Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy đến rồi...

Cô ấy đeo mặt nạ chú hề đi đến.

Dù tôi chỉ nghe giọng cô ấy được mấy lần, nhưng cô ấy vừa mở miệng, tôi đã biết cô ấy là Tống Giai Âm hết lần này đến lần khác cứu tôi trong lúc nước sôi lửa bỏng, cứu rỗi chút lòng tự trọng đáng thương của tôi.

Không sai, cô ấy chính là Tống Giai Âm yêu nghiệt kia!

Người con gái luôn như nữ thần trong mắt tôi, không dám có ý nghĩ thiếu tôn trọng gì, cô ấy lại lần nữa xuất hiện khi cuộc đời tôi sát bên bờ vực của sự tuyệt vọng, có điều lần này, cô ấy không đứng ở nơi xa, giữ một khoảng cách phù hợp với tôi, mà bước đến gần, đến bên cạnh tôi, sánh vai với tôi, cô ấy nói "đừng sợ, có tôi ở đây", chỉ mấy chữ ngắn ngủi, lại khiến tôi như nhìn thấy một tia sáng.

Lúc này cảnh sát đến trước mặt chúng tôi, có lẽ là Tống Giai Âm cao sang bẩm sinh khiến hắn thấy áp lực, hắn không trừng mắt đáng ghét nữa, mà hòa nhã nói: "Phiền hai vị tháo mặt nạ xuống."

Tôi đứng đó không dám cử động, Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Không sao."

Tôi từ từ tháo mặt nạ, khoảnh khắc này, cả hội trường lặng ngắt như tờ, tiếp đó, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kì quái, trong ánh mắt ấy có kinh ngạc, có nghi ngờ, nhưng nhạo báng nhiều hơn. Tôi thấy mọi người đều đang thảo luận về tôi, nghe thấy có người nói tôi thế mà đóng giả thành phụ nữ, buồn nôn chết được, còn có người nói tôi vô duyên vô cớ mặc thế này, chắc chắn là có vấn đề, sau đó, tôi nghe thấy một người hét lên: "Hắn là hung thủ gϊếŧ người, mau bắt hắn!"

Câu này như một quả bom hẹn giờ, đột nhiên khiến não mọi người nổ tung. Tôi lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm người vừa nói, chỉ thấy người đó ăn mặc chỉnh tề, mặt mũi gian xảo, nham hiểm, chính là Cao Phong.

Lòng tôi trầm hẳn, có hơi hiểu ra, nghĩ bụng chẳng lẽ là hắn? Tô Nhược Thủy chẳng phải là đồng bọn của hắn sao? Tô Nhược Thủy từng nói, "đại ca" phía sau cô ấy bảo họ điều tra rõ ràng thân phận tôi, tôi nghĩ trước khi làm rõ thân phận tôi, họ sẽ không muốn tôi chết, nhưng tại sao Cao Phong lại nói vậy? Nhìn dáng vẻ hắn, đúng là chỉ muốn lấy mạng tôi ngay lập tức.


Lúc này, mấy cảnh sát khiêng một cái cáng xuống, trên cáng rõ ràng có một người nằm, đậy khăn trắng lên trên, chứng tỏ người này chắc chắn đã chết rồi, không cần nhìn tôi cũng biết, người này chính là Dương Phàm Khôn, phía sau mấy cảnh sát này, có một cảnh sát đỡ Tô Nhược Thủy chậm rãi đi xuống.

Lúc này có tiếng xe cấp cứu vọng vào, Tô Nhược Thủy nhìn xoáy vào tôi, trong mắt để lộ vẻ đau khổ và áy náy, sau đó xoay mặt đi, được cảnh sát đỡ ra cửa.

Tôi nhìn cô ấy, tim dần lạnh đi.

Cảnh sát bừng tỉnh tiến lên định còng tôi, người xung quanh cũng đều đang hét bảo tôi là "tội phạm gϊếŧ người", Bào Văn còn phẫn nộ hơn nói: "Trần Danh, tôi hứa cho cậu vinh hoa phú quý, cậu còn chưa hài lòng? Vậy mà lại gϊếŧ người trong chính tiệc cưới của mình, cậu đúng là làm tôi mất mặt, đồ rác rưởi!"

Nói xong, cô ta nói với giọng ghét bỏ: "May mà chúng ta vẫn chưa đăng ký, tiệc cưới hôm nay coi như một trò cười đi, cậu và tôi từ giờ không còn quan hệ gì nữa."

Sau khi Trần Nhã nghe xong thì đỏ mắt nhìn tôi, nhưng lại không dám nói gì cả.

Tôi cam chịu để mặc cảnh sát tiến lên còng tôi lại, khoảnh khắc này, tôi thực sự nghĩ cuộc đời mình thế là xong rồi. Nhưng, một bàn tay nhỏ xinh trắng nõn nà đột nhiên túm lấy cái còng tay, nói: "Cậu ấy không phải hung thủ."
Tôi giật thót, ngoảnh mạnh đầu qua, thấy Tống Giai Âm từ từ cởi mặt nạ chú hề trên mặt xuống, khi cô ấy để lộ gương mặt quốc sắc thiên hương, cả hội trường lắng ngắt như tờ, mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn cô ấy, lúc này, thời gian như ngừng lại.

