cười hì hì và nói nếu như tôi muốn biết thì trước tiên phải nói cho bọn họ nghe chuyện này là thật hay giả?
Tôi nhẹ nhàng nói: “Cũng gần như vậy.”
“Vãi!” Một tiếng kêu bất mãn từ trong đám đông, Hầu Tử vừa ngưỡng mộ vừa đố kị nói: “Trần Danh, anh cũng quá lợi hại rồi đó, mấy người tụi tôi muốn nói một câu với sĩ quan huấn luyện Tống cũng khó, anh lại coi cô ấy là dự bị? Có người nào dự bị lại đẹp như thế không?”
“Đúng rồi đấy, Trần Danh, anh cũng thật là, sĩ quan huấn luyện Tống đẹp như thế, sao anh nỡ làm cô ấy đau lòng chứ? Huống hồ người ta là vì anh mà từ hôn, cái kiểu bội tình bạc nghĩa như anh quá là không đàn ông luôn.”
“Ây da, đại tiểu thư nhà họ Tô đó có phải rất đẹp không, nếu không thì cậu cũng sẽ không vì cô ấy mà bỏ rơi sĩ quan huấn luyện Tống, đúng không? Còn nữa, thằng nhóc nhà cậu rốt cuộc lai lịch như thế nào? Làm sao mà ngay cả sĩ quan huấn luyện Tống và đại tiểu thư nhà họ Tô đều thích cậu? Chắc cậu không phải cái gì mà con ông cháu cha gì đúng không? Thế chẳng phải là giống với đội trưởng của chúng ta rồi sao?”
Nghe thấy mấy lời nghị luận này, tôi cười nói: “Sai, tôi xuất thân bình thường, chơi gái chỉ dựa vào khuôn mặt.”
Sự hài hước của tôi đột nhiên làm mọi người hưng phấn, tôi nói: “Bây giờ các cậu có thể nói với tôi là ai đã nói chuyện này ra rồi chứ?”
Hầu Tử gãi đầu, nói: “Là bọn tôi nghe lén được đội trưởng Tô và sĩ quan huấn luyện Tống nói chuyện, đội trưởng Tô kể cho sĩ quan huấn luyện Tống tất cả các “tội” của anh, muốn khiến cho cô ấy quên anh, còn nói là sẽ tiếp tục cầu hôn cho đến khi nào cô ấy đồng ý mới thôi, cái kiểu tình sâu nghĩa nặng như vậy thật khiến người ta cảm động.”
Tôi không nói, nhưng trong lòng lại cười khẩy, chuyện riêng tư như thế này sao Tô Cảnh Hoa có thể để những người này nghe được cơ chứ, đây không phải là tự làm mình mất mặt sao, rõ ràng là cầu xin sự thương hại? Tôi đoán là Tô Cảnh Hoa đã mắc bẫy của Tống Giai Âm, chắc chắn Tống Giai Âm muốn những người này nghe thấy, bởi vì chính là muốn mọi người biết được Tô Cảnh Hoa giống như một con chó có chết cũng không buông cô ấy, cuối cùng cũng là vì tôn nghiêm mà anh ta nhất quyết phải theo đuổi được Tống Giai Âm.
Lí do tôi đoán như vậy là bởi vì đây không phải là lần đầu Tống Giai Âm đối xử như thế với anh ta. Lúc đầu mọi người biết được Tống Giai Âm hủy hôn với anh ta vì tôi cũng chính vì cô ấy tung ra, lúc đó tôi còn nghĩ rằng cô ấy muốn giữ thể diện cho tôi, làm cho mọi người nghĩ rằng cô ấy thích tôi, nhưng mà bây giờ tôi mới hiểu thật ra cô ấy chỉ muốn làm cho Tô Cảnh Hoa mất mặt, một cậu ấm trẻ trung hiếu chiến như anh ta, đương nhiên là sẽ muốn lấy lại thể diện, cũng càng không dễ dàng bỏ cuộc.
Nói trắng ra thì ngay từ đầu Tống Giai Âm chưa bao giờ muốn Tô Cảnh Hoa ngừng theo đuổi cô ấy, còn về mục đích, đương nhiên phải chờ thời cơ chơi anh ta. Cũng có thể nói nếu như Trần Danh tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì Tống Giai âm vẫn còn cách khác.
Đây gọi là kế hoạch dự phòng? Tôi bất lực cười châm biếm, vốn nghĩ rằng bản thân đã đủ đáng thương rồi, bây giờ nghĩ lại thật ra Tô Cảnh Hoa còn đáng thương hơn tôi, hay nói là bất kì ai yêu Tống Giai Âm đều đáng thương, bởi vì trong mắt cô ấy không hề có đàn ông, không có tình cảm, chỉ có Tổ quốc và nhiệm vụ, người như thế vừa đáng kính cũng vừa đáng hận.
Tôi bồn chồn suy nghĩ một chút thì Hầu Tử mất kiên nhẫn hỏi tiếp: “Trần Danh, có phải là tiểu thư nhà họ Tô kia đẹp hơn sĩ quan huấn luyện Tống của chúng ta không?’
Những người khác cũng hùa theo, nói: “Đúng vậy đúng vậy, anh nói cho bọn tôi nghe đi chứ.”
Nhắc đến Tô Nhược Thủy, sự phẫn nộ trong lòng tôi bỗng ít nhiều vơi đi, tôi cười nói: “Làm gì có, cô ấy không xinh đến thế.”
Hầu Tử nói: “Vậy...”
Nhìn thấy bóng người đứng trước cửa, tôi nói: “Tuy cô ấy không đẹp bằng sĩ quan huấn luyện Tống, nhưng cô ấy dịu dàng hơn, hiểu lòng người hơn, chân thành hơn, cũng yêu tôi hơn, huống hồ cô ấy cũng rất đẹp, nên cô ấy xứng với tình yêu của tôi, tôi yêu cô ấy, từ bây giờ trở đi cô ấy chính là tín ngưỡng của tôi.”
Mọi người lập tức reo hò, còn Tống Giai Âm nhẹ nhàng đi vào lớp, lúc nhìn thấy cô ấy, tất cả mọi người đều ngại ngùng im bặt, còn cô ấy đi lên chỗ bục giảng, lấy quyển sách bỏ quên rồi lại rời đi.
Từ đầu đến cuối đều không nhìn tôi lấy một lần.