Dương Khai còn chưa kịp quan sát kỹ bốn phía, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm của Lưu Viêm: - Chủ nhân!
Nghe tiếng gọi, hắn vừa động tâm niệm, lập tức thả Lưu Viêm ra ngoài.
Lưu Viêm cũng không có hóa thành hình người, mà duy trì hình thái con chim lửa, lẳng lặng trôi lơ lửng trước mặt Dương Khai, cặp mắt chăm chú nhìn ao dung nham phía trước, trong tinh thần lại toát ra một tia tâm tình khát vọng.
- Phía dưới có thứ gì hữu dụng với ngươi ư? Nhận ra điểm này, Dương Khai lập tức hỏi.
Lưu Viêm truyền tin: - Hình như là có, hơn nữa chỗ dùng còn không nhỏ, ta đi xem một chút!
Nói xong, Lưu Viêm liền mở ra hai cánh, bay thẳng đến bên trên ao dung nham rồi một đầu đâm xuống.
- Cẩn thận một chút! Dương Khai vội vàng dặn dò với theo một tiếng, Lưu Viêm đã sớm mất bóng dáng.
Hắn không khỏi chậm rãi lắc đầu, lúc này mới bắt đầu quan sát bốn phía.
Hang động đá vôi này tuy rằng diện tích không nhỏ, nhưng bên trong lại trống rỗng, cho nên ánh mắt vừa nhìn lướt qua, liền thấy rõ tình huống.
Rất nhanh, Dương Khai liền bị một chỗ hấp dẫn chú ý.
Bên đó, dường như có một vật thể hình người khoanh chân ngồi. Dương Khai nhíu mày, thả ra thần niệm dò xét một phen, xác định vật thể hình người kia chỉ là một cỗ hài cốt, không còn chút sinh cơ và hơi thở, có lẽ là chết đi một đoạn thời gian rất lâu rồi.
Nếu như không có đoán lầm, đây chính là thi hài của Công Tôn Mộc.
Một đời đại sư luyện đan, tam đệ tử của Diệu Đan Đại Đế một trong 10 Đế Tôn, vốn là một cường giả bản lãnh thông thiên, hô phong hoán vũ trong Tinh Giới, giờ này lại rơi vào kết quả bi thảm chết tha hương tại địa phương nhỏ Nguyên Đỉnh Sơn này... khiến Dương Khai không khỏi cảm khái không thôi! Cũng không biết rốt cuộc là Công Tôn Mộc vì sao đắc tội với Diệu Đan Đại Đế, đến nỗi bị trục xuất khỏi sư môn, kết quả thê lương như thế, cuối cùng ngay cả người lo liệu thi thể cũng không có.
Cố ổn định tâm thần, Dương Khai đi tới hướng hài cốt kia, đợi đi tới trước mặt liền ôm quyền, hơi khom người thi lễ một cái.
Công Tôn Mộc dù nói thế nào đi nữa cũng là một vị tiền bối, lại là một vị đại sư luyện đan, mặc dù chết ở chỗ này, cũng đủ để nhận một lễ này của Dương Khai.
Đứng dậy, lập tức ánh mắt của Dương Khai bị hấp dẫn bởi một vật đặt trước thi thể Công Tôn Mộc.
Trước khi chết hẳn là Công Tôn Mộc một mực giữ ở chỗ này, mà ở trước mặt thi thể cách không xa, lại đặt một vật giống như cái nồi nhỏ. Cái nồi nhỏ nhìn qua giống như cái nồi nhà người bình thường dùng xào rau nấu thức ăn, chỉ có điều nhỏ hơn rất nhiều mà thôi, mà phía dưới cái nồi nhỏ này, còn có dùng pháp trận hấp dẫn đến đây địa hỏa, đang cháy bừng bừng dưới đáy nồi.
Nhưng Dương Khai để ý cũng không phải là cái nồi nhỏ, mà là vật gì đó ở trong nồi.
Bên trong cái nồi nhỏ không ngờ lại nấu một nồi dược thang đậm đặc, phân lượng không nhiều lắm, ước chừng chỉ có một chén, nằm ở đáy nồi.
Thỉnh thoảng, trong dược thang sủi lên một cái bọt khí, bọt khí nổ tung, nhưng lại tản ra hào quang năm màu, đồng thời còn toát ra một mùi hương thơm kỳ lạ lan ra khắp hang động.
Ngửi được mùi thơm này, sắc mặt Dương Khai chợt biến đổi.
Bởi vì mùi này rất là quen thuộc, dường như chính là mùi thơm hắn ngửi được lúc còn ở bên ngoài Nguyên Đỉnh Sơn.
Lúc đó ở bên ngoài Nguyên Đỉnh Sơn, nhiều võ giả bị hấp dẫn đến đây như vậy, cũng là vì Nguyên Đỉnh Sơn xuất hiện dị tượng, bộc phát ra hào quang năm màu và mùi thơm kỳ lạ tràn ngập thiên địa kia, hết thảy hết thảy, đều cực kỳ tương tự với cảnh tượng trước mắt.
Trên mặt Dương Khai lập tức lộ ra như có điều suy nghĩ.
Nhìn theo như vậy, dị tượng trên Nguyên Đỉnh Sơn cũng không phải là thiên tài dị bảo gì sắp thành thục, mà nguyên nhân là vì nồi dược thang này thôi.
Dương Khai lập tức nhìn một nồi dược thang này vô cùng hưng phấn! Tuy rằng hắn có tám thành nắm chắc khẳng định dược thang này tuyệt đối không phải độc dược, thậm chí có ích lợi to lớn đối với võ giả... nhưng trước khi chưa hiểu rõ, hắn cũng không dám tùy tiện uống vào.
Chuyển ánh mắt nhìn quanh, rất nhanh Dương Khai tìm được một khối ngọc giản ở phía trước hài cốt của Công Tôn Mộc.
Ngọc giản kia dường như là do Công Tôn Mộc trước khi chết đặt ở trước mặt mình, vô cùng ngay ngắn, vừa thấy chính là chuẩn bị cho người sau đến lật xem.
Dương Khai đầu tiên là dùng thần niệm dò xét một chút, xác định không có ẩn chứa nguy hiểm gì, lúc này hắn mới đưa tay nhặt lên ngọc giản kia.
Ngay khoảnh khắc hắn cầm ngọc giản đó, dị biến nổi lên.
Vốn Công Tôn Mộc đã chết đi không biết bao nhiêu năm, đã thành một cỗ hài cốt, bỗng nhiên lại nhích động một cái, ngay sau đó, chỗ 2 hốc mắt nổi lên hai tia sáng xanh mượt, tia sáng kia nhoáng lên một cái rồi biến mất, chợt ngưng tụ thành một quầng sáng bắn tới hướng Dương Khai.
Dương Khai hoảng sợ, vội vàng nhẹ lui ra sau, đồng thời vận chuyển lực lượng trong cơ thể phòng hộ bản thân.
Nhưng khiến hắn kinh hãi vạn phần là, tia sáng kia lại không có xem lực lượng hộ thân của mình ra gì, cứ thế đánh thẳng vào lồng ngực mình, rồi thoáng cái liền biến mất không thấy.
Trong nháy mắt, Dương Khai hoảng sợ mất hồn mất vía, toát ra một thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng dùng thần niệm dò xét bản thân một vòng, nhưng thật cổ quái phát hiện mình cũng không có bất kỳ thương thế gì, trong cơ thể dường như cũng không có chỗ nào khó chịu.
Mà hài cốt Công Tôn Mộc ở đối diện kia, sau khi làm xong hết thảy, lại rốp rốp sụp xuống, dường như đã tiêu hao hết chút lực lượng cuối cùng. Vô số xương cốt kia lại vỡ ra biến thành giống như bột mì, vô cùng yếu đuối, rơi trên mặt đất.
Chốc lát, hết thảy bình ổn lại, Dương Khai đứng tại chỗ nắm ngọc giản kia trên tay, sắc mặt rất khó coi.
Một màn vừa rồi, khẳng định là hắn trúng một loại cấm chế của Công Tôn Mộc, nhưng với thần niệm của hắn mà lại cũng không thể dò xét rõ ràng, hiển nhiên cấm chế này cực kỳ ẩn núp, không phải hắn có thể giải quyết.
