Mục lục
Kim bài nhân sinh (Full 596 chap)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phải chăng do tôi đã quá tham lam, vậy nên ông trời mới trừng phạt tôi như thế? Khiến cho hai người con gái tôi yêu thương nhất đối đầu với nhau, khiến tôi và người tôi yêu phải chĩa mũi dao về phía đối phương?

Nghỉ ngơi một lát, rốt cục tôi cũng tỉnh táo lại. Lúc này, tôi bắt đầu hồi tưởng lại hình ảnh Tống Giai Âm và Đoàn Thanh Hồ giằng co với nhau. Tôi nhớ ra Tống Giai Âm nói dưới tay Đoàn Thanh Hồ còn có một tổ chức sát thủ. Nhưng không phải xưa nay chị ấy vẫn luôn một mình ư? Sao đột nhiên lại có cả một tổ chức sát thủ? Chị ấy thành lập tổ chức này khi nào?

Ông Nhĩ nói người đàn ông hôm đó ám sát tôi là cha của người ám sát Tô Quốc Phú lúc ở khu suối nước nóng. Như vậy có nghĩa là, ông ta đến gϊếŧ tôi là để báo thù cho con trai à? Theo lời Tống Giai Âm, còn có chiếc trâm cài tóc trong tay con của sát thủ này, có thể thấy được hắn ta có liên quan không ít đến Đoàn Thanh Hồ. Rất có khả năng là người của tổ chức sát thủ này. Như vậy, cha hắn ta hẳn là có quen biết với Đoàn Thanh Hồ.

Xét thế này, phải chăng tôi có thể đoán rằng Đoàn Thanh Hồ đã sớm biết người kia đang đợi ở Cẩm Tú, chờ tôi tới nộp mạng? Vậy nhưng chị ấy không can thiệp vào. Đó là bởi vì chị ấy cũng giống như Bào Văn lúc đó, không muốn gϊếŧ tôi, đồng thời lại hận chẳng thể khiến tôi chết đi. Cho nên chị ấy mới muốn mượn tay người khác lấy đi cái mạng này?

Giờ tôi mới hiểu câu Bào Văn nói với Đoàn Thanh Hồ nói ở nghĩa trang có ý gì. Lúc đó, cô ấy nói: “Đoàn Thanh Hồ, sự đau khổ mà giờ tôi chịu đựng, sớm muộn gì cô cũng sẽ được nếm trải.”

Lúc ấy tôi còn chưa hiểu được những lời này, nhưng hiện giờ thì đã rõ như ban ngày. Một người là là người yêu tôi, còn một người là người tôi yêu. Một người tận mắt thấy tôi gϊếŧ chết bố mình, yêu tôi không được, hận tôi cũng chẳng xong. Bố của người còn lại thì bị bố tôi gϊếŧ chết, ân oán hai đời không thể gỡ bỏ; cũng là yêu tôi không được, hận tôi cũng chẳng xong. Câu nói kia của Bào Văn đúng là quá chuẩn xác!

Tôi cảm thấy, nhất định là Đoàn Thanh Hồ muốn báo thù cho bố mình, vậy nên mới thành lập hoặc tiếp quản một tổ chức sát thủ. Hơn nửa kẻ chị ấy muốn đối phó không chỉ có mình tôi, mà còn là cả những anh em năm đó kề vai sát cánh với bố tôi nữa. Nhưng ai làm thì người đó chịu, rốt cục chị ấy phải oán hận tới mức nào mới làm ra chuyện thế này? Bố tôi đã chết rồi mà chị ấy còn muốn tìm người khác báo thù, lẽ nào nỗi hận của chị ấy lớn đến vậy ư? Nếu như tôi chết đi chứ không phải được cứu sống, liệu chị ấy có vì tôi mà đau lòng rơi nước mắt không?

Tôi nhớ tới từng chuyện từng chuyện khi chúng tôi yêu nhau, nhớ đến sự kiên định yêu tôi không chút lung lay khi chị ấy bị Nhan Vũ móc mỉa; nhớ tới lúc chị ấy vì giúp tôi tìm Vương Tây Quyền mà bị thương nghiêm trọng ở chân. Tôi nhớ đến rất nhiều điều. Trong thoáng chốc, ký ức bỗng dừng lại ở bóng lưng chị ấy khi rời đi, dừng lại ở ngày mà chúng tôi quen nhau. Tôi còn nhớ rằng, điều đầu tiên tôi chú ý tới không phải là gương mặt của chị ấy, mà là bàn tay. Bởi vì chị ấy có một đôi tay đẹp vô cùng, đôi tay dịu dàng như ngọc. Bởi vì trước kia thường xuyên cầm song đao, vậy nên chỗ hổ khẩu vết chai nhẹ. Nhưng điều này cũng không khiến cho người khác nghĩ đó là khiếm khuyết, ngược lại còn cảm thấy đôi tay này cũng có câu chuyện riêng.

Ngẫm đi ngẫm lại, tôi cảm thấy lồng ngực nhói lên từng đợt. Tôi không biết tiếp theo mình lên làm sao cho phải? Để Đoàn Thanh Hồ rời đi, chấp nhận chấm dứt mối quan hệ này hay bỏ qua sự phản đối của mọi người mà đi tìm chị ấy.

Không biết có phải do cơ thể vẫn còn yếu hay không, tôi suy nghĩ một lát liền ngủ mất. Chờ khi tôi tỉnh lại thì trời đã sáng rồi. Bình hoa bên cửa sổ cắm nhành mai trắng không biết do ai hái, mặt trời xuyên qua song cửa chiếu vào bên trong. Hoa mai trắng được phủ thêm một tầng ánh sáng, tựa như được đem ra từ bức tranh cuộn vẽ bằng phấn vàng bột bạc vậy.


Tôi ngây ngẩn nhìn cành mai trắng, tay siết lại mới giật mình phát hiện không thấy cây trâm đâu cả. Tôi nhớ rằng lúc xảy ra chuyện, mình vẫn còn cầm nó trong tay. Tôi không rõ là nó đã rơi hay bị ai đem đi mất rồi. Nắm bàn tay trống không lại, lòng tôi rối tựa tơ vò.
“Anh Danh, anh tỉnh rồi hả?” Tôn Nam Bắc đang ở ngay cạnh cẩn thận gọi.

Tôi chậm rãi quay sang. Lúc này, trên mũi tôi đã không còn chụp dưỡng khí nữa. Tôi biết, như vậy là mình đã không còn nguy hiểm về tính mạng. Tôi gật gật đầu nhìn Tôn Nam Bắc: “Mọi người về rồi à?”

Tôn Nam Bắc gật rồi cúi đầu, xoa tay đáp: “Đã về.”

“Sao rồi?” Tôi không nhịn được mà hỏi.

Tôn Nam Bắc lau mũi rồi hít sâu một hơi: “Anh Danh, ý của Đại tiểu thư là anh chăm sóc bản thân cho tốt. Có một số việc, chờ sức khỏe của anh khá lên rồi, cô ấy sẽ tự mình trả lời anh.”

“Tới lúc đó, liệu Đoàn Thanh Hồ còn sống không?” Tôi hỏi.

Tôn Nam Bắc mở miệng, nhưng lại chẳng nói gì.

Thấy phản ứng của anh ấy, lòng tôi lạnh đi vài phần. Tôi đau đớn lên tiếng: “Mọi người không được động vào chị ấy, không ai được phép động vào chị ấy hết!”
Tôn Nam Bắc thấp giọng đáp: “Chỉ cần chị ấy chịu ngoan ngoãn nghe theo Đại tiểu thư thì sẽ không ai làm gì chị ấy hết.”

Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong giọng nói của anh ấy lại mang theo vài phần căm ghét. Tôi cau mày bảo: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tôn Nam Bắc quay mặt đi, không chịu nói. Tôi thở hào hển, vỗ thành giường quát: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Anh nói đi!”

Có lẽ là không ngờ tôi sẽ tức giận tới như vậy, Tôn Nam Bắc vội đứng lên vuốt lưng cho tôi. Anh ấy nói mà đỏ cả hai mắt: “Anh Danh, tôi mong anh đừng tức giận, đừng hỏi thêm nữa. Ông Nhĩ đã dặn rồi, tình trạng sức khỏe của anh không tốt, không được để cảm xúc giao động quá mạnh. Cho dù có là vì chúng tôi thì cũng xin anh bảo trọng.”

Thấy đôi mắt anh ấy như vậy, tôi khó chịu đáp: “Vậy thì anh nói cho tôi nghe đi chứ, rốt cục chuyện là thế nào? Chuyện gì mà mọi người lại không thể để cho tôi biết được? Chẳng lẽ mọi người cảm thấy còn chuyện gì có thể khiến tôi khổ sở hơn những chuyện đã xảy ra hay sao?”
Tôn Nam Bắc run lên, anh ấy nắm tay lại, gật đầu: “Được, tôi nói.”

Anh ấy ngồi xuống, hít một hơi thật sâu: “Hôm qua, sau khi anh tỉnh lại rồi tiếp tục hôn mê, Đại tiểu thư đã bảo tôi tập hợp tất cả các anh em đi tới Cẩm Tú. Cô ấy ép Đoàn Thanh Hồ nói ra tung tích đám sát thủ kia. Đoàn Thanh Hồ không chịu, cuối cùng thì hai người đánh nhau.”

Tim tôi thắt lại: “Hai người đó… đánh nhau sao?”

Tôn Nam Bắc gật đầu: “Có điều anh yên tâm đi, không ai trong hai nười bị thương cả. Mặc dù trông đại tiểu thư có vẻ giống kiểu sẽ không nương tay chút nào, nhưng thật ra cô ấy để tâm tới cảm nhận của anh hơn bất cứ ai. Cô ấy biết, nếu làm Đoàn Thanh Hồ bị thương, dù anh không trách thì cũng sẽ buồn lòng. Vậy nên cô ấy chỉ nhốt Đoàn Thanh Hồ lại thôi. Đương nhiên, nếu không phải vì chị ấy cứ khăng khăng không chịu tỉnh ngộ, đại tiểu thư cũng sẽ không làm vậy.
Nói tới đây, Tôn Nam Bắc cẩn thận liếc mắt nhìn tôi. Thấy tôi không quá kích động, anh ấy mới liếm môi, nói tiếp: “Đại tiểu thư nhốt Đoàn Thanh Hồ trong một nhà xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô, bảo phần lớn bọn tôi tiếp tục chia nhau ra tìm kiếm bên ngoài. Một bộ phận tinh nhuệ thì ở lại bày thiên la địa võng, chờ có người tới cứu Đoàn Thanh Hồ thì bắt hết trong một mẻ.

“Bọn họ tới cứu chị ấy, đúng không?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

Tôn Nam Bắc gật đầu một cách nặng nề: “Phải, có tới. Nhưng điều khiến chúng tôi ngạc nhiên là chỉ có bốn người. Tổ chức này ít nhất cũng phải có mười tên ấy chứ, vậy mà chỉ có ba bốn người chịu liều mạng để cứu Đoàn Thanh Hồ. Anh có cảm thấy buồn cười không?”

Tôi lạnh nhạt liếc sang một cái, anh ấy lập tức chán nản vỗ lên miệng mình: “Ý của tôi là đáng buồn. Sau đó, Đại tiểu thư cho người khử luôn ba tên trong đó, chỉ để lại một kẻ cuối cùng, cũng là kẻ yếu nhất. Có điều, tôi nói người này yêu nhất là bởi vì hắn ta bị thương. Hình như cả cánh tay và chân đều bị.”
Nghe vậy, lòng tôi trầm xuống: “Là hắn, nhất định là hắn.”

“Ai cơ?” Tôn Nam Bắc hỏi lại.

