Tôi nắm chặt lấy bàn tay của Tống Giai Âm. Cô ấy ôm tôi, cả người run lên. Tôi biết, lúc này cô ấy run rẩy là bởi quá đau lòng cho tôi. Nhưng mà chúng tôi chỉ có thể nhịn.
Tống Giai Âm nhanh chóng phẫn nộ mắng lớn. Trong tiếng mắng chửi của cô ấy, tôi bắt chước tiếng của Tô Cảnh Hoa, cười lên ha hả. Tống Giai Âm buông tôi ra, rút điện thoại gọi người tới cứu. Tôi đi tới trước mặt Tô Cảnh Hoa, lột đồ hắn ta ra, mặc vào. Sau đó, tôi đổi quần áo của mình sang cho hắn. Tôi bịt miệng hắn lại, rồi sút thẳng hắn vào gầm giường.
Tôi nhanh chóng tới gần cửa sổ. Nhờ sự che giấu của rèm che, tôi náu mình, lặng lẽ trông ra phía ngoài. Tôi phát hiện đây là một căn biệt thự biệt lập. Phía bên ngoài có thể nói là ba bước thấy núi năm bước thấy đồi. Xem ra, để đề phòng Tống Giai Âm chạy trốn, tên Trần Danh giả này đã chuẩn bị rất chu đáo.
Tôi thầm nghĩ, cho dù tôi có không khống chế Tô Cảnh Hoa mà mặc kệ hắn băt nạt Tống Giai Âm, hơn nữa cũng không có bại lộ việc mất trí nhớ thì cũng rất khó để Tống Giai Âm rời khỏi đây. Bởi vi hắn sẽ không để cho cô ấy tiếp tục sống.
Tôi cảm thấy thật may mắn là bản thân đã tìm được cách thoát thân. Nếu không, Tống Giai Âm không chỉ bị làm nhục mà còn phải chết thảm. Nếu thực sự là vậy, tôi nghĩ tôi sẽ điên mất, bởi lẽ điều đó đồng nghĩa với việc tôi mất đi cả thế giới.
Nếu như lấy cứng chọi cứng, với trạng thái hiện tại của tôi và thực sự của Tống Giai Âm, chỉ e là không thể nào chạy trốn nổi. Huống hồ chúng tôi còn phải đem theo Tô Cảnh Hoa. Vậy nên chúng tôi nhất định phải kéo dài đủ thời gian, chờ đợi cứu viện.
Nghĩ tới đây, tôi nhìn về phía Tống Giai Âm. Lúc này, cô ấy vẫn đang làm bộ phẫn nộ chống trả, kêu thật lớn tiếng. Tôi kéo rèm, bước tới bên cạnh cô ấy, nhỏ giọng nói: “Em phải chịu thiệt rồi”.
Nói xong, tôi đặt một khẩu súng vào tay cô ấy, đẩy cô ấy ngã xuống giường, sau đó đè lên trên. Gương mặt cô ấy bỗng hơi nóng lên: “Anh…Anh định làm gì?”
Tôi đáp: “Đương nhiên là diễn giả làm thật, kéo dài thời gian rồi”.
Hai má Tống Giai Âm đỏ ửng, cô ấy trừng mắt nhìn tôi: “Anh dám à!”
Tôi nhẹ nhàng vuốt lên đôi môi hồng của cô ấy, nhỏ giọng nói: “Dám thì dám đó, chẳng qua hiện giờ toàn thân anh đang đau nhức thôi. Có ý cũng có gan làm giặc, tiếc là không có sức”.
Tống Giai Âm trừng mắt nhìn tôi: “Thế mà anh còn nói…”
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Tôi lập tức ra hiệu yên lặng, sau đó hôn cô ấy một cách nồng nhiệt. Cô ấy “phẫn nộ” đánh lên ngực tôi, miệng kêu lên một cách kháng cự. Tôi nghe thấy có tiếng người mở cửa. Tôi đang mặc quần áo của Tô Cảnh Hoa, quay lưng về phía cửa. Hơn nữa, kiểu tóc của tôi và hắn giống nhau, vóc người cũng tương tự, vậy nên tôi không lo sẽ bị người khác nhận ra. Mà cho dù có bị nhận ra thật, khẩu súng trên tay Tống Giai Âm cũng sẽ tiễn kẻ đó về trời.
