Nàng vuốt mái tóc, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Bà bà, chuyện này dừng ở đây thế nào?
Vưu bà bà nghe vậy hơi sững sờ, rất nhanh liền cười to quát:
- Cô gái nhỏ, ngươi cho là mình đang nói chuyện với ai?
- Đương nhiên là cùng bà bà người. Cao Tuyết Đình thờ ơ, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ:
- Nếu người đồng ý dừng chuyện này ở đây, đại chủ đại nhân nói không chừng sẽ để lại một đường, không làm khó người, nhưng nếu người cứ khư khư cố chấp…Bà bà, ta và người có mấy trăm năm quen biết, người mặc dù không phải người của Thần Điện ta nhưng ít nhiều cũng có chút tình cảm, có một số việc ta không muốn làm rất tuyệt.
- Ngươi uy hiếp ta? Vưu bà bà sắc mặt ngoan cố thanh âm bén nhọn.
Cao Tuyết Đình lắc lắc đầu nói:
- Bà bà chính là tiền bối, Tuyết Đình không dám uy hiếp người, chỉ là Tuyết Đình phụng điện chủ chi mệnh, mang mấy đệ tử tới Thần Du Kính lịch lãm, phải bảo vệ an toàn cho bọn họ, không ai được làm thương tổn tới bọn họ, cho dù là bà bà người cũng không được.
- Hahaha. Vưu bà bà cười ha hả.
- Con nhóc thực lực không cao, khẩu khí cũng không nhỏ, ngươi cho là dựa vào bản lãnh của ngươi có thể làm gì được bổn cung? Nếu không vì thấy ngươi những năm nay coi như biết điều, ngươi cho là bổn cung sẽ cùng ngươi nói chuyện hay sao?
- Bà bà còn nhớ hay không? Tuyết Đình lúc còn nhỏ đã lén đưa đồ ăn cho người?
Cao Tuyết Đình bỗng nhiên nói tới chuyện cũ.
Vưu bà bà sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
- Nói những chuyện đó làm gì.
Trong mắt bà ta không tự chủ thoáng hiện thần sắc nhớ lại, thần tình thô bạo kia cũng hơi nhu hoà trong chớp mắt.
- Tuyết Đình thành tâm hy vọng bà bà có thể dừng tay như vậy. Cao Tuyết Đình khẽ thở dài.
- Không thể nào. Hàn ý lại hiện lên trong mắt Vưu bà bà, lạnh lùng nói:
- Bổn cung đợi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có một chút hy vọng, chỉ bằng vài ba câu của ngươi liền muốn bổn cung bỏ qua? Ngươi nói mơ à?
Cao Tuyết Đình cau mày nói:
- Ta không biết bà bà đang chờ cái gì, rồi có hy vọng với điều gì? Nhưng..bà bà người sao phải như thế sao? Tám trăm năm người một mực không vào Thần Điện, nhưng Tuyết ĐÌnh sớm đã coi người như người trong Thần Điện, cũng là trưởng bối của Tuyết Đình, Tuyết Đình thật không muốn động thủ với người.
- Bớt sàm ngôn đi. Vưu bà bà mất kiên nhẫn quát:
- Ngươi hoặc là lập tức cút ngay, hoặc là bổn cung xuất thủ giết ngươi, hai con đường ngươi hãy tự chọn.
Nghe vậy sắc mặt Dương Khai không khỏi căng thẳng.
Tuy nói Cao Tuyết Đình coi như cường giả, nhưng ở trước mặt Vưu bà bà này, Dương Khai đoán chừng nàng hẳn không phải là đối thủ, nếu vì tự mình làm liên luỵ tới Cao Tuyết Đình hắn sẽ cảm thấy day dứt.
- Haiz.
Cao Tuyết Đình bỗng thở dài thật sâu, chăm chú nhìn Vưu bà bà nói:
- Bà bà, Điện chủ đại nhân đã sớm biết bà bà đối với Điện chủ vẫn ghi hận trong lòng, vẫn luôn canh cánh chuyện năm đó, nhưng dù vậy, điện chủ vẫn yên tâm để ta dẫn những người này đi vào Thần Du Kính, cũng không lo lắng bị người yếu hại, người cảm thấy đây là vì sao?
Lời vừa nói ra, Vưu bà bà hơi biến sắc mặt, cau mày trầm tư.
Cao Tuyết Đình tiếp tục nói”
- Những năm gần đây, những đệ tử Thần Điện đi vào Thần Du Kính lịch lãm, cũng không thiếu người chết vì người. Nhưng Điện chủ không truy cứu trách nhiệm của người, âm thầm chấp nhận đó là một loại khảo nghiệm đối với chúng đệ tử. Thứ nhất là bởi vì người không có tự mình động thủ, mặc dù phái đi những võ giả có thực lực tương đương, đối với bọn họ mà nói đúng là một loại khảo nghiệm. Thứ hai, Điện chủ đối với người có quỷ, Thần Du Kính là do người phát hiện, Điện chủ mặc dù không có cưỡng đoạt lấy nhưng quả thật đã đem nó coi là vốn quý nhất của Thần Điện, liên tiếp để các đệ tử đi vào chỗ này lịch lãm.
- Ôn Tử Sam đối với bổn cung có quỷ? Vưu bà bà bỗng nhiên không ngừng cười lạnh
- Hắn loại lương tâm bị chó ăn như vậy quả thực làm người ta cười tới rụng răng.
Cao Tuyết Đình thần tình đạm mạc nói:
- Cho nên điện chủ đại nhân đã ra lệnh nếu không phải lúc vạn bất đắc dĩ không nên dùng thủ đoạn này, bởi vì điện chủ đại nhân thành tâm hy vọng Thần Du Kính luôn do lão nhân gia người trấn thủ.
- Thủ đoạn gì? Sắc mặt Vưu bà bà bỗng nhiên gấp gáp, trừng cặp mắt nhìn Cao Tuyết Đình.
Cao Tuyết Đình không đáo lời bà, chỉ dùng hai tay kết ấn, miệng nói:
- Bà bà người yên tâm, việc này lúc trước ta đã thông qua bí thuật báo cho điện chủ đại nhân, thời khắc này đại nhân hẳn đã chờ đợi người trong hang đá vôi, đợi thần hồn của người quay trở về cùng đại nhân nói chuyện tử tế.
Dứt lời hai tay nàng tà tà chống đỡ, một vòng tia sáng giữa hai tay toát ra, nàng nhẹ nhàng đẩy nó về phía trước, tia sáng kia liền hướng bắn nhanh tới Vưu bà bà.
Đoàn tia sáng này rõ ràng không có sát thương gì, cũng không có chút uy hiếp nào, nhưng Vưu bà bà lúc gặp tia sáng này sắc mặt đại biến hoảng sợ la lên:
- Không.
Khi nói chuyện bà ta quay đầu như chuột muốn thoát khỏi chỗ này.
Nhưng tốc độ tia sáng kia còn nhanh hơn tốc độ của bà ta, trong nháy mắt đã đánh tới người bà, hoà vào bên trong thần hồn của bà.
Ngay sau đó một sức mạnh vô hình đánh tới, trên đỉnh đầu Vưu bà bà xuất hiện một lốc xoáy quỷ dị, lốc xoáy kia xoay tròn truyền ra lực dẫn dắt cực lớn muốn hút Vưu bà bà đi.
Vưu bà bà tất nhiên không muốn ngồi chờ chết, bà tức giận hét lớn một tiếng, một cỗ năng lượng thần hồn tinh thuần chí cực thản nhiên bắn ra hướng Cao Tuyết Đình phóng tới.
Cao Tuyết Đình sắc mặt cuồng biến.
Vưu bà bà như con thú bị trói dùng toàn lực bạo phát, căn bản Cao Tuyết Đình không thể chống lại, chỉ có một cách tránh né.
Nhưng ngay khi nàng muốn tránh ra là lúc một đạo thân ảnh phiêu nhiên bỗng xuất hiện giữa không trung, là thân ảnh một lão giả, tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc trắng, toàn thân không có gì lạ, nếu không có lão chủ động hiện thân, nhưng người ở đó không ai có thể phát hiện sự hiện hữu của lão.
Lão giả này vừa xuất hiện liền phất tay áo.
Lực lượng nhu hòa khuếch tán hóa giải một kích vừa rồi của Vưu bà bà.
- Ngươi... Vưu bà bà trợn mắt nhìn lão giả kia, nét mặt hiện vẻ không dám tin dường như thấy ma giữa ban ngày.
Mà đúng lúc này lực truyền ra từ lốc xoáy trên đỉnh đầu bà rốt cuộc không thể ngăn cản, trong tiếng rống giận không cam lòng của bà, thân hình bà đã bị hút vào trong đó. Ngay sau đó lốc xoáy kia cũng đột nhiên biến mất không thấy. Thân ảnh bà bà cũng không còn dấu vết.
Dương Khai nhìn màn này, nội tâm biến đổi.
Thân thể Vưu bà bà như bị Ôn Tử Sam động tay chân gì, có lẽ đã bị gieo bí thuật, mà hắn đã truyền thụ cho Cao Tuyết Đình phương pháp sử dụng bí thuật này.
Bí thuật này một khi thi triển thân thể Vưu bà bà sẽ liền chủ động đem thần hồn hút trở về.
Điều này chính là nguyên nhân gây ra cảnh tượng trước mắt, Vưu bà bà Đế Tôn tam tầng cảnh cấp bậc sau khi bị dùng bí thuật kia liền không thể tiếp tục ở trong thế giới Thần Du Kính.