Trầm ngâm hồi lâu, Dương Khai mới ngồi xuống, thần thức đắm chìm trong ngọc giản kia, cẩn thận nhìn xem.
Hắn cảm thấy nếu ngọc giản này là Công Tôn Mộc cố ý lưu lại, như vậy khẳng định sẽ có một chút đầu mối, có lẽ có thể cho mình biết vừa rồi rốt cục xảy ra chuyện gì.
Thần niệm quét qua, nội dung trong ngọc giản lập tức vừa xem liền hiểu ngay.
"Công Tôn Mộc ta là tam đệ tử của Diệu Đan Đại Đế, tuổi nhỏ không chỗ nương tựa, ăn xin mà sống, gặp được Đại Đế không tỵ hiềm kẻ ngu dốt, thu làm đệ tử, truyền thụ đan đạo..."
Ngọc giản quả nhiên là Công Tôn Mộc lưu lại, mà động phủ này cũng là của Công Tôn Mộc. Tin tức trong ngọc giản rất phức tạp, lúc ban đầu chỉ là một hồi ức của Công Tôn Mộc mà thôi: Người này là một người bất hạnh, thuở ấu thơ nếm mùi chua cay nghiệt ngã của nhân gian, suýt nữa chết đói, đồng thời cũng là một người may mắn, không ngờ được Diệu Đan Đại Đế nhìn trúng, đồng thời thu làm đệ tử dưới trướng, đi theo bên cạnh Đại Đế, một mặt tu luyện, một mặt học tập thuật luyện đan.
"Tư chất của ta vượt qua hai vị sư huynh, Đại Đế quá mức yêu, dốc túi truyền thụ, cũng không giữ lại. Thuật luyện đan của ta cũng rất nhanh vượt qua hai vị sư huynh, ta trẻ tuổi đã thành danh nên đắc ý khoa trương, không biết thu liễm, lúc hai vị sư huynh khuyên giải lại bị ta châm chọc khiêu khích, huynh đệ nổi lên hiềm khích...".
"Tới năm 300 tuổi, ta tấn thăng Đế Tôn Cảnh, đồng thời tấn thăng đan sư cấp Đế, danh truyền khắp Tinh Giới... Ta còn không biết đủ, trên đan đạo muốn vượt qua sư tôn, tự ý nghiên cứu đạo nhân đan, tàn phế sinh mạng, nghịch lẽ trời... Đại sư huynh mật báo với sư tôn, sư tôn phẫn nộ, lệnh cho ta ngưng hẳn nghiên cứu, ta không phục, mặt ngoài vâng dạ nhưng lén lút như cũ, đồng thời càng ngày càng không thể vãn hồi..."
"Tới năm 350 tuổi, bí mật của ta lại lần nữa bị đại sư huynh tố giác. Trong cơn phẫn nộ ta lại vung tay với sư huynh, làm huynh ấy bị thương nặng. Sư tôn không thể nhịn được nữa, đuổi ta ra khỏi sư môn... Ta tìm được Nguyên Đỉnh Sơn, ẩn cư lánh đời ở nơi này..."
Trong ngọc giản, gần như ghi lại cuộc đời của Công Tôn Mộc, theo chính cách nói của lão, tư chất của lão trên thuật luyện đan gần như có thể sánh vai với Diệu Đan Đại Đế, chỉ tiếc dường như có chút nóng lòng cầu thành, vì để vượt qua Diệu Đan Đại Đế nên nghiên cứu cái gì đạo nhân đan.
Đạo nhân đan này rốt cuộc là cái gì, Công Tôn Mộc không có nói, nhưng từ những ý viết ra kia, lại làm cho Dương Khai cảm thấy đây hẳn là một loại thuật luyện đan rất tàn nhẫn.
Mà sở dĩ lão bị đuổi ra khỏi sư môn, hiển nhiên có quan hệ rất lớn với đạo nhân đan này, dĩ nhiên, cũng có một phần nguyên nhân là ra tay với sư huynh của mình, thậm chí đánh sư huynh của mình bị thương nặng.
Bị đuổi ra khỏi sư môn, Công Tôn Mộc liền dừng lại ở Nguyên Đỉnh Sơn. Trải qua một hồi biến cố lớn, dường như tâm tính của lão cũng có chút biến đổi, ý thức được sai lầm của mình.