Tôi trả lời: “Là kẻ bị tôi bắn trúng hôm gϊếŧ Tô Quốc Phú. Khi đó hắn đeo mặt nạ.”

“Anh nói vậy thì cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao đại tiểu thư lại muốn tên đó sống rồi. Thì ra là muốn dùng hắn ta để dụ kẻ đã tấn công anh.”

Tôi gật đầu: “Chắc là vậy rồi. Tuy tôi không chắc chắn được tình cảm của Thanh Hồ dành cho người đàn ông kia là gì, nhưng tôi có thể khẳng định một việc, đó là tên kia rất yêu chị ấy. Vì thế nên hắn mới mang theo trâm cài của chị ấy bên mình. Tôi nghĩ, Giai Âm cũng biết chuyện này nên mới dùng chị ấy dụ hắn tới. Bởi vì cô ấy tin rằng, hắn ta nhất định sẽ xuất hiện.”

“Vừa rồi anh bảo chỉ có bốn người tới cứu Thanh Hồ. Tôi nghĩ, một trong những nguyên nhân sâu xa là vì ngay từ đầu những người này đã không coi chị ấy là lão đại của mình. Chẳng qua là vì người kia nên mới đồng ý để chị ấy cầm đầu. Giai Âm nhận ra chuyện này ngay nhưng vẫn lựa chọn bắt cóc Thanh Hồ, là bởi vì cô ấy chỉ cần dụ được kẻ kia tới là đủ rồi. Chỉ cần có người đó, cô ấy chẳng lo gì không đợi được những kẻ khác.”
Nói về chiến thuật tâm lý, tôi nghĩ chẳng mấy ai đọ được với Tống Giai Âm. Cô ấy luôn có khả năng nhìn thấu hiện tượng để thấy được bản chất, đồng thời vạch ra hàng loạt kế hoạch, đi một bước tính mười bước. Khả năng mưu tính như vậy thật sự khiến cho người khác phải thật lòng khâm phục. Nếu như người cô ấy đối phó không phải là người phụ nữ của tôi, có lẽ tôi đã sớm vỗ tay khen hay.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra. Tống Giai Âm đứng ở đó. Thấy tôi tỉnh lại, vẻ mặt cô ấy không thay đổi chút nào. Không biết là do còn giận tôi từ trước, hay do không biết nên đối mặt với tôi như thế nào. Tôi nhìn cô ấy thì phát hiện gương mặt có vết trầy nhẹ, hẳn là do lúc đánh nhau với Đoàn Thanh Hồ. Tôi hít sâu một hơi: “Giai Âm.”

Tống Giai Âm chậm rãi bước vào, Tôn Nam Bắc lập tức đứng lên, ho một tiếng: “À ờ, tôi đi xem thuốc của ông Nhĩ đã sắc xong chưa.”
Tôn Nam Bắc nói xong thì rời khỏi phòng bệnh. Tống Giai Âm bước đến, ngồi xuống trước mặt tôi, hỏi tôi đã thấy dễ chịu hơn chưa.

Tôi nhìn cô ấy: “Anh xin lỗi.”


Vẻ mặt của Tống Giai Âm không có gì thay đổi, cô ấy thản nhiên nói: “Sao anh lại phải xin lỗi em?”


Tôi biết, nhất định là cô ấy giận tôi đã không hiểu cho mình: “Anh biết em làm mọi chuyện là vì tốt cho anh. Nhưng chị ấy có ý nghĩa vô cùng lớn đối với anh. Cho dù lần này chị ấy có làm điều gì không phải, anh cũng không mong chị ấy rời đi theo cách đó. Ít nhất… Ít nhất thì cũng giữ chút thể diện cho chị ấy.”


Dường như Tống Giai Âm không nghe được lời tôi nói, cũng chẳng trả lời tôi. Cô ấy bắt đầu hỏi về người kia: “Chuyện ngày trước của chị ấy, anh còn muốn biết thêm bao nhiêu nữa?”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK