Nghe nói vậy, tuy rằng có hơi ngạc nhiên, nhưng tôi đã hiểu ra một chuyện. Đó là vì sao cấp trên lại không tính để tôi giấu diếm đám Bào Văn. Bởi vì thế lực sau lưng Bào Văn và quốc gia đang muốn đối phó với cùng một kẻ, vậy nên phía quốc gia không lo chuyện bọn họ sẽ tiết lộ bí mật. Ngược lại, để bọn họ biết được điều này, bọn họ còn có thể phối hợp hành động với tôi, hơn nữa giúp tôi bảo vệ bí mật.
Đúng là tính toán đâu ra đó. Lần này cũng y hệt lần trước, tôi lại trở thành quân cờ của cả hai phe. Thành thật mà nói, trong lòng tôi thực sự rất không vui. Bởi vì tôi cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến kế hoạch vốn có của tôi cả. Tôi không muốn lãng phí thời gian vì nó.
Có điều, nghĩ kỹ lại thì, nếu tôi đã dốc lòng muốn trở thành kẻ nắm giữ toàn bộ thế lực ngầm ở Hoa Hạ, vậy thì chắc chắn sẽ phải đối đầu với đám Sơn Khuyển tướng quân. Một khi đã thế, việc gì tôi không lợi dụng cơ hội này, mượn sức mạnh của quốc gia dọn dẹp bọn chúng trước, sau đó để thế lực của mình tiến vào. Như vậy chẳng tốt hơn sao?
Chẳng phải bọn họ đều muốn tôi trở thành quân cờ sao? Nhưng tôi cứ không đấy. Tôi muốn làm người điều khiển bàn cờ, muốn nắm trong tay cả thế lực vùng Đông Bắc, muốn mong muốn của bọn họ thất bại toàn bộ.
Nghĩ đến đây, tôi không kìm được mà bắt đầu cảm thấy hưng phấn. Nhưng tôi biết, có một vài việc, nghĩ thì đơn giản, nhưng lúc làm thì chẳng dễ dàng gì. Vậy nên tôi phải cân nhắc cho thật kỹ, nghĩ biện pháp một cách chu toàn. Quan trọng nhất là phải nghĩ ra làm sao để đưa được thế lực của bố tôi tới Đông Bắc mà không để lại dấu vết gì. Không thể để bọn họ phát hiện ra chuyện có liên quan gì đến tôi, nếu không sẽ thành mất nhiều hơn được.
Trong một lúc ngắn ngủi, tôi đã nghĩ tới biết bao nhiêu là chuyện, hoàn toàn quên mất Bào Văn ở đầu dây bên kia. Mãi đến khi Bào Văn hỏi tôi làm sao vậy tới mấy lần, tôi mới bảo không sao, chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện. Sau đó, tôi hỏi cô ta đang ở phòng nào, để tôi qua tìm. Cô ta nói số phòng cho tôi, tôi bèn cúp điện thoại qua đó.
Tôi ngàn lần không ngờ được rằng mình và Bào Văn chỉ cách nhau có mấy gian phòng, đúng thật là “nghiệt duyên”. Tôi gõ cửa xong, cô ta liền ra mở ngay. Trông thấy tôi, cô ta vui vẻ nói: “Chồng, em nhớ anh quá”.
Tôi tiến vào, Bào Văn bước tới định hôn tôi nhưng lại bị tôi đẩy ra. Cô ta hỏi sao thế, tôi đáp: “Liên lạc với bố nuôi giúp anh”.
Bào Văn nhíu mày hỏi: “Liên lạc với bố nuôi để làm gì?”
“Đương nhiên là để hỏi bố nuôi xem, tại sao thuộc hạ của ông ấy chỉ toàn thứ vô dụng. Còn nữa, nhưng kẻ đó không làm được việc mà lại chĩa mũi giáo về phía anh là có ý gì?”
Nghe tôi nói xong, Bào Văn cười trấn an tôi: “Chồng, anh đừng nóng. Sao bố nuôi có thể không tin tưởng anh được? Nhiệm vụ lần trước đúng là người phía bên này làm ăn không ra gì. Bố nuôi đã trừng phạt bọn họ rồi, anh cũng đừng vì thế mà giận nữa”.