Đây là gương mặt thế nào chứ? Dùng độc nhất vô nhị có vẻ cũng không đủ để miêu tả toàn bộ, nhìn thấy cô ấy, hình như có thể hiểu cái gì là "người đẹp như hoa, cách cả tầng mây", vì vẻ đẹp của cô ấy, áp đảo tất cả những người bình thường, dù là dung nhan, hay là phong thái sang trọng có một không hai kia.

Đôi mắt hoa đào của cô ấy ngậm cười, mang dáng vẻ cuốn hút động lòng người trời sinh, nhưng sự cuốn hút này lại bị vẻ khí thế mạnh mẽ của lông mày trung hòa, tóm lại, người con gái này có nét đẹp trời sinh như Đoàn Thanh Hồ, cũng có phong thái mạnh mẽ oai hùng của nữ tướng, hai nét đẹp này hòa quyện vào nhau, khiến cô ấy đẹp một cách đặc biệt.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ dung mạo cô ấy, bỏ đi chiếc mũ lưỡi chai, cởi bỏ chiếc áo phong và quần bò bình thường, cô ấy lúc này nếu hình dung bằng tiên nữ hạ phạm cũng không quá đáng, có điều, cô ấy là kiểu con gái bạn nhìn một cái xong thì không dám nhìn thêm nữa, vì trên người cô ấy có sự sang trọng trời sinh khiến người ta muốn độn thổ cho xong, đặc biệt là nhân vật nhỏ bé sống trong bụi bặm như tôi, nhưng lại không khiến tôi thấy tự ti.

Lúc này, cô ấy và tôi, thậm chí tất cả những người có mặt ở đây đều có khoảng cách như trời với đất, dường như tất cả mọi người ở trước mặt cô ấy đều trở thành phàm phu tục tử, kể cả Đoàn Thanh Hồ xét về nhan sắc có thể không kém cô ấy là mấy, nhưng về khí chất cũng kém hơn vài phần.

Tống Giai Âm đột nhiên xoay mặt nhìn tôi, trong đôi mắt linh động mang theo chút ý cười, tôi cúi thấp đầu, lúc này, sự tự ti trước nay chưa từng có bất chợt dâng lên trong lòng tôi, sinh trưởng. Hai tay tôi bứt rứt, hồi hộp gảy mạnh ngón tay, nghe thấy Bào Văn nói với giọng hận thù: "Sao cô có thể khẳng định cậu ta không phải hung thủ? Giờ cậu ta rõ ràng là có tật giật mình! Hơn nữa còn có nhân chứng."
Tôi ngẩng mạnh đầu, nhìn Bào Văn, lúc này sắc mặt cô ta khó coi vô cùng, tôi biết, cô ta như vậy, thứ nhất là không thích có người giúp tôi, thứ hai là không thích người khác đẹp hơn cô ta.

Phụ nữ đều vậy, không ai muốn nhìn một người đẹp hơn mình tồn tại trên đời này, hơn nữa Bào Văn còn là kiểu phụ nữ có lòng hư vinh rất mạnh.

Cao Phong vội nói: "Tôi có thể làm chứng Trần Danh chính là hung thủ gϊếŧ người, tôi đã nhìn thấy, tôi nghĩ vết máu ở hiện trường, dấu vân tay trên con dao đều có thể chứng minh. Đúng rồi, là tôi báo cảnh sát. Còn Tô Nhược Thủy là người trong cuộc chắc chắn cũng có thể chứng minh Trần Danh chính là hung thủ."

Hội trường xôn xảo cả lên, mọi người lại đổ dồn nhìn vào tôi, mọi người đều nhìn tôi với vẻ chán ghét, cứ như tôi là một cục u, ai cũng không muốn lại gần, ai cũng chỉ muốn xông lên giẫm lên người tôi hai cái, rồi lại nhổ nước miếng lên người tôi. Khoảnh khắc này, tôi thực sự có cảm giác bị mọi người bỏ rơi, tôi rất sợ, sợ Tống Giai Âm cũng sẽ bỏ rơi tôi, vì người đúng là do tôi gϊếŧ, đến cả người con gái tôi yêu nhất, Tô Nhược Thủy cũng không bằng lòng đứng về phía tôi, cô ấy sao phải tin tôi chứ?
Nhưng điêu khiến tôi bất ngờ là Tống Giai Âm lại nói chắc như đinh đóng cột: "Tống Giai Âm tôi nói cậu ấy không phải hung thủ, thì cậu ấy không phải hung thủ."

Ngừng một lát, Tống Giai Âm đột nhiên cười lên, nụ cười này bỗng khiến người ta chết mê chết mệt, khiến mọi thứ xung quanh nhạt nhòa hẳn đi, chỉ có cô ấy, như dạ minh châu trong đêm tối, tỏa ra ánh sáng rực rỡ động lòng người. Còn lời nói ngông cuồng của cô ấy, lại khiến cô ấy như một bà hoàng.

