Cho nên Dương Khai không khỏi suy đoán như thế.
Nhưng ngẫm lại thì không đúng, bởi vì đó không giống động tĩnh có người thăng cấp gây ra, tối thiểu Dương Khai không phát hiện thiên địa tẩy rửa khi đột phá đại cảnh giới.
Nếu không phải đột phá, vậy tức là Đế Bảo xuất thế?
Hiểu được điều này, Dương Khai giật mình, vội đổi hướng bay sang đó.
Trước đó hắn có nghe nói trong Toái Tinh Hải ngẫu nhiên có Đế Bảo cấp bậc rất cao hiện thế, bởi vì năm đó không chỉ có một mình Phệ Thiên Đại Đế chết trong Toái Tinh Hải, còn có mấy vị Đại Đế khác bị hắn kéo theo chôn cùng.
Bảo vậy của các Đại Đế tử chiến ở đây, đều rơi lại trong Toái Tinh Hải, năm tháng xoay chuyển, biển cả luân hồi, lẳng lặng chờ người có duyên.
Cho nên phàm là Đế Bảo xuất thế trong Toái Tinh Hải, đều có giá trị cực cao cùng ý nghĩa phi phàm, có thể dẫn tới vô số người tranh giành.
Đế Bảo của các Đại Đế không giống Đế Bảo bình thường, nếu phải tính thật, vậy thì ngang với chênh lệch giữa Đế Bảo và bí bảo cấp Đạo Nguyên, không thể tính được.
Thứ tốt như thế, tự nhiên không ai bỏ lỡ.
Dương Khai đang cố bay về phía phát ra đế uy, bỗng nhiên cảm thấy thiên địa rung chuyển, sau đó một tiếng trầm muộn rền vang từ bên kia ầm ầm truyền tới, sóng âm hội tụ thấy được bằng mắt thường, như bão tố cuồng bạo quét ngang khắp nơi, ẩn chứa uy năng khủng bố.
Sắc mặt Dương Khai đại biến, vội vận chuyển huyền công, người rơi xuống dưới, thủ chặt tâm thần.
Ầm ầm ầm...
Mặt đất xung quanh như bị xới lên, toàn bộ bị cuốn lên, khiến người ta sinh ra ảo giác như ngày tận thế tiến tới.
Sóng âm đánh tới, Dương Khai liền lảo đảo, mắt nổ đom đóm, trong đầu mơ hồ, chỉ có tiếng chuông vang quanh quẩn trong đầu, làm tâm thần của hắn suýt thất thủ.
Hắn kinh hãi, vội vận chuyển lực lượng Ôn Thần Liên, tẩy rửa thức hải, dần dần lấy lại tinh thần.
Nhìn lại, Dương Khai hít vào một hơi lạnh, địa hình xung quanh biến đổi cực lớn, mấy ngọn núi nhỏ bị san phẳng, không còn lại gì, trên mặt đất xuất hiện những khe nứt sâu hút, nhìn mà khiếp sợ, cả mảnh thiên địa cũng tối sầm lại.
Hắn tràn đầy kinh hãi.
Uy năng khủng bố như thế, tuyệt đối không phải võ giả vào Toái Tinh Hải lịch lãm có thể làm được. Giải thích duy nhất, chính là uy lực của Đế Bảo xuất thế!
Tuyệt đối là bảo vật cấp Đại Đế, trong lòng Dương Khai nóng bỏng, lau máu chảy trên mũi, bắn nhanh như điện tiến về phía trước.
Bốn phía bóng người rậm rạp, áo bay phần phật, hiển nhiên có rất nhiều võ giả cùng suy nghĩ như hắn, vội vàng chạy về bên đó.
Dương Khai thầm mắng, những người vào Toái Tinh Hải quả nhiên không ai đơn giản, dù cho hắn vừa rồi cũng phải bị thương nhẹ, không ngờ những người này lại không bị tiếng vang vừa rồi đánh chết!
Không lâu sau, hắn đến gần ngọn nguồn phát ra tiếng vang, đứng ở trên không, nhìn xuống dưới, ánh mắt nghiêm nghị.
Ở cách đó ngàn trượng, một ngọn núi hình dạng cổ quái, cao chừng 30 trượng, hình dáng kỳ lạ, giống một cái chuông lớn úp xuống đất.