Tôi và Tống Giai Âm đều đã chuẩn bị sẵn sàng để liều chết. Nhưng tôi vẫn hi vọng cách này có thể lừa gạt bọn họ thêm một chốc nữa. Bởi lẽ chẳng ai là không muốn sống cả. Tôi biết rõ, nếu muốn sống thì phải có người tới cứu. Bằng không, cho dù tôi có dùng Tô Cảnh Hoa để uy hϊếp, Trần Danh giả cũng sẽ không bỏ qua cho tôi. Nguyên nhân rất đơn giản. Hắn là một kẻ ích kỷ với tư tưởng cực đoan. Vì ích lợi cá nhân, hắn tình nguyện hi sinh rất cả mọi người. Tôi nghĩ, cho dù có là Bào Văn cũng sẽ không may mắn mà thoát được.
Cũng may, người mở cửa không có phát hiện ra chúng tôi có vấn đề, chỉ nhìn thoáng qua rồi đi ngay. Sau khi người nọ rời đi, Tống Giai Âm đẩy tôi ra, đỏ mặt bảo: “Thế là đủ rồi đó, đang lúc thế này rồi mà anh còn có tâm trạng à”.
Tôi giữ lấy gương mặt cô ấy:”Anh biết hiện giờ nguy hiểm đang rình rập khắp nơi, nhưng anh không biết nên làm thế nào để giấu đi du͙© vọиɠ của mình trước người con gái anh yêu. Em còn nhớ lúc ở trên xe không? Nếu chẳng phải là đang trong cái hoàn cảnh chết tiệt này, anh còn làm được tốt hơn lúc đó cơ”.
Tống Giai Âm mơ màng nhìn tôi: “Đàn ông đúng là không phải dạng đen tối bình thường”.
Tôi nhéo má cô ấy: “Tiếp tục diễn đi, đừng có ngừng…”
Nói xong, tôi hôn lên chiếc cổ nõn nà của Tống Giai Âm. Cô ấy không có tránh né, tựa như một đóa hoa xinh đẹp để mặc cho tôi ngắt lấy. Tôi biết, cô ấy đang dùng cách này để an ủi tôi. Cho dù tôi không có thể hiện gì ra ngoài, nhưng cô ấy vẫn biết lòng tôi đang sợ hãi, bất an. Đối diện với tình cảnh sắp bại lộ bản thân, có thể sẽ thất bại trong gang tấc, thân thể có thể gục xuống bất cứ lúc nào. Tôi thực sự… có cảm giác không biết phải làm sao. Chỉ có điều, tôi nhất định sẽ tiếp tục kiên trì.
Tôi dựa vào lòng Tống Giai Âm, tựa như một đứa trẻ đang nằm trong lòng mẹ. Tống Giai Âm vừa diễn trò, vừa nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Giờ phút này, chúng tôi không hề có bất kỳ trao đổi gì, nhưng còn hơn bất kỳ một phương thức giao lưu thân mật nào khác.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng. Tôi lập tức bật dậy. Tôi và Tống Giai Âm liếc nhìn nhau, cô ấy nói quân cứu viện đã tới, chuẩn bị hành động. Tôi gật đầu, cầm con dao nhỏ trong tay. Tống Giai Âm gắng sức diễn khoa trương hơn nữa, phẫn nộ kêu thật lớn tiếng. Vào khoảnh khắc cánh cửa bật ra, vì để tiếp tục gạt người, tôi xé rách ống quần cô ấy, điều này khiến cô ấy giận tới “tái mặt”.
Lúc này, tôi nghe thấy giọng Trần Danh giả vang lên: “Anh Tô, tạm thời dừng lại đã. Không ngờ con đàn bà này lại sắp xếp cứu binh. Có vẻ như bọn họ thấy cô ta không ra ngoài nên xông vào để cứu người. Xem ra cô ta có đề phòng tôi từ trước, chúng ta rút lui đã”.
Trần Danh giả vừa nói vừa đi về phía Tô Cảnh Hoa, hẳn là hắn tưởng Tô Cảnh Hoa là tôi, định tóm lấy tôi đây mà. Tống Giai Âm quyết đoán ra tay, cầm súng nã ngay về phía hắn. Phản ứng của hắn cũng nhanh, ngay trước khi Tống Giai Âm bóp cò, hắn đã phát hiện ra chuyện không ổn, bèn lập tức lăn sang một bên né tránh, đồng thời còn rút súng bắn trả. Tôi vung tay, con dao găm chuẩn xác vào tay hắn, khẩu súng lục cũng bởi hắn đau đớn mà rơi xuống đất.
“Là mày!” Trần Danh giả nhìn tôi đầy hốt hoảng.
Tôi cười lạnh đáp: “Phải, Trần Danh. À không, tao hẳn là nên gọi mày một tiếng em trai mới phải”.
Nói xong, tôi đứng dậy.
Hắn nhìn tôi bằng vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó lại liếc về phía Tô Cảnh Hoa đang nằm dưới đất, trầm giọng nói: “Hóa ra từ đầu đến giờ chúng mày vẫn luôn diễn kịch? Mày cũng tỉnh lại từ lâu rồi? Mày… thực sự không mất trí nhớ sao?”
Tôi vừa đi tới gần cửa vừa nghiến răng bảo: “Đúng thế, tao không hề mất trí nhớ. Tao nhớ cực kỳ rõ chúng mày đã bắt tao đi thế nào, hủy hoại gương mặt của tao ra sao, bắt tao làm việc cho chúng mày, hạ nhục tao bằng cách nào. Tao vẫn luôn nhẫn nhịn, đóng kịch như thế này, chính là vì để một ngày nào đó có thể tiêu diệt chúng mày, nhổ cỏ tận gốc, sau đó dùng máu của mày để hiến tế cho những đau khổ mà tao và anh em của tao phải chịu!”
Trần Danh giả lạnh lùng đáp: “Không ngờ mày lại nhẫn nhịn giỏi đến vậy đây. Xem ra những nghi ngờ trước đây của tao đều đúng. Đáng tiếc, đáng tiếc”.
Nhìn vẻ mặt chán nản của hắn, tôi lạnh giọng đáp: “Đáng tiếng, mày biết được thì cũng đã muộn rồi”.
Tôi vừa dứt lời, Tống Giai Âm bèn lập tức nã súng về phía Trần Danh giả. Hắn nhanh chóng né sang một bên. Tống Giai Âm bắn liên tiếp ba phát. Trần Danh giả lao tới bên cửa sổ, toan nhảy xuống thì lại bị cô ấy bắn trúng hai bên gối. Trong thoáng chốc, hắn ngã quỳ xuống đất, không thể di chuyển được nữa.
Tống Giai Âm chạy qua, nhanh chóng dùng còng khóa hai tay hắn lại, sau đó nạp thêm đạn vào súng. Tôi vừa chuẩn bị mở cửa, định dùng Trần Danh giả và Tô Cảnh Hoa để uy hϊếp, ra ngoài gặp mặt cứu viện. Nhưng vào khoảnh khắc tay mình đặt lên nắm đấm cửa, tôi bỗng cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt ập tới. Tôi né ngay qua bên cạnh không chút nghĩ ngợi. Cùng lúc ấy, cánh cửa bị đánh tung, bốc cháy phừng phừng.
Lòng tôi trầm xuống, không ngờ có người dùng đạn lửa để đánh vào đây. Tôi xoay người nhìn về phía cửa, chỉ thấy Bào Văn đang tiến vào, hai mắt đỏ hồng. Cô ta nâng súng lên nhắm vào tôi: “Anh lừa em?”
Tôi ngàn vạn lần không bào giờ nghĩ tới Bào Văn đã đi rồi mà còn quay lại. Lúc này, trong lòng tôi thậm chí còn thoáng bối rối. Tôi không nói gì cả, cô ta cũng mặc kệ sự cảnh cáo của Tống Giai Âm mà chậm rãi tới gần tôi: “Anh hận em đúng không? Hận không thể gϊếŧ chết em. Nhưng là vì báo thù, anh dằn xuống sự căm ghét ấy. Cùng em thân mật hết lần này đến lần khác, sau đó còn tỏ ra vui vẻ thỏa mãn vô cùng, nhưng thực ra chỉ là vì lừa gạt và tra tấn được em mà cảm thấy vui vẻ thôi đúng không? Em lại còn si mê anh như vậy, có phải trong mắt anh em giống một con ngốc lắm không?”