Không, cô ấy chẳng phải chính là bà hoàng ư? Cô ấy mặc chiếc váy mullet đỏ sẫm, thêu phượng hoàng màu vàng, hai con phượng hoàng vàng sinh động như thật, lại như thú cưng của cô ấy, tượng trưng cho khí chất nữ vương cao quý của cô ấy.

Lúc này đây, tôi mỉm cười, là nụ cười từ sâu trong tâm hồn, tôi cảm thấy dù cô ấy không bảo vệ được tôi thì tôi cũng chết không nuối tiếc. Vì khi tất cả mọi người bỏ rơi tôi, khi tôi tứ cố vô thân, có một người con gái, còn là một người vô cùng xinh đẹp, cô ấy bằng lòng đứng bên cạnh tôi, bằng lòng cho tôi chút ánh sáng trong thế giới tăm tối của tôi, cô ấy cho tôi sự cảm động sâu sắc, nặng nề nhất mà có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không có được.
Cao Phong nói: "Cô Tống này, có phải cô quá ngông cuồng rồi không?"

Tống Giai Âm nhếch mày, cười tươi xinh đẹp, đôi mắt nhìn ngó xung quanh, cô ấy khá là hứng thú nói: "Ngông cuồng? Lời này rất thú vị, từ ngày chào đời, bố tôi đã nói tôi sống khiêm tốn quá, đây vẫn là lần đầu tiên, có người dùng từ ngông cuồng để miêu tả tôi, rất mới mẻ."

Có người bị lời cô ấy nói chọc cười, nhưng nhiều người dùng ánh mắt thăm dò đánh giá cô ấy hơn, có lẽ mọi người sau khi bình tĩnh lại, thì mới ý thức được một vấn đề, đó là một người con gái có thể xuất hiện ở sự kiện mà biết bao nhân vật máu mặt ở Nam Kinh tụ họp, ngông nghênh tự nhiên, thích gì làm nấy, không hề bối rối khi đứng trước mặt cảnh sát, sao có thể là người bình thường được chứ?

Cuối cùng, có người nhớ ra cô ấy, hét lên: "Cô ấy chính là cô gái được chú Lôi lễ phép gọi là "đại tiểu thư" trong bữa tiệc lần trước của Bào Văn."
Cả hội trường xôn xao.

Tống Giai Âm lại như đã chơi đủ cái trò khiến người khác nhốn nháo này rồi, vỗ tay, nói: "Tôi muốn mời mọi người xem một đoạn phim."

Chị ấy nói xong, trên màn hình lớn cách đó không xa đột nhiên xuất hiện hình ảnh máu me be bét. Trong khung cảnh ấy, cả người Dương Phàm Khôn đẫm máu nằm đó, hắn khẩn thiết nhìn một người đàn ông ở trước mặt, muốn người đó cứu hắn.

Mà trong tay người đàn ông đó cầm một con dao, đội mũ lưỡi trai, trên mặt là nụ cười nham hiểm, hắn nói: "Dương Phàm Khôn, mày chưa chết? Vậy tao đâm thêm một nhát cho mày vậy."

Nói xong, người này không hề do dự đâm dao vào cổ họng Dương Phàm Khôn, mà chính một nhát này đã lấy mạng Dương Phàm Khôn.

Điều đáng nói là, trên tay hắn đeo một cái găng tay màu trắng, vừa nhìn đã biết là sợ để lại dấu vân tay, còn Dương Phàm Khôn tắt thở rất nhanh. Người này thở phào một hơi, lại đâm thêm một nhát lên người Dương Phàm Khôn, mọi người hét lên kinh ngạc, vì người này thế mà lại là Cao Phong lúc nãy bảo tôi là hung thủ gϊếŧ người!

Tôi sững sờ, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì. Dương Phàm Khôn không phải đã bị tôi gϊếŧ chết sao? Sao lại thành Cao Phong gϊếŧ? Tôi nhìn Cao Phong đang định chuồn đi lại bị cảnh sát ấn xuống đất, đột nhiên hiểu ra, e là tôi không hề đâm chết Dương Phàm Khôn, hắn chỉ ngất đi vì đau đớn hoặc là mất máu quá nhiều, tôi tưởng nhầm hắn đã bị gϊếŧ, kết quả là sau khi tôi bỏ chạy, Cao Phong đã đến, để chứng thực tội danh gϊếŧ người, cũng có thể vì một vài lợi ích khác, hắn không chút do dự đâm thêm hai nhát lên người Dương Phàm Khôn.


Tôi nghĩ, Dương Phàm Khôn chắc chắn không ngờ được, mình lại chết trong tay người mình tin tưởng nhất, người anh em của mình.


Có điều, đoạn clip này là ai quay? Cảnh sát ngay lập tức hỏi ra vấn đề tôi nghi vấn.


Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Các anh có thể đi hỏi cô Tô Nhược Thủy."


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK