Đàm Quân Hạo khẽ lắc đầu.
Vũ Minh thấy có sư tôn che chở, khiếp ý trong lòng giảm đi, lạnh lùng nói: - Tiểu súc sinh, ngươi không phải điên cuồng sao? Ngươi tiếp tục điên cho ta xem!
Khi nói chuyện, hắn đưa tay nắm mái tóc dài của Xích Nguyệt kéo ra sau một cái, Xích Nguyệt lập tức kêu lên thất thanh, thân hình hơi ưỡn lên, bộ ngực đầy đặn cao ngất.
Vũ Minh cười gằn vận chuyển đế nguyên, trong ngón tay nở rộ tia sáng, chậm rãi điểm tới hướng ngực Xích Nguyệt, trừng mắt nói với Dương Khai: - Đây chính là nhạc mẫu của ngươi, để chúng ta cùng thưởng thức xem vóc người của nhạc mẫu đại nhân ngươi như thế nào?
Dứt lời, ngón tay của hắn lại rạch mạnh một cái.
“Rẹt” một tiếng, áo Xích Nguyệt lập tức tét ra một đường nứt, vụn áo rơi xuống, lộ ra một mảng da thịt rộng chừng ba ngón tay trắng như tuyết, dường như bởi vì phẫn nộ, còn có chút thẹn thùng, nên trên da thịt trắng như tuyết nổi lên một mảng đỏ hồng nhàn nhạt.
Vũ Minh thì cũng được đi, mấu chốt Dương Khai là nam nhân của Phiến Khinh La, nàng là nghĩa mẫu của Phiến Khinh La, bị người ta lăng nhục trước mắt Dương Khai như thế, thậm chí làm lộ một phần thân thể của mình trong tầm mắt Dương Khai… mặc dù Xích Nguyệt là Yêu tộc, cũng có phần không nhịn nổi.
Dương Khai mi mắt co rụt lại.
Vũ Minh lại thưởng thức không chút kiêng kỵ, đáng tiếc áo tuy rách một đường, nhưng vẫn còn che ở bộ vị mấu chốt, làm hắn không thể nhìn thấu triệt.
Hắn mặt đầy vẻ kích động vươn tay, làm như muốn đẩy ra chỗ áo rách kia, cẩn thận thưởng thức bộ vị tuyệt vời nhất kia.
- Ngươi đủ rồi! Dương Khai quát lớn.
Vũ Minh không nhúc nhích.
Dương Khai cả giận nói: - Ngươi còn dám động tay động chân, hôm nay các ngươi dừng mơ tưởng lấy được bất kỳ vật gì!
Đàm Quân Hạo từ đầu luôn thờ ơ lạnh nhạt, chợt nhướn mày, đưa tay lên.
Vũ Minh lập tức dừng lại động tác, trên mặt nổi lên một tia tiếc nuối.
Xích Nguyệt cũng không nhịn được nhẹ thở ra, nếu thật để Vũ Minh lột sạch quần áo, chỉ sợ sau này nàng cũng không còn mặt mũi để gặp Dương Khai và Phiến Khinh La; tình cảnh hiện giờ tuy rằng cũng khó coi, nhưng dù gì chỉ là lộ ra chút da thịt mà thôi, đối với một Yêu tộc thật ra cũng không tính là chuyện to tác gì.
- Dương tiểu hữu hẳn là biết thành ý của lão phu chứ? Đàm Quân Hạo lúc này ung dung nói với Dương Khai.
Dương Khai cười lạnh nói: - Đường đường là trưởng lão Tinh Thần Cung lại làm chuyện ti tiện như thế, thật là để người ta mở rộng tầm mắt!
Đàm Quân Hạo nói: - Tiểu hữu không cần châm biếm, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, đạo lý này hẳn ngươi phải hiểu!
- Ta chỉ thấy có hai tên tiểu nhân hèn hạ đang khi dễ một phụ nữ không có sức đánh trả chút nào, lại còn dám khoác lác cái gì không câu nệ tiểu tiết, thật là tức cười chết người!
Đàm Quân Hạo khẽ cười nói: - Không sao! Chỉ cần tiểu hữu giao Long Đảo Lệnh cho lão phu, hết thảy đều dễ thương lượng!
Nói dứt lời, lão đưa ra một tay về phía Dương Khai.
Dương Khai cắn răng hừ một tiếng, rót một thân đế nguyên vào trong Long Đảo Lệnh, hung hăng ném tới hướng Đàm Quân Hạo.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không có biện pháp gì khác, nếu còn không thỏa hiệp, chỉ sợ Xích Nguyệt thật sẽ bị Vũ Minh lột trần, để lộ ra trước mắt mình, sau này gặp lại Phiến Khinh La phải giải thích thế nào đây?
Một cái Long Đảo Lệnh nhỏ nhoi, quả thật hắn không có đặt nặng trong lòng, nếu không có Hoa Thanh Ti nhắc nhở trước đó, gần như hắn đã sắp quên mất thứ này. Sở dĩ hắn không chịu trả lại, cũng chỉ muốn trước chuộc Xích Nguyệt trở về mà thôi!
Long Đảo Lệnh hóa thành luồng sáng vàng, xen lẫn lực lượng tràn đầy, Đàm Quân Hạo lại chỉ đưa tay đã tiếp nhận nó, cẩn thận xem xét vài cái, gật gật đầu nói: - Không sai! Chính là lệnh bài này!
Dương Khai kêu lên: - Long Đảo Lệnh trả lại lão, người cũng nên thả đi chứ?
Đàm Quân Hạo mỉm cười nói: - Không vội!
Dương Khai lập tức trợn to mắt, nói:
- Lão chó già lại lật lọng!
Vũ Minh cười to nói: - Sư tôn cũng chưa nói qua, ngươi trả lại Long Đảo Lệnh liền thả người! Trước sư tôn nói là ngươi hoàn trả quyền trượng, hết thảy đều dễ thương lượng. Thương lượng đều chưa có thương lượng, làm sao nói là lật lọng!
Thấy bộ dáng Dương Khai bị chặn họng, tâm tình Vũ Minh vô cùng sảng khoái, dường như báo được mối thù.
Dương Khai nghe nói sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, biến đổi không chừng một hồi lâu, mới áo não vỗ đùi, lộ dáng vẻ bị lừa biết làm sao!
- Ha ha ha ha… Vũ Minh cuối cùng không nhịn được cười ha hả.
- Lão chó già còn muốn như thế nào? Long Đảo Lệnh đều đã trả lại lão, đừng quá bức bách bổn thiếu, nếu không nhất định sẽ liều mạng với lão cho cá chết lưới rách! Dương Khai cắn răng nghiến lợi.
Đàm Quân Hạo nói: - Lão phu muốn thu lấy một vật khác của tiểu hữu. Yên tâm, chỉ cần tiểu hữu thỏa mãn nguyện vọng của lão phu, lão phu lập tức trả lại vị phu nhân này cho ngươi!
- Cái vật gì? Nói nghe xem! Dương Khai hỏi vẻ mặt bất an, bộ dáng dường như có chút bối rối.
Đàm Quân Hạo mỉm cười, mấp máy môi, truyền âm: - Một viên châu, một viên châu nghe nói xưng là một mảnh tiểu thiên địa!
Quả nhiên Hoa tỷ đã để lộ ra Huyền Giới Châu, bất quá nhìn bộ dáng Đàm Quân Hạo thần thần bí bí như vậy, dường như cũng không muốn cho Vũ Minh biết.
Ngẫm lại cũng đúng! Huyền Giới Châu bản thân chính là một kiện bí bảo vô cùng trân quý, càng đừng nói là bên trong nó còn có loại chí bảo thiên địa Bất Lão Thụ kia. Dù là thầy trò, Đàm Quân Hạo cũng không có ý định cho Vũ Minh biết tin về Bất Lão Thụ, miễn cho trong lòng hắn nảy sinh mơ ước.
- Lão nói gì ta nghe không hiểu! Dương Khai xụ mặt, nghiêm túc nói.
Đàm Quân Hạo tiếp tục truyền âm:
- Nữ nghịch đồ đã nói cho lão phu biết tất cả bí mật của tiểu hữu. Tiểu hữu không cần che giấu chi nữa. Lão phu bố cục lần này nhắm vào Long Đảo Lệnh của ngươi, chẳng qua là thứ yếu, lão phu muốn thực sự chính là viên châu kia. Chỉ cần tiểu hữu thỏa mãn lão phu, lão phu nhất định vô cùng cảm kích, sau này tiểu hữu có điều gì cần tới, lão phu nhất định sẽ thỏa mãn! Lão phu dầu gì cũng là trưởng lão Tinh Thần Cung, ở Nam Vực này còn không có chuyện gì lão phu không làm được!
Dương Khai lắc lắc đầu thành trống bỏi, nói: - Ta không có loại vật đó!
Đàm Quân Hạo sắc mặt sa sầm xuống, nói:
- Xem ra tiểu hữu là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt rồi!
Lão từ đầu luôn biểu hiện nho nhã giữ lễ, nhưng sau khi Dương Khai nhiều lần cự tuyệt giao ra Huyền Giới Châu, lão liền có dấu hiệu trở mặt. Có thể thấy được lực hấp dẫn của Huyền Giới Châu kia đối với lão lớn biết bao!
Vũ Minh ở một bên thấy Đàm Quân Hạo không ngừng dùng thần niệm truyền âm trao đổi với Dương Khai, trong lòng không khỏi nghi hoặc không hiểu, không biết sư tôn có chuyện gì không ngờ không muốn cho mình biết… lập tức hắn bất mãn trong lòng.
Nhưng cũng không dám để lộ ra mặt, chỉ có thể giấu hết thảy trong lòng, thầm tính toán đợi một hồi sau khi xử lý Dương Khai sẽ tìm cơ hội hỏi tới.
Dương Khai vẻ mặt bất đắc dĩ nói: - Ta không có vật đó, lão muốn ta đưa ra, ta làm sao có mà đưa chứ?
Đàm Quân Hạo hừ lạnh một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho Vũ Minh, nói: - Dương tiểu hữu không muốn thỏa mãn nguyện vọng của lão phu, yêu nữ này ngươi có thể xử trí tùy ý!
Vũ Minh nghe vậy trong mắt sáng ngời, vui mừng nói: - Tạ ơn sư tôn!
Nói xong liền vươn tay chộp tới ngực của Xích Nguyệt.
- Chờ chút… Dương Khai vội kêu lên.
Đàm Quân Hạo khoát tay, chấn ra bàn tay của Vũ Minh. Vũ Minh đầy mặt áo não nhưng không dám phản kháng.
- Tiểu hữu đã hồi tâm chuyển ý à?
Đàm Quân Hạo ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai.
Dương Khai gãi hai má, hít mũi một cái nói: - Ta nghĩ lại dường như là có một vật như thế!
Đàm Quân Hạo trong mắt lóe sáng, vội vàng nói: - Nếu nhớ lại rồi, thì giao cho lão phu mau! Nếu có thể chiếm được Huyền Giới Châu, chiếm được Bất Lão Thụ bên trong, thì Long Đảo Lệnh cái gì cũng không quan trọng.
Nghe đồn sau khi luyện hóa Bất Lão Thụ, có thể thành tựu thân thể bất tử bất diệt, đến lúc đó nhất định có thể tấn thăng Đại Đế!
Dương Khai hừ một tiếng: - Nhưng mà uy tín của lão, quả thực bổn thiếu không tin được!
Đàm Quân Hạo lập tức trả lời: - Yên tâm, chỉ cần tiểu hữu giao vật kia cho lão phu, yêu nữ này có thể lập tức mang đi!
- Lời ấy là thật? Dương Khai cau mày hỏi.
Đàm Quân Hạo giơ tay lên nói: - Nếu lão phu làm trái, thiên lôi đánh xuống!
Dương Khai bỉu môi nói: - Lời thề nếu như hữu dụng, thì tu luyện làm cái quái gì? Bất quá… dầu gì lão cũng là trưởng lão Tinh Thần Cung, bổn thiếu sẽ tin lão một lần!
Đàm Quân Hạo cười nói: - Dương tiểu hữu là người sảng khoái, lão phu sẽ không để ngươi thất vọng!
Dương Khai than một tiếng, lật lòng bàn tay, trên lòng bàn tay lập tức nhiều thêm một viên châu lớn bằng cỡ trái nhãn. Viên châu kia nhìn thoáng qua không có gì lạ, lại tràn ra một dao động lực lượng không gian quỷ dị.
Đàm Quân Hạo lập tức cặp mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào Huyền Giới Châu, không chớp mắt một cái, dùng thần niệm quét tới cẩn thận dò xét.
Với tu vi và kiến thức của lão, đương nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ bất phàm của viên châu này, lập tức lão hiểu rõ vật này khẳng định là cái gọi là Huyền Giới Châu… Mà chỉ riêng là một kiện bí bảo không gian cũng thôi đi, mấu chốt là đồ vật bên trong nó!
Bí bảo không gian cũng không phải ai ai đều có thể luyện hóa, nhưng Đàm Quân Hạo tự nghĩ với thực lực của mình chỉ cần mở ra, lấy ra Bất Lão Thụ bên trong hẳn không thành vấn đề.
Vũ Minh cũng đang nhìn, nhưng lại chau mày, không biết một viên châu như vậy vì sao lại để cho sư tôn coi trọng như vậy, thậm chí còn coi trọng gấp mấy lần so với Long Đảo Lệnh.
Hắn mơ hồ cảm thấy, mục đích thực sự của sư tôn mình lần này cũng không phải là Long Đảo Lệnh, mà là viên châu cổ quái này!
- Vật này bổn thiếu có được từ rất lâu, cũng là một vị bạn hữu tặng cho, giờ này giao cho Đàm trưởng lão, mong rằng Đàm trưởng lão bảo quản nó cẩn thận! Dương Khai dường như đã nhận mệnh, nhìn Huyền Giới Châu trên tay lưu luyến không rời, ngay cả xưng hô với Đàm Quân Hạo đều không tự chủ thay đổi.
Đàm Quân Hạo nói: - Dương tiểu hữu yên tâm, loại bảo vật này đương nhiên lão phu sẽ cất giữ cẩn thận, từ nay về sau, tiểu hữu chính là bằng hữu của lão phu!
Dương Khai nắm chặt tay, nói: - Trước đó, ta còn có một yêu cầu quá đáng!
Đàm Quân Hạo nhướn mày, hỏi: - Chuyện gì?
Dương Khai nói: - Ta hy vọng Hoa Thanh Ti có thể thoát ly môn hạ của Đàm trưởng lão, trở thành người tự do!
Vũ Minh hừ lạnh nói: - Si tâm vọng tưởng, tiện nhân kia làm chuyện có lỗi với sư tôn, không giết nàng đã là ban ân, lại còn muốn tự do ư?
Dương Khai mắt lạnh nhìn hắn, nói:
- Ngươi có thể làm chủ được Đàm trưởng lão sao?
Vũ Minh biến sắc, vội vàng ôm quyền nói với Đàm Quân Hạo: - Sư tôn, đệ tử không phải ý đó!
Đàm Quân Hạo khoát tay nói: - Lão phu biết!
Trong lòng lão cũng ổn định, lão không sợ yêu cầu của Dương Khai đưa ra, lại qua nhiều lần tiếp xúc, lão nhìn ra Dương Khai là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu không nhờ vậy, lão cũng không thể chỉ bằng vào một Xích Nguyệt liền làm cho Dương Khai thúc thủ chịu trói, ngoan ngoãn giao ra Long Đảo Lệnh và Huyền Giới Châu.
Yêu cầu này với Đàm Quân Hạo xem ra là hợp tình hợp lý, với biểu hiện và cách làm người của Dương Khai, quả thật hẳn phải đưa ra yêu cầu như vậy.
Đàm Quân Hạo gật gật đầu nói: - Chuyện này lão phu đồng ý! Từ nay về sau, Hoa Thanh Ti không còn là môn hạ đệ tử của lão phu, không còn liên can với lão
–––-oOo–––-