“Xin lỗi. Tôi đã nói từ lâu rồi, tôi sẽ không bao giờ yêu cô. Là do cô quá nặng lòng với tôi mà thôi”. Tôi cất tiếng, không ngăn nổi giọng mình run lên. Tôi vốn nghĩ rằng khi cô ta biết bản thân vẫn luôn bị tôi lừa dối, trong lòng tôi sẽ có sự vui sướng khi trả được thù. Nhưng vào giờ phút này, tôi hoàn toàn không có cái cảm giác ấy, ngược lại trong lòng còn cảm thấy áp lực và áy náy vô cùng.
Tôi không biết mình rốt cục bị làm sao nữa, lẽ nào người phụ nữ này chẳng phải đang chịu tội mà cô ta đáng chịu sao? Cô ta làm hại anh em của tôi, làm hại người phụ nữ tôi yêu nhất. Cô ta phá hỏng cuộc sống vốn đang tốt đẹp của tôi, khiến gương mặt của tôi bị hủy hoại, khiến tôi phải trải qua cuộc sống bị chà đạp nhục nhã, không phải sao?
Bào Văn gật gật đầu rồi bật cười, cô ta gào lên như xé gan xé ruột: “Đúng thế! Anh đã nói là sẽ không yêu em! Là em tự tham lam, tự thôi miên chính mình, là do em cứ ôm lấy ảo tưởng! Cho nên mới ngu ngốc đến mức phát hiện ra anh có vấn đề nhưng vẫn tự lừa gạt bản thân, không chịu tin vào chuyện đó. Đã vậy còn tình nguyện yểm trợ cho anh, tình nguyện coi như mình chẳng hề hay biết gì cả!”
Tôi giật mình, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Bào Văn, run giọng hỏi: “Cô đã biết tôi là lạ từ lâu rồi sao?”
Bào Văn lại cười: “Nhĩ Hải. À không, giờ em nên gọi anh là Trần Danh mới đúng chứ nhỉ? Em là Bào Văn, người hiểu rõ anh như lòng bàn tay đấy. Anh thực sự cho rằng cái khả năng diễn xuất vụng về của mình thực sự có thể lừa được em một cách hoàn hảo à? Em chỉ là… Chỉ là không muốn tin, không muốn vạch trần! Em sợ bọn họ phát hiện, sợ anh gặp phải nguy hiểm. Vậy nhưng sự che đậy của em đổi lại được cái gì? Tất cả chỉ là sự phản bội của anh từ đầu tới cuối!”
Tôi thấp giọng nói: “Xin lỗi. Chỉ cần cô nhận tội, tôi sẽ xin với cấp trên để giảm án cho cô tới mức thấp nhất có thể”.
“Anh muốn em ngồi tù sao?” Bào Văn đùa cợt. “Bảo em vĩnh viễn ngồi sau song sắt, sau đó nhìn anh cùng người phụ nữ anh yêu kết hôn, sinh con, hạnh phúc cả đời à? Không, không có chuyện đó đâu! Trần Danh, em khoan dung cho anh là bởi vì có được anh. Nếu như anh đã chẳng có chút tình cảm nào dành cho em, sao có chuyện em dung túng anh mãi được?”
Nói tới đây, Bào Văn bóp cò, điên cuồng gào lên: “Em phải gϊếŧ anh! Không có được anh, dù chết em cũng phải đưa anh theo!”
Một viên đạn lửa bay về phía tôi. Tôi nhanh chóng nằm rạp xuống đất, cảm nhận được trên mặt bỏng rát. Phía trên đầu tôi có mùi khen khét, viên đạn lửa bay qua ngay sát da đầu. Tôi nhìn về phía Bào Văn, chợt thấy cô ta buông súng, hộc máu ngã xuống. Ngực cô ta trúng một viên đạn, là do Tống Giai Âm bắn.
Cô ta quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng lên nhìn tôi bằng hai mắt nhòa lệ. Cô ta cười ha hả: “Bào Văn này dù có chết cũng sẽ không chết trong tay con đàn bà kia. Gϊếŧ em đi, Trần Danh! Em muốn anh tự mình gϊếŧ em!”