Nhiều lần lão muốn trở về làm lại môn hạ Diệu Đan Đại Đế, nhưng thủy chung không gặp mặt Diệu Đan Đại Đế, cuối cùng buồn bực chết cô độc trong động phủ của mình.
Trong ngọc giản, chẳng những bao gồm những tin tức này, còn bao gồm hiểu biết của bản thân Công Tôn Mộc trên đường luyện đan. Có thể nói bản thân khối ngọc giản này, chính là bản chép tay về luyện đan của Công Tôn Mộc, đối với bất kỳ một luyện đan sư nào đều có giá trị rất lớn.
Các loại đan phương, các loại linh trận, thủ pháp, thu đan pháp quyết khi luyện đan... trong nội dung đó nhiều vô số, nếu để bất kỳ một luyện đan sư nào thấy được, chỉ sợ đều sẽ mừng rỡ đến điên cuồng.
Chỉ có điều Công Tôn Mộc cũng nói rõ ở trong ngọc giản, tất cả các thứ trong này, đều là kết tinh trí tuệ cả đời của bản thân lão, không có quan hệ với những gì Diệu Đan Đại Đế truyền dạy.
Không có Diệu Đan Đại Đế cho phép, lão không dám truyền bá, cũng sẽ không ghi lại trong ngọc giản những kiến thức được truyền dạy.
"Ta không biết ngươi là người phương nào, nhưng nếu thông qua nhiều khảo nghiệm ta bày ra, lấy được khối ngọc giản này, thì nói rõ ngươi cũng là một luyện đan sư! Giờ này, y bát của ta cũng coi như có người kế nghiệp. Nếu ngọc giản vào tay, nói rõ ngươi hẳn đã trúng Khô Hồn Ấn của ta. Khô Hồn Ấn trong vòng một trăm năm không có bất kỳ nguy hại gì, nhưng sau trăm năm, lại có thể cắn nuốt thần hồn của ngươi. Nếu muốn giải trừ ấn này, chỉ có hai phương pháp: một là tu vi vượt qua ta, một loại khác là phải đi tìm sư tôn ta, nhờ sư tôn ra tay. Ta hy vọng ngươi có thể trong vòng trăm năm gặp được sư tôn, giao ngọc giản này tận tay sư tôn, xin sư tôn thu ta trở về sư môn!"
"Để làm bồi thường, ta phí hết tâm huyết tuổi già chế biến Vạn Bảo Dược Thang, ngươi nên uống vào, trong đó nhiều chỗ tốt ngày sau ngươi sẽ thể hội!"
Nội dung ngọc giản viết đến đây là hết.
Sau khi Dương Khai xem xong, nắm chặt ngọc giản, thở ra một hơi thật dài, cũng buông xuống lo âu trong lòng.
Tối thiểu, giờ này xem như rốt cục hắn đã biết mình mới vừa trúng chiêu gì.
Khô Hồn Ấn, nghĩ đến hẳn là một loại cấm chế của Công Tôn Mộc bày sẵn trước khi chết, chỉ cần có người cầm lấy ngọc giản này, Khô Hồn Ấn sẽ lập tức khởi động, đánh vào trong thân thể người cầm ngọc giản.
Mà ấn ký này trong vòng trăm năm sẽ không có bất kỳ nguy hại gì, vượt qua trăm năm lại sẽ cắn nuốt thần hồn.
Trăm năm cũng không ngắn, cho nên tạm thời Dương Khai không cần phải lo lắng.
Chỉ cần trong vòng trăm năm để tu vi của mình vượt qua Công Tôn Mộc là có thể giải trừ Khô Hồn Ấn. Tuy rằng Dương Khai không biết Công Tôn Mộc trước khi chết rốt cuộc là tu vi gì, nhưng hẳn là Đế Tôn Cảnh không thể nghi ngờ.
Trăm năm Đế Tôn Cảnh, Dương Khai đối với mình vẫn luôn có lòng tin, chỉ sợ Công Tôn Mộc là Đế Tôn tam tầng cảnh... nếu thật sự như thế, vậy hắn nhất định phải thành tựu ngôi vị Đại Đế, mới có thể dựa vào năng lực của mình giải trừ Khô Hồn Ấn...