Tôi không nói gì. Cô ta ôm lấy cổ tôi, nhẹ nhàng dùng tóc cọ lên cằm tôi và bảo: “Chồng, gần đây chắc chắn anh đã phải khổ cực lắm đúng không? Em thấy râu còn chưa kịp cạo đây này”.
Tôi sửng sốt nhớ tới lúc định cạo râu thì bị Tống Giai Âm cản lại. Giờ tôi mới hiểu được, thì ra là cô ấy muốn tôi dùng hình tượng râu ria xồm xoàm để thể hiện ra rằng mình đã rất vất vả. Tôi nghĩ, nếu lúc trước Bào Văn còn chưa tin tôi, vậy thì hiện tại cô ta chắc chắn đã tin rằng tôi bị “nhốt lại” rồi.
Tôi nói đúng thế, tôi còn tưởng mình sẽ bị tra tấn cho đến khi nào thừa nhận mình mới là gián điệp cơ. Cũng may mà tôi chịu đựng qua được hết.
Bào Văn khen tôi không ngớt. Cô ta dịu dàng bảo: “Chồng, vết thương trên vai anh thế nào rồi?”
Tôi bảo không sao, chỉ là do lúc trước bị nhiễm trùng, vậy nên khỏi có hơi chậm. Cô ta thấy vậy thì càng tin rằng tôi đã chịu khổ, trong mắt cũng xuất hiện sự áy náy. Cô ta ôm tôi thật chặt, hận không thể hòa làm một với tôi. Nói thật, tôi khá là ghê tởm sự đụng chạm của cô ta, vậy nhưng lại không thể thể hiện ra ngoài. Để tránh việc cô ta muốn cùng tôi làm chuyện kia, tôi nói lảng sang vấn đề khác: “Phải rồi, bố nuôi bảo em tới đây tìm chứng cứ, vậy mà không phái ai theo bảo vệ em hả?”
Nghe tôi hỏi vậy, Bào Văn cười nói: “Chồng đang lo lắng cho em đấy à?”
Tôi đáp: hỏi thế chẳng thừa quá hay sao? Cô ta cười khúc khích, bảo tôi cứ yên tâm, còn bảo phía cô ta có đủ người cả rồi. Sau đó, cô ta hỏi tôi có kế hoạch gì.
Tôi hơi nhăn mặt, không nói gì cả.
Bào Văn cười mà như không: “Chồng, không phải là anh không muốn cho em biết đấy chứ? Chẳng lẽ, trong mắt anh, đó là chuyện bí mật quốc gia nên không muốn làm lộ?”
Tôi lắc đầu: “Em nghĩ đi đâu thế? Chẳng qua là anh sợ em ghen thôi”.
“Ghen? Tại sao em lại phải ghen? Anh nói thế làm em lại càng tò mò về kế hoạch của anh đấy”. Bào Văn kéo tôi ngồi xuống bên giường. Cô ta vừa rót nước cho tôi, vừa cười hỏi: “Chẳng lẽ là anh định dùng nhan sắc để quyến rũ gái nào ở đây à?”
Tôi tặc lưỡi, hỏi sao cô ta đoán ra được.
Bào Văn vốn đang cười cực kỳ vui vẻ, sắc mặt lập tức thay đổi. Cô ta nhăn mặt, ngoài cười trong không cười: “Ồ? Hóa ra đúng là cái cách chẳng ra gì đó à?”
Tôi nghiêm túc gật đầu: “Đây đúng là không phải biện pháp hay ho gì. Nhưng cấp trên đã cho anh tư liệu về một cô gái ở đây. Tình hình của cô gái này khá đặc biệt, cũng khá dễ bề tấn công. Nếu như có thể ra tay từ chỗ cô ta, anh nghĩ có lẽ mình sẽ có thể tìm ra được cái gốc, moi được nhiều thông tin có giá trị từ đó”.
