Tôi rất sốc, ngẫm nghĩ người đứng đầu của Cẩm Tú chẳng phải là Hồng Nhan sao? Lẽ nào chị ấy ăn cơm cùng người này rồi? Nghe ý của người này, thì tối nay hai người có thể còn lên giường, việc này... chẳng phải Triệu Côn Bằng nói Hồng Nhan không tiếp khách sao?
Tôi mở cửa đi ra, thấy một tên lùn đang vừa nói điện thoại vừa đi ra ngoài, nghe giọng thì chính là tên đàn ông thô tục đó. Tôi nhìn mông của hắn ta to như thế, theo định luật "người béo thì chim chắc chắn nhỏ", thằng cha này có thể đáp ứng phụ nữ hay không là một vấn đề, còn gọi Hồng Nhan? Tôi thật sự lo cho hắn ta chưa ra đến chợ đã hết tiền rồi.
Hơn nữa, dù có nghĩ thế nào thì tôi cũng cảm thấy Hồng Nhan không thể nào làm chuyện đó với thằng cha này được, nghĩ như vậy, tôi liền có chút lo lắng, sợ hắn dùng thủ đoạn bỉ ổi để giở trò với Hồng Nhan.
Tuy là tôi và Hồng Nhan không thân lắm nhưng con người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, tôi thật sự không nhẫn tâm để một người đẹp như thế bị một con chó đực chà đạp. Huống hồ mối quan hệ giữa Hồng Nhan và Tam gia không phải là đơn giản, tôi giúp chị ấy, cũng coi như là đang giúp Tam gia.
Quyết định xong, tôi ra khỏi nhà vệ sinh, thấy tên thô tục đi vào một căn phòng. Tôi quay lại phòng, kể chuyện vừa rồi cho hội Triệu Côn Bằng, cứ tưởng bọn họ sẽ giúp một tay, ai ngờ Triệu Côn Bằng lại nói: "Hồng Nhan đã đi gặp người này, thì chắc chắn là có chuyện quan trọng, chúng ta tốt nhất không nên làm phiền cô ấy, còn người đàn ông đó có ý đồ gì với cô ấy, cô ấy chắc chắn biết, chắc chắn cũng sẽ đề phòng, thế nên cậu yên tâm đi."
Mặc dù nói rất đúng, nhưng tôi luôn cảm thấy kỳ lạ.
Triệu Côn Bằng lúc này nói: "Chúng ta quay về đi, Tam gia đã đợi cậu ở văn phòng của cậu rồi."
Tôi gật đầu, tối qua tôi đã nói chuyện với Tam gia rồi, đợi tôi có được quyền bảo kê Hằng Nga, sẽ bàn bạc với anh ấy, chuyện này không thể để lỡ.
Rời khỏi Sanna Zoan, lên xe của Triệu Côn Bằng, tôi lại thấy lo lắng bất an, luôn nghĩ mình không nên đi như thế này. Trong mắt tôi, Hồng Nhan có giỏi thế nào, thì cũng chỉ là một phụ nữ, hơn nữa trước mặt thì dễ chặn, sau lưng khó phòng, ngay cả người giỏi như Bào Văn, chẳng phải vẫn bị tôi qua mặt không biết bao nhiêu lần sao?
Nhưng thấy hội Triệu Côn Bằng coi như không có chuyện gì, tôi thực sự rất ngại nói tôi không yên tâm để chị ấy như vậy, chị ấy coi như đã là người của Tam gia rồi, tôi sợ họ hiểu lầm tôi có ý với chị ấy, nhưng mặc kệ chị ấy không quan tâm thực sự không phải phong cách của tôi.
Suy nghĩ một lúc, tôi dùng tài khoản wechat chính của mình nói chuyện với tài khoản ảo, một cái chỉnh thành chế độ yên lặng, một cái không chỉnh, thế này sẽ tạo thành bằng chứng giả là tôi đang chat với một người khác.
Nói được vài câu, tôi nói: "Anh Triệu, bạn em đến Nam Kinh rồi, anh ấy lần đầu tiên đến nên không biết đường, em không yên tâm nên muốn đi đón anh ấy, anh thấy có nên không?"
Triệu Côn Bằng thoải mái nói: "Được, thế thì tôi trực tiếp giao bản kế hoạch cho Tam gia, để Tam gia tự xem rồi giải quyết."
Tôi nói được thôi.
Triệu Côn Bằng tấp xe vào lề đường, sau khi tôi xuống xe, khéo léo từ chối đề nghị muốn bảo vệ tôi của hai anh em Vương An, sau đó vẫy một cái xe, nhanh chóng đi đến Sanna Zoan. Đến đó, tôi thấy gã đàn ông thô tục gọi một chai rượu vang ở quầy lễ tân, còn cho người mở sẵn. Chuyện này vốn là không có gì, nhưng hắn ta lại lén lút mang chai rượu vào nhà vệ sinh.
Vừa thấy bộ dạng lấm la lấm lét của hắn, thì biết ngay là chuyện không tốt lành gì, vội vàng đi theo. Đến nhà vệ sinh, tôi thấy hắn quay lưng lại phía tôi mân mê một lúc, sau đó hắn vứt một cái lọ nhỏ vào thùng rác, rồi ôm bình rượu vang rời khỏi nhà vệ sinh.
Tôi nhặt cái lọ lên, thấy bên trên viết cái gì mà nước kí©ɧ ɖụ©, lập tức nhận ra mình đã đoán đúng, tên biếи ŧɦái chết tiệt này thật sự định dùng thủ đoạn mờ ám để giở trò với Hồng Nhan. Nghĩ đến đây, tôi chạy đến căn phòng, vì tôi xuất hiện quá đột ngột nên bảo vệ cửa đều không phản ứng kịp.
Lúc tôi mở cửa căn phòng, thấy Hồng Nhan đang cầm một ly rượu vang chuẩn bị uống, tôi vội vàng hét lên: "Chị Hồng Nhan, đừng uống!
Gã thô tục tức giận nói: "Thằng dở người này từ đâu ra đây! Cút!"
Cánh tay tôi trong nháy mắt bị người giữ chặt, tôi vừa quay đầu thì thấy hai tên bảo vệ trừng mắt nhìn tôi dữ tợn, còn gã thô tục rõ ràng là không hài lòng vì sự chậm trễ sơ suất của bọn họ, quát: "Hai đứa mày ăn phí cơm, sao lại cho con chó chạy vào đây!"
Hai tên lập tức kéo tôi đi, tôi bám chặt cửa không bỏ tay, hét lên: "Chị Hồng Nhan, trong rượu có thuốc, uống vào sẽ bị tên béo đó lợi dụng!"
Vừa nói xong, một tên bảo vệ đấm vào bụng tôi, tôi vốn đã bị thương, chần chừ một lúc, ngay tức khắc đau đến gập cả người xuống, tên đó nhân cơ hội kéo tôi đi.
Trong tình thế cấp bách, tôi nằm ở đó, túm lấy tấm thảm lông dưới sàn nhà, cho dù bọn họ đánh thế nào tôi cũng không buông tay, mà ra sức hét lên: "Người đâu, ở đây có tội phạm cưỡиɠ ɖâʍ, mau đến bắt hắn".
Trả lời tôi là một trận tay đấm chân đá, tất cả mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt, không ai để ý đến tôi.
Tôi nhìn về phía Hồng Nhan, thấy chị ấy cũng đang nhìn tôi, hơn nữa không hề có ý định rời đi.
Tôi sốt ruột, chị ấy không tin tôi? Đang nghĩ, Hồng Nhan đột nhiên cầm hai bộ dụng cụ đồ ăn chưa mở trên bàn ném mạnh về phía tôi, sau đó, tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy dụng cụ bàn ăn sượt qua đỉnh đầu, rồi đập mạnh vào vai của một tên bảo vệ, rõ ràng trông thì không dùng nhiều sức lắm, nhưng hai vệ sĩ lại bị lùi lại phía sau vài bước, tôi đoán là bị sự đột ngột này dọa cho một phen, chứ không phải do bị đánh, nếu không người phụ nữ này thành thánh rồi.
Gã đàn ông thô tục sầm mặt nói: "Cô Hồng Nhan, ý cô là gì? Lẽ nào cô muốn giúp thằng cha này à? Thằng cha này vu khống tôi, tôi phải dạy cho hắn một bài học. Hay là, cô Hồng Nhan cũng nghĩ tôi là loại người đó?"
Tôi vội vàng nói tôi không nói dối, tôi tận mắt nhìn thấy hắn ta bỏ thuốc vào trong rượu.
Hồng Nhan chỉ cười nhạt, ý cười dịu dàng, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác lạnh đến thấu xương, chị ấy nhấp một ngụm rượu vang, tôi sững sờ, rõ ràng biết rượu có vấn đề, mà chị ấy vẫn uống?
Đôi mắt của gã thô tục bỗng sáng lên, Hồng Nhan nói: "Trương tổng, tôi tin con người anh. Chỉ là, trong ngày vui như hôm nay, thấy máu thì không hay lắm, huống hồ người này là một người bạn của bạn tôi, theo đuổi tôi lâu lắm rồi, chắc là muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi thôi, vừa rồi ông đánh cậu ta một trận coi như là một bài học, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta nữa, làm tôi mất hứng."
Tôi ngạc nhiên nhìn Hồng Nhan, không rõ tại sao chị ấy lại nói như vậy. Gã thô tục cười phá lên nói: "Hóa ra là người ngưỡng mộ cô Hồng Nhan. Nhưng thằng ranh này cũng quá là không biết thân biết phận, hắn làm sao xứng với Hồng Nhan cô chứ?"
Hồng Nhan nhìn tôi nói: "Cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa".
Bốn phía rộ lên một tiếng cười vang, tất cả mọi người đều chỉ trỏ tôi, rất rõ ràng, bọn họ đều nghe thấy lời của Hồng Nhan. Tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng lên. Nhếch nhác bò từ dưới đất lên, tôi cúi đầu chạy ra khỏi Sanna Zoan, trong lòng vô cùng thất vọng.
Tại sao tôi lại phải đi trổ tài anh hùng chứ?
