Dương Khai không hề động tay động chân với nàng, nhưng những lời ngọt ngào đó lại khiến nàng buông lỏng mọi sự đề phòng từ thể xác lẫn tinh thần. Cả người nàng nhẹ như mây, mặc cho gió thổi, khi cao khi thấp, thân thể vô thức cong lại, cổ họng phát ra tiếng hừ khe khẽ.
Đôi mắt nàng mê li, ánh nhìn rời rạc, gương mặt hằn lên nét hài lòng rõ rệt.
Dương Khai cúi người xuống hôn lên mắt nàng, hôn lên cái mũi nhỏ nhắn của nàng, động tác rất cẩn thận, như nâng niu một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất, không hề có lấy một hành động quá đáng.
Nàng quay đi, vành tai đỏ bừng, run giọng nỉ non:
- Sư đệ... Trước khi đi, xin chàng hãy nhớ kỹ gương mặt ta.
Dương Khai ngẩn ra, khẽ gật đầu.
Từ khi quen Hạ Ngưng Thường cho đến nay, đã hơn mười mấy năm rồi, nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy dung mạo thật của tiểu sư tỷ.
Tiểu sư tỷ lúc nào cũng đeo khăn che mặt, khiến tất cả mọi người đều không nhìn rõ được gương mặt nàng.
Ban đầu, Dương Khai rất hiếu kỳ không biết nàng sở hữu dung nhan ra sao, nhưng dần dần, hắn cũng không còn để tâm nữa.
Bất kể dung nhan đó là nghiêng nước nghiêng thành, hay không có bất cứ một điểm nổi bật nào, thì tiểu sư tỷ vẫn mãi mãi là tiểu sư tỷ, không ai có thể thay thế.
Nàng có đôi mắt thuần khiết nhất trên đời, thế là đủ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ, trước khi biệt li, Hạ Ngưng Thường lại chủ động đề nghị, Dương Khai tất sẽ không cự tuyệt.
Dứt lời, Hạ Ngưng Thường chủ động gỡ chiếc khăn che mặt ra.
Gió ngoài cửa sổ hiu hiu, thổi bay tấm khăn mỏng sang phía đầu giường.
Hạ Ngưng Thường ngắm nghiền mắt lại, hồi hộp ngước mặt lên, để gương mặt nàng được rõ ràng trước mắt Dương Khai.
Dương Khai nhìn thật kỹ, rồi khẽ rùng mình, ánh mắt thoáng qua một kia tinh ngạc.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo của Hạ Ngưng Thường, hắn cũng không tránh khỏi thất thố.
Dung nhan của tiểu sư tỷ không phải là dung nhan đẹp nhất mà Dương Khai từng thấy, bất luận là Tô Nhan hay Phiến Khinh La nàng đều ngang ngửa, nhưng nàng lại sở hữu một khí chất rất riêng.
Giống như sự lạnh lùng của Tô Nhan, sự yêu mị của Phiến Khinh La, tiểu sư tỷ sở hữu một khí chất thánh thiện.
Như thể hơn hai mươi năm sống trên cõi đời này, nàng không hề bị vướng một chút bụi trần nào.
Sống mũi nhỏ, má đào ửng hồng, đôi môi như quả đào chín mọng, gương mặt không thoa chút phấn son đỏ bừng, làn da trắng nọn như ngọc tuyết.
Không khác gì đại đa số các mỹ nhân, mỗi một phần trên người nàng đều đẹp đến mức không chút tỳ vết.
Nhưng khi những điểm không tỳ vết đó kết hợp lại với nhau, lại tạo nên một sự thay đổi bất ngờ.
Khí chất thánh thiện và hồn nhiên hòa quyện vào nhau, khiến Dương Khai cảm giác nàng vừa nghiêm nghị không thể xâm phạm, nhưng lại vừa ngây thơ, không hiểu sự đời.
Dương Khai vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, đã từng gặp vô số mỹ nữ, nhưng chưa có ai đem lại cảm giác tấn công thị giác mãnh liệt cho hắn như Hạ Ngưng Thường.
Ngay giây phút nhìn thấy dung nhan nàng, trong lòng Dương Khai chợt dâng trào một sự kích động khó áp chế.
Hắn chỉ muốn ôm chặt Hạ Ngưng Thường, vùi nàng vào lòng mình, đưa nàng đi theo, mãi mãi không để nàng rời xa hắn.
Vừa nảy sinh ý nghĩ này, Dương Khai vội hít sâu một hơi, áp chế sự rung động này xuống, gương mặt thoáng hồ nghi.
Hắn không phải là người không có định lực, hắn còn rất biết khắc chế bản thân, trói buộc hành động của chính mình, là một nam nhân rất biết tự chủ.
Hắn vẫn có ý nghĩ như vậy.
Dương Khai không biết, nếu để những nam nhân khác nhìn thấy dung nhan của Hạ Ngưng Thường, thì họ sẽ có phản ứng thế nào.
- Cách đây rất lâu, sư phụ từng bảo ta không được dễ dàng để lộ gương mặt mình, nên những năm qua ta đều đeo khăn che.
Hạ Ngưng Thường khẽ giọng giải thích, má đỏ bừng, nàng xấu hổ thấy rõ trước ánh mắt nóng như lửa của Dương Khai.
- Mộng chưởng quầy nói đúng.
Dương Khai gật đầu, vừa mân mê mái tóc Hạ Ngưng Thường, cúi nửa người nằm lên người nàng, vừa dịu dàng nói:
- Ta nghĩ đại đa số nam nhân khi nhìn thấy nàng đều sẽ có hai suy nghĩ.
- Hai suy nghĩ gì?
Hạ Ngưng Thường ngượng ngùng, nhưng lại không thể ngăn nổi tò mò, bèn hỏi.
- Bảo vệ hoặc là xâm phạm!
Bảo hộ sự thuần khiết không hiểu sự đời đó của nàng, xâm phạm sự thánh thiện hiên ngang trước thế gian đó của nàng, điều này có thể khiến mỗi một nam nhân có cảm giác tự hào.
Hai suy nghĩ mâu thuẫn kết hợp sẽ mang đến cho Hạ Ngưng Thường rất nhiều rắc rối không đáng có.
- Vậy sư đệ thì sao?
Hạ Ngưng Thường bỗng bạo gan, nhìn thẳng vào Dương Khai, hỏi suy nghĩ thật của người trong mộng, nàng rất để tâm điều này!
Suy nghĩ của ai khác thì nàng có thể không quan tâm, nhưng duy chỉ có suy nghĩ của Dương Khai là nàng muốn nghe.
- Ta ư?
Dương Khai nhếch miệng cười gian xảo.
- Sư đệ cũng là một trong đại đa số nam nhân mà.
Dứt lời, hắn đã cúi người xuống, khẽ hôn lên đôi môi tiểu sư tỷ.
- Ưm...
Hạ Ngưng Thường gồng chặt người, mắt trợn tròn ngay tức khắc, như hứng phải một đòn tấn công thần hồn đủ để phá hủy thần trí của nàng, trong nháy mắt, nàng đã mất đi quyền điều khiển thân thể, người không thể nhúc nhích, miệng không thốt nên lời, nhưng lại được một cảm giác hạnh phúc và mãn nguyện khôn cùng bao phủ.
Nàng nhắm hai mắt lại, hưởng thụ giây phút đắm đuối mong chờ đã lâu này, lồng ngực vang lên âm thanh nhảy nhót mãnh liệt như trống trận.
Dương Khai hôn nàng dịu dàng, bàn tay to luồn vào trong áo tiểu sư tỷ, phủ lên ngực nàng, khẽ vuốt ve, thu gọn “ngọc châu” tinh xảo đó vào lòng bàn tay, cảm nhận sự đàn hồi và hơi nóng như lửa từ đôi gò bồng đào đó.
Hơi thở của tiểu sư tỷ càng thêm dồn dập, ngực hơi đau nhói, đó là do đầu ngón tay Dương Khai đang ma sát trên da thịt nàng.
Cảm giác đau nhói đó chẳng những không khiến nàng khó chịu, mà còn kích thích linh hồn nàng, làm cho nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nàng bất giác muốn thời gian dừng lại ngay khoảnh khắc này, đừng trôi tiếp nữa.
Roẹt roẹt...
Y phục bị cởi bỏ, Hạ Ngưng Thường bắt đầu run rẩy.
Bao nhiêu lần, nàng “ngủ say” bên cạnh Dương Khai và Tô Nhan, sớm đã hiểu về chuyện xấu hổ đó từ lâu rồi. Ngay lúc y phục bị cởi bỏ, nàng đã biết mình sắp sửa gặp phải điều gì.
Áo quần ngổn ngang, hơi thở dồn dập.
Dưới ánh trăng, tiểu sư tỷ tỏa sáng đẹp đẽ như món đồ sứ tinh xảo, Dương Khai không vội xuống tay, mà ngắm thật kỹ, khắc sâu tất cả vào tâm trí, vào linh hồn.
Hắn tiếp tục hôn và vuốt ve, làm xao xuyến cõi lòng Hạ Ngưng Thường.
Hắn muốn để lại cho tiểu sư tỷ một đêm hoàn mỹ khó quên nhất.
Trước khi đi, đây là việc duy nhất hắn có thể làm, nên hắn không muốn tạo ra bất cứ điều tiếc nuối nào.
Khăn trải giường dần ướt nhẹp, toàn thân tiểu sư tỷ đã không còn khả năng để có thể suy nghĩ, miệng nỉ non một cách vô thức,
Dương Khai cưỡi ngựa cầm thương, bắt đầu xung phong lâm trận.
Động tác nhẹ nhàng đến lạ thường.
Toàn bộ Thánh Chủ Uyển như được bao trùm bởi một làn xuân ý, khiến cây khô tươi lại, nhành hoa kết nụ.
Bên ngoài Thánh Chủ Uyển, một bỏng người diễm lệ lặng lẽ đứng đó, ánh mắt phức tạp nhìn về phía trước.
Rồi lại có một bóng người khác chậm rãi bước đến, An Linh Nhi cầm một cái đèn lồng đến gần nàng, nàng chẳng hề nhận ra, đến khi An Linh Nhi khẽ ho một tiếng, nàng mới chợt giật mình, người khẽ run như thỏ con bị hù dọa, mặt lập tức đỏ bừng.
- Thu cô nương, đã trễ thế này rồi sao còn chưa nghỉ ngơi vậy?
An Linh Nhi hồ nghi nhìn Thu Ức Mộng, biết tại sao nàng lại đứng đây.
- Ờ... sắp đi nghỉ rồi đây.
Thu Ức Mộng len lén liếc về phía Thánh Chủ Uyển một cái, vội đáp.
- Có phải cô tìm Thánh chủ có việc không?
An Linh Nhi đã nhìn ra điều gì đó, liền mỉm cười hiểu ý:
- Nếu là tìm hắn có việc thì cứ vào đi, cô cũng đâu phải người ngoài, bây giờ chắc là hắn vẫn chưa đi nghỉ đâu.
- Thôi... Thôi khỏi.
Thu Ức Mộng vội xưa tay.
- Ta... Ta không có việc gì tìm hắn cả, ta đến là để ngắm... ngắm sao!
- Ngắm sao?
An Linh Nhi ngước lên nhìn trời, nhoẻn miệng cười:
- Đêm nay trăng sáng thế này, hình như chẳng có được mấy ngôi sao mọc.
Thu Ức Mộng liền sượng chín người.
- Ngày mai Thánh chủ đi rồi, chuyến này không biết đến khi nào mới quay về, nếu bỏ qua cơ hội đêm nay, cũng không biết phải chờ bao lâu nữa, Thu cô nương nghĩ sao?
An Linh Nhi có vẻ đã nhìn thấu trái tim của Thu Ức Mộng, bèn khuyên giải.
- Ta không đến tìm hắn thật mà.
Thu Ức Mộng tỏ ra khó xử.
An Linh Nhi tiếp tục cười đầy thâm ý, định nói gì đó thì bên tai chợt văng vẳng từng động tĩnh kỳ lạ, không khỏi nhướn mày, cố nghe cho rõ.
Thu Ức Mộng cũng nhận ra, liền nghiêng người dỏng tai lắng nghe.
Một lát sau, cả hai người họ mặt đỏ bừng, liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy rất xấu hổ.
- E hèm...
An Linh Nhi đằng hắng một tiếng.
- Dù sao thì cũng rảnh rỗi, ta ở đây ngắm sao với Thu cô nương vậy.
Nàng thật sự ngại phải về Thánh Chủ Uyển, chủ động ngồi xuống, giả vờ ngẩng đầu lên nhìn trời.
Thu Ức Mộng gật đầu, rồi ngồi xuống cạnh nàng.
Hai người không ai nói gì, tim thì đập dữ dội, cách đó không xa cứ có từng hồi âm thanh dị thường đổ vào tay họ như ma âm, khiến họ thấy khó chịu, bất giác kẹp chặt hai chân lại, người gồng lên,
- Ha ha... sắc trời đẹp nhỉ.
An Linh Nhi cố kiếm chuyện để nói.
- Đúng vậy.
Thu Ức Mộng gật đầu tán đồng, đầu óc để đâu đâu.
Động tĩnh và âm thanh bên đó hình như càng lớn hơn, hai người họ đều cảm thấy dưới bụng mình có gì đó nong nóng sôi sục, gió đêm thoảng qua, làm hai chân họ lạnh buốt, khó chịu, nhớp nháp, cảm giác lạnh lẽo này khiến họ cảm thấy cơ thể mình càng thêm nhạy cảm.
- Thật sự nhìn không ra đấy!
An Linh Nhi tỏ ra ngạc nhiên.
- Nhìn không ra cái gì?
Thu Ức Mộng quay qua hỏi.
- Một cô nương điềm tĩnh như vậy, sao giờ lại điên đến thế...
- Ha ha...
Thu Ức Mộng không biết nên nói gì cho phải.
- Cô không vào à?
An Linh Nhi khẽ cắn môi, chợt nói:
- Giờ mà vào đó là đúng lúc luôn, chẳng cần phải nói gì hết.
- Ơ...
Thu Ức Mộng giật mình, xấu hổ vô cùng:
- Làm sao mà được?
- Có gì mà không được, nếu ta là cô, giờ ta sẽ xông vào ngay, cho hắn biết mặt!
An Linh Nhi xúi giục, sợ thiên hạ quá thái bình.
- Thôi thôi!
Thu Ức Mộng xua tay lia lịa.
- Việc như vậy ta làm không được đâu.