Gương mặt bào văn đầy vẻ khó chịu. Tôi nhìn cô ta hỏi: “Em ghen à?”
Bào Văn trầm giọng trả lời: “Anh thử nói xem?”
Đương nhiên tôi biết Bào Văn ghét phương pháp này, bởi vì cô ta là một người có tham vọng khống chế cực cao. Cho dù tôi chỉ là diễn kịch, cô ta cũng sẽ khó chịu chuyện tôi và người phụ nữ khác có tiếp xúc thân mật. Tôi cười bảo: “Xem em kìa, chỉ là nhiệm vụ thôi mà. Chẳng lẽ anh còn đi thích gái kiểu đó? Cấp trên đã bảo anh làm vậy, thì cũng có nghĩa là cô ta thực sự rất có giá trị lợi dụng. Nếu thật sự anh có thể lợi dụng cô ta để tra ra được gì đó thì không chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhận được sự tín nhiệm và ngợi khen từ cấp trên, mà còn có thể giúp bố nuôi giải quyết được một phiền toái lớn. Cớ gì mà anh lại không làm cơ chứ?"
Bào Văn nghe vậy thì yên lặng không lên tiếng. Tôi biết trong lòng cô ta không thoải mái, nhưng vì nhiệm vụ, cô ta cũng sẽ không đi ghen bừa bãi. Bởi thế, cùng lắm cô ta cũng chỉ hơi không vui mà thôi.
Tôi chọt mũi Bào Văn, cười đầy cưng chiều và dịu dàng bảo: “Văn Văn, em cứ yên tâm đi, cơ bản anh sẽ không động lòng với người phụ nữ nào ngoài em. Anh rất coi trọng tình cảm của chúng ta. Anh nhận nhiệm vụ này cũng là vì lập công, để khiến em có thể diện hơn trước mặt bố nuôi. Em đừng suy nghĩ nhiều quá".
Bào Văn bất đắc dĩ gật đầu: “Nhưng anh không được làm chuyện đó với cô ta”.
Tôi vội vàng gật đâu: “Được”.
Cô ta tò mò hỏi: “Đồng ý nhanh quá vậy? Không phải anh chỉ là đang nói cho có đấy chứ?”
Tôi lắc đầu: “Sao vậy được? Anh nói thật với em, cho dù cô ta có lên giường với anh anh cũng không dám. Đó là một người phụ nữ rất nguy hiểm. Được rồi, không nói chuyện cô ta nữa. Nói anh nghe xem bố nuôi có kế hoạch gì nào?"
Bào Văn nói: “Anh còn nhớ câu lạc bộ Cảnh Minh ở Nam Kinh chứ?”
Tôi gật đầu: “Nhớ chứ, ấn tượng rất sâu”.
Bào Văn nói tiếp: “Tầng âm của câu lạc bộ Cảnh Minh là một sân đấu quyền anh dưới lòng đất, em đã nói với anh rồi nhỉ?”
Tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Chẳng lẽ ở đây cũng có sàn đấu ngầm?”
Bào Văn gật đầu: “Không sai. Ở sàn đấu ngầm này, cao thủ nhiều như nước. Người tới xem thi đấu ngày nào cũng vô cùng đông đúc. Bố nuôi đã gửi một sát thủ được ông đào tạo kỹ lưỡng qua đây. Sát thủ này sẽ là chủ lực để đánh xuống sàn đấu ngầm này. Chờ sau khi anh ta tiến được vào sàn đấu ngầm, chúng ta mới có thể triển khai bước tiếp theo của kế hoạch”.
Tôi nhíu mày, tỏ ra vô cùng lo lắng. Bào Văn hỏi tôi nghĩ gì vậy? Tôi nói cho cô ta biết: “Tô Quảng Hạ bảo tên Sơn Khuyển này rất giảo hoạt, tai mắt cũng rất nhiều. Anh sợ người của bố nuôi không qua mắt nổi hắn rồi lại chết oan uông. Tới lúc đó nếu muốn sắp xếp người vào trong sẽ rất phiền toái”.