Ở sườn núi, đá vụn không ngừng rơi xuống, từ bên trong núi bắn ra hào quang chói mắt, lực lượng đế vận nồng đậm.
- Đế Bảo!
Ánh mắt Dương Khai co rụt, liền ý thức được ngọn núi đó chính là Đế Bảo.
Những võ giả chạy đến đều ý thức được điều này, có điều vừa rồi Đế Bảo bùng nổ uy lực quá khủng bố, bởi vậy dù đều đến đây, nhưng không ai dám làm bừa.
Ở chỗ ngọn núi đó, có những thi thể rách nát nằm dài, tai mắt mũi miệng trào máu, vô cùng thê thảm. Những người này xuất thân tông môn lại xui xẻo như vậy, nhìn chỗ và cách bọn họ chết, hẳn là nhóm người đầu tiên phát hiện Đế Bảo này, có điều lúc thử thu lấy lại bị Đế Bảo cắn trả, trực tiếp đánh chết.
Từ trên thi thể bọn họ bắn ra những hào quang Tinh Ấn, xoay vòng trên không trung một hồi, như bị thu hút, bắn về phía đám đông xung quanh.
Trong đó có một đạo Tinh Ấn rất sáng, bay về phía Dương Khai đang đứng.
Chuyện tốt như vậy, Dương Khai làm sao bỏ qua? Người chợt lóe liền đón lấy Tinh Ấn.
Cùng lúc, vô số võ giả đều hành động, tập trung vào những Tinh Ấn, ra tay tranh giành.
Còn có 7-8 người đều nhìn chằm chằm Tinh Ấn kia như Dương Khai, mỗi người đều có tu vi bất phàm, Đạo Nguyên tam tầng cảnh là bình thường.
Nhưng bọn họ nhanh, tốc độ của Dương Khai cũng không chậm.
Hắn thoáng điều động lực lượng không gian, trực tiếp giành trước mọi người, cướp lấy Tinh Ấn
Nhưng khi Tinh Ấn rơi vào tay hắn, một bóng người bắn về phía hắn, tay chộp tới trước, trực tiếp nắm lấy tay hắn. Nhưng bởi vì đối phương không vận chuyển nguyên lực, cũng không có ác ý, cho nên Dương Khai không phản ứng mạnh.
Nhưng mà tốc độ người này thật nhanh! Dương Khai có phần kinh ngạc, bởi vì trước đó hắn không nhận ra có người nào uy hiếp tới việc mình cướp lấy Tinh Ấn, nhưng giờ mới thấy, nếu mình chậm lại một chút, vậy đã bị người ta cướp mất rồi.
Võ giả suýt chút cướp được Tinh Ấn thật có tốc độ nhanh không tưởng, nếu Dương Khai không có lực lượng không gian, căn bản không hơn được hắn.
Dương Khai kinh ngạc nhìn lại người kia, đợi nhìn rõ ràng, không khỏi mỉm cười: - Lại gặp mặt rồi!
Hắn phát hiện võ giả làm hắn chú ý lại không phải ai xa lạ, chính là người không nam không nữ mà hắn đã gặp.
- Lại là ngươi! Nữ nhân này nhìn ra là Dương Khai, nhướng mày, sắc mặt ảo não, chán ghét nói: - Sao lại là kẻ âm hồn không tan nhà ngươi, đi chỗ nào cũng là ngươi cướp trước!
Vừa bị Dương Khai cướp một gốc Hỏa Vân Chi, hiện tại lại bị Dương Khai cướp mất Tinh Ấn, chẳng lẽ nam nhân này là ông trời phái tới chuyên cướp đồ của mình?
Dương Khai cười nói: - Cô nương nói thế, giống như ta vẫn đuổi theo cô vậy. Cô yên tâm, ta không có hứng thú với nữ nhân ngực lép!
Nữ nhân nghe vậy, mặt liền lạnh xuống, nghiến răng ken két, ngực lép mông teo, chính là tiếc nuối lớn nhất đời nàng, hiện giờ bị Dương Khai nói thẳng mặt, sắc mặt nàng có thể dễ coi mới là lạ.
- Ngươi còn dám nói bậy bạ, ta xé nát miệng ngươi! Nữ nhân căm hận nói.