Đây mặc dù chỉ là suy đoán của Dương Khai nhưng phải đúng đến tám chín phần mười. Dù sao chỉ có liên lạc giữa thần hồn và thân thể là chặt chẽ không thể phân, có thể hấp dẫn thần hồn Vưu bà bà chỉ có thể là thân thể của bà ta.
Mà trong lúc Dương Khai phỏng đoán, Cao Tuyết Định mặt đầy nghi ngờ nhìn lão giả bỗng nhiên xuất hiện kia.
Nàng thả ra thần niệm nhưng lại kinh hãi phát hiện đối phương căn bản không tồn tại, nói cách khác, thần niệm của nàng không phát hiện được dấu vết của đối phương.
Sự phát hiện này làm sắc mặt Cao Tuyết Đình lập tức trở nên nghiêm nghị.
Bởi vì mặc dù là Vưu bà bà, Ôn Tử Sam nhân vật như vậy ở trước mặt có thả ra thần niệm cũng có thể thoáng dò xét được chút lai lịch đối phương, nhưng đối mặt với lão giả này nàng lại lần đầu gặp tình huống như vậy
Tình cảnh này duy chỉ có một lời giải thích, tu vi của lão giả này so với Vưu bà bà cùng Ôn Tử Sam còn cao hơn.
Hai người kia đã là Đế Tôn tam tầng cảnh, so với bọn họ cao hơn nữa trên đời này chỉ có một xưng hô đặc biệt: Đại Đế.
Trong thế giới Thần Du Kính lại có tồn tại một vị Đại Đế.
Chuyện như vậy Ôn Tử Sam chưa từng nói qua với nàng, có lẽ Ôn Tử Sam cũng không biết chuyện này.
Cao Tuyết Đình bỗng túc nhiên khởi kính, cúi người hành lễ:
- Vãn bối Cao Tuyết Đình bái kiến tiền bối.
- Ừ. Lão giả hơi gật gật đầu.
- Tiền bối cùng bà bà là một nhóm sao? Cao Tuyết Đình lại hỏi.
Dương Khai gương mặt cổ quái quay đầu nhìn Cao Tuyết Đình, chợt phát hiện vị Cao trưởng lão lãnh nhược băng sương này lại có vẻ như vậy.
Đối phương nếu là cùng một nhóm với Vưu bà bà vừa rồi đã không cần phải ra tay giúp nàng, sớm đã kiềm chế nàng, đâu còn cho nàng cơ hội thi triển bí thuật.
- Không. Lão giả chậm rãi lắc đầu.
- Vãn bối đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối.
Nếu là như vậy chính là Ôn Tử Sam đích thân tới cũng không cứu được nàng
- Lão phu tới đây… Lão giả trong lúc nói chuyện ánh mắt chuyển về phía Dương Khai:
- Là vì hắn.
- Vì ta? Dương Khai gương mặt kinh ngạc.
Biểu tình Cao Tuyết Đình cũng hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, quay đầu nhìn Dương Khai, không biết hắn có gì đặc biệt lại khiến Đại Đế tới đây để gặp.
Bởi vì theo nàng biết Dương Khai chính là lần đầu tới Thần Du Kính, trước đó hắn căn bản không biết dị bảo này tồn tại, nếu nói hai người lúc trước có quen biết vậy cũng không thể nào.
Sau khi định thần, Cao Tuyết Đình lại hỏi:
- Xin hỏi tiền bối tìm hắn có chuyện gì?
Lão giả mỉm cười vẻ mặt hòa ái nói:
- Yên tâm, lão phu sẽ không làm khó cho hắn, chỉ là muốn dẫn hắn đi mấy ngày, có một số việc cần hắn giúp đỡ, sau đó sẽ đưa hắn ra khỏi đây.
Cao Tuyết Đình nhướn mày.
Câu nói “rời khỏi chỗ này” của lão giả hiển nhiên đã để lộ ra chút tin tức không tầm thường.
Lão giả mỉm cười nói:
- Lão phu có thể quan sát một chút cảnh tượng thế giới bên ngoài, cũng biết bọn ngươi đều không phải người ở đây.
Dương Khai nghe vậy thần sắc chấn động.
Vốn dĩ biết được nơi này là thế giới Thần Du Kính là vì Ôn Tử Sam say rượu lỡ lời nói cho hắn biết, nhưng lão giả này lại dựa vào năng lực của mình theo dõi được ngoại giới.
Điều này nói rõ thực lực lão giả quả thực đã đến cấp bậc Đại Đế mới có thể khám phá lực lượng của giới diện, xuyên thủng hư thật, thần niệm tới lui tự nhiên dò xét tình cảnh ngoại giới.