Bào Văn cười đáp: “Chuyện này thì anh không cần lo đâu. Sơn Khuyển có lợi hại thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể làm vương làm tướng ở Đông Bắc thôi. Người của chúng ta không thuộc vùng Đông Bắc, hơn nữa gia cảnh cũng sạch sẽ, không có gì để soi mói cả. Anh cứ yên tâm”.
Thấy Bào Văn nói vậy, tôi mới giả bộ yên tâm, gật đầu: “Vậy thì anh yên tâm rồi”.
Bào Văn vuốt ve gương mặt tôi. Tôi cảm nhận được rất rõ rằng thái độ của cô ta có thay đổi, trở nên cực kỳ mập mờ. Tôi biết cô ta đang nghĩ đến chuyện kia. Tôi thầm nhủ quả đúng là phụ nữ ba mươi như sói như hổ. Bào Văn giờ đã ngoài ba mươi, giờ đúng đang ở độ tuổi ham muốn. Cũng may là sức khỏe ông đây tốt, chứ không thì khéo bị cô ta làm chết khô.
Tôi nhìn đồng hồ, giả bộ như xem thơi gian rồi nhăn trán: “Anh phải đi làm nhiệm vụ đã. Em cứ ở đây nghỉ chơi trước. Chờ tới tối anh qua tìm em, được chứ?”
Bào Văn có hơi giận, nhưng vẫn gật đầu: “Được, anh nhớ thật cẩn thận đấy”.
Cứ thế, tôi rời khỏi phòng Bào Văn rồi ra khỏi khách sạn ngay. Dọc đường đi, tôi cẩn thận né đi vài cái đuôi, tiến vào một cửa hàng di động cũ, mua lấy một chiếc. Sau đó, tôi tới nhà vệ sinh công cộng để gọi điện.
Tôi bấm dãy số của Lục Hiểu Phong. Chẳng mấy chốc ông ấy đã nghe máy, tôi hạ giọng nói: “Là cháu đây”.
Lục Hiểu Phong có hơi kích động: “Thiếu gia?”
Tôi cảm thấy có phần không quen, bèn bảo: “Chú cứ gọi cháu bằng tên đi”.
“Ngại quá, lâu lắm rồi không liên lạc nên chú có hơi kích động. Trần Danh, cháu đột nhiên liên hệ với chú thế này có phải là có việc gì không?” Lục Hiểu Phong hỏi.
Tôi bảo: “Chú biết được bao nhiêu về chuyện của cháu rồi?”
Lục Hiểu Phong trả lời: “Không giấu gì cháu, chú hoàn toàn không biết gì về chuyện khi cháu trong quân ngũ cả. Phía chúng ta đã sơ suất trong việc phát triển mảng ấy, cũng không có tai mắt nào cung cấp được thông tin, vậy nên chú vẫn luôn cảm thấy rất lo lắng”.
Thì ra là vậy.
Do đó, tôi kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra sau khi vào quân ngũ. Sau khi nghe xong, ông ấy yên lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Cấp trên biết cháu là Trần Danh à?”
Tôi không ngờ ông ấy lại chú ý tới điểm này. Tôi gật đầu đáp phải. Ông ấy nghiến răng mà nói: “Chú đã nói với cháu từ trước, đã bảo cháu đừng nói với cái người phụ nữ tên Tống Giai Âm kia rồi cơ mà. Cháu nói xem thế này có phải là vẽ việc ra không hả?”
Trong lòng tôi có hơi không thoải mái. Ông ấy thở dài đáp: “Cháu tưởng là Tống Giai Âm đang giúp cháu thật đấy à? Còn lâu! Con bé đó trung thành với quốc gia, trung thành với người có thể khống chế được mình. Vậy cho nên nó sẽ không ở bên cháu đến sau cùng đâu. Chú nói cho cháu biết, hiện giờ quốc gia trọng dụng cháu, không chỉ là vì lợi dụng cháu đối phó kẻ đứng sau kia. Bọn họ còn muốn lợi dụng cháu để đào ra thế lực còn sót lại của bố cháu, cũng chính là các chú đấy. Cháu bị người ta coi như con khỉ mà vờn rồi!”