Dương Khai cười: - Vậy cô cũng nên buông tay ta ra trước mới được, cô làm vậy, ta phải hô to phi lễ mới đúng.
Nữ nhân nghe vậy, mới hừ một tiếng, thu tay trở về, quay người bay xuống phía dưới.
Những người khác không cướp được Tinh Ấn, lúc này đều kinh ngạc nhìn Dương Khai, sắc mặt cổ quái.
Thấy ánh mắt Dương Khai quét tới, mấy người này đều rùng mình, mặt tái mét lùi lại, kéo ra khoảng cách với hắn.
Dương Khai cau mày, không biết vì sao những người này lại có phản ứng như thế, nhưng lập tức hắn liền bừng tỉnh hiểu ra, sầm mắt nói: - Tên kia là nữ nhân, chẳng lẽ các ngươi cho rằng đối với nam nhân mà ta...
Mấy người kia nghe thế, mặt càng thêm tái, đều giải tán, đảo mắt không thấy bóng.
Dương Khai mặt đầy chỉ đen, thầm nghĩ đúng là không phải cũng thành phải mà.
Hắn khó chịu nhìn xung quanh, nhưng lập tức không còn lòng dạ để ý những chuyện nhỏ này, mà kích động nhìn về một phía. Bên đó, một bóng người quen thuộc đang tranh giành Tinh Ấn với người khác, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, tu vi vượt trội, tuy rằng đối thủ tranh giành với hắn cùng là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng rõ ràng không phải đối thủ, bị đánh liên tục lùi lại.
Doãn Nhạc Sinh!
Dương Khai không thể ngờ, mình lại dễ dàng tìm đến Doãn Nhạc Sinh như thế, dù là trước đó thông qua Trọng Chấn Vĩnh làm lộ ra manh mối suy đoán được Doãn Nhạc Sinh ở ngay trên hành tinh này, nhưng cụ thể ở đâu thì không biết.
Lúc này, hắn lại gặp được Doãn Nhạc Sinh!
Người này cũng bị động tĩnh nơi này thu hút tới.
Dương Khai tâm tình phập phồng, ngẫm lại, nhanh chóng bay xuống, mở nhẫn không gian lấy ra một thứ, dán lên mặt, vận chuyển nguyên lực.
Chỉ nháy mắt, hắn đã hóa thành một nam nhân to con, không một chút tương tự với bộ dạng trước đó.
Mặt nạ biến đổi dung mạo này lục soát lấy ra từ nhẫn không gian của Tang Đức, khi ở trong Tịch Hư Bí Cảnh, Tang Đức dựa vào bí bảo này thay đổi dung mạo mới rời khỏi Thông Thiên Thành mà không ai phát hiện. Bằng không với danh tiếng thân phận của hắn, không thể nào im lặng ra biển được.
Tang Đức làm người không ra gì, nhưng trình độ luyện khí lại cực cao, bí bảo hắn luyện chế ra thật rất tốt, dù là người quen biết gặp nhau, cũng chưa hẳn phát hiện ra Dương Khai, trừ khi có cường giả Đế Tôn Cảnh quét thần niệm tra xét.
Sở dĩ Dương Khai muốn biến đổi dung mạo, cũng không phải sợ Doãn Nhạc Sinh, chỉ là không muốn để hắn gặp mình liền cảnh giác. Hắn muốn tìm tin tức của Tiểu Tiểu, nhất định phải bắt sống Doãn Nhạc Sinh điều này khó khăn hơn là đánh chết. Hơn nữa nhìn Doãn Nhạc Sinh ra tay, người này cũng là cường giả trong Đạo Nguyên Cảnh, chưa chắc trong tay không có bài tẩy gì.
Dương Khai vừa mới dịch dung xong, liền nhận ra có ánh mắt cổ quái nhìn sang.
Dương Khai nhìn lại, phát hiện là người không nam không nữ đó.
Rõ ràng nàng đã thấy hết toàn bộ động tác của mình.
Dương Khai cũng không để ý, chỉ nhe răng cười, bay tới bên cạnh nàng, khách khái chắp tay nói: - Còn chưa thỉnh giáo phương danh cô nương!
Nữ nhân nhíu mày, có chút không nhịn được, nhưng vẫn đáp: - Lam Hòa!
- Thì ra là Lam Hòa cô nương, tại hạ Dương Khai!