Chán nản ngồi ở băng ghế công cộng gần đó hút thuốc, lúc hút hết một điếu thuốc, định rời đi, bỗng nhiên vai bị người ta vỗ một cái, tôi vừa quay đầu lại, thấy Hồng Nhan đứng sau lưng tôi, nụ cười dịu dàng, lần này, nụ cười của chị ấy không khiến tôi cảm thấy cách xa vạn dặm nữa, mà là sự chân thành.
Tôi thì không cười nổi, cáu kỉnh hỏi chị ấy sao không đi cùng tên béo kia, đến tìm tôi làm gì?
Hồng Nhan ngồi xuống, thản nhiên nói: "Xin lỗi."
Tôi nhìn chị ấy, có chút bối rối.
Hồng Nhan ra hiệu bảo tôi ngồi xuống, nói: "Lúc cậu xông đến, thằng cha đó vẫn chưa ký hợp đồng, hắn nói tôi nhất định phải uống ly rượu đó mới ký tên, thế nên tôi mới không từ chối ly rượu đó."
Tôi ngồi xuống, nói: "Hợp đồng gì mà quan trọng vậy, chị biết rõ là nguy hiểm mà vẫn liều lĩnh như vậy."
Đôi mắt Hồng Nhan rũ xuống, thản nhiên nói: "Việc Tam gia giao cho, dù là chuyện lớn hay nhỏ đối với tôi mà nói đều là chuyện quan trọng nhất, tôi không muốn làm anh ấy thất vọng." Nói xong, chị ấy áy náy nhìn tôi nói: "Vì thế nên vừa rồi tôi chỉ có thể dùng cách đó để giải nguy cho cậu."
Nhìn vẻ đẹp diễm lệ của chị ấy, tôi bỗng không thể giận nổi, chỉ vì câu nói "Tôi không muốn làm anh ấy thất vọng", khiến tôi cảm thấy được tình cảm sau nặng của chị ấy đối với Tam gia. Thứ tình cảm này khiến tôi không nỡ trách móc người phụ nữ ngốc nghếch thế này.
Tôi lắc đầu nói không sao, dù sao thì tôi cũng bị đánh quen rồi, nhưng có điều là chị ấy đã uống rượu, tại sao lại không bị sao cả?
Hồng Nhan cười trừ, đánh trống lảng: "Sao cậu lại ở Sana Zoan?"
Tôi nói tôi cùng Triệu Côn Bằng đến đây giải quyết công việc. Chị ấy ừ một câu, hỏi tôi những người khác đâu? Tôi nói họ có việc đi trước rồi.
Hồng Nhan mỉm cười, thản nhiên nói: "Tôi biết mà."
Chị ấy lúc này, cả cơ thể được bao bọc bởi ánh trăng lạnh lẽo, nhìn vào khiến người ta rung động. Tôi nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn chị ấy nữa, đang nghĩ xem phải tiếp lời chị ấy thế nào, thì chị ấy nói: "Chỉ cần là người của Tam gia, ngoài cậu ra, không ai quan tâm tôi."
Tôi sợ chị ấy hiểu lầm hội Trần Côn Bằng, nghĩ họ thờ ơ, vội nói: "Họ biết chị giỏi mà, đâu có giống tôi, đi được nửa đường rồi, vẫn quay lại, kết quả là chỉ nhận lấy một trận đòn."
Hồng Nhan ngạc nhiên nhìn tôi, bỗng dưng mỉm cười.
Từ khi gặp chị ấy, chị ấy đều chỉ cười mỉm, tôi luôn nghĩ rằng khi chị ấy cười như vậy là đẹp nhất, không ngờ cách chị ấy cười thoải mái lại cũng đẹp như vậy, trước mặt chị ấy màn đêm lung linh cũng phải tự ti.
Hồng Nhan nói: "Cảm ơn cậu, đã rất lâu rồi tôi không vui như vậy."
Tôi gãi gãi đầu, hơi khó hiểu nói: "Tôi cũng không làm gì cả."
Hồng Nhan đứng dậy đi, tôi không đi cùng chị ấy, vì ngay từ đầu tôi đã thấy hai chúng tôi là người của hai thế giới khác nhau, đến gần chị ấy sẽ khiến chị ấy hiểu lầm. Nhưng khi chị ấy mới đi được vài bước, tôi thấy bước chân của chị ấy có chút run rẩy, chẳng mấy chốc tôi thấy có máu từ chân chị ấy chảy xuống, tôi vội vàng chạy đến, nhìn lên vết máu, bất ngờ nhìn thấy có một vết thương trên chân chị ấy.
Tôi vội nói: "Sao chị lại bị chảy máu?"
Mặt Hồng Nhan đỏ bừng, xem ra là thuốc của tên béo chết tiệt có tác dụng rồi, nhưng chị ấy lại thản nhiên nói: "Không sao".
Nhìn bộ dạng chị ấy hoàn toàn không để ý, tôi vừa xót xa vừa tức giận, không kịp nghĩ thêm gì, trực tiếp bế chị ấy lên, nói: "Không được, tôi đưa chị đi bệnh viện!".