Hắn thử đột phá, hoặc phá tan nhưng không thành công.
Chậm rãi thở dài, Dương Khai thu hồi thần niệm, không làm việc vô ích, tuy rằng tầng pháp tắc này hạn chế con đường tấn thăng Hư Vương Cảnh của võ giả U Ám Tinh, nhưng không có nguy hại với bản thân võ giả, cho nên không cần quá để ý.
Lại một ngày trôi qua, Hải Điện vẫn không có động tĩnh gì!
Điều này làm cho Dương Khai mất kiên nhẫn, đang nghĩ mình có nên đi tới tổng điện Hải Điện một chuyến, đột nhiên nhướng mày, thần niệm khuếch tán.
Cách Hà Quang Đảo mấy ngàn dặm có cơn sóng lớn cao tới trăm trượng đang lướt tới, sóng lớn chạm trời nối đất, thanh thế vô cùng lớn, trên sóng lớn có hơn trăm người đang cưỡi.
Trong hơn trăm người có nam có nữ, nam thân hình khôi ngô, không giống Nhân tộc, mỗi người đều cao bốn năm thước, diện mạo xấu xí dữ tợn, làm cho người ra không rét mà run, nữ ai cũng xinh đẹp, dung mạo tiếu lệ, da trắng tinh không tì vết, vòng eo mềm mại như không xương, hoặc kiều mỵ, hoặc thanh thuần, hoặc nóng bỏng, làm cho lòng người say mê.
Làm cho Dương Khai để ý là nhóm người này tất cả đều là cường giả Phản Hư Cảnh trở lên!
Hắn vốn tưởng đây là cao thủ Hải Điện, nhưng nhìn kỹ thì không phải.
Bọn người kia lại không phải Nhân tộc!
Dương Khai nghĩ một hồi liền hiểu ra.
Sâu dưới đáy biển U Ám Tinh không chỉ có Nhân tộc hưng thịnh, còn có một chủng tộc gọi là Hải tộc!
Hải tộc chỉ là gọi chung, bao gồm rất nhiều nhánh nhỏ, bọn họ trời sanh tinh thông công pháp và võ kỹ thủy hệ, dưới đáy biển sâu, bọn họ như là những cự phách.
Bất quá Hải tộc hiếm khi giao thiệp với Nhân tộc, cho nên võ giả trên lục địa có khi cả đời cũng không gặp được một người Hải tộc, cho dù là võ giả Nhân tộc sống ở biển cũng ít gặp.
Dương Khai quan sát một hồi, phát hiện trong nhóm Hải tộc này bao gồm bốn năm nhánh, có người mọc đầy vảy, có người có đuôi dài như móc câu, có người cánh tay như càng cua, vô cùng kỳ quái.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp Hải tộc, không khỏi tặc lưỡi lấy làm lạ, không biết bọn họ hung hăng tiến tới Hà Quang Đảo là có ý gì, quan sát lâu như vây làm cho đầu lĩnh Hải tộc phát hiện ra, hai mắt bắn ra tinh quang kinh người nhìn vào hư không, phảng phất như muốn tìm ra chỗ ẩn thân của Dương Khai.
Dương Khai mỉm cười, thu hồi ánh mắt.
Với hắn mà nói, trên U Ám Tinh không có ai đáng cho hắn để ý, chừng trăm Phản Hư Cảnh Hải tộc này đối với Hải Điện mà nói có lẽ là một cỗ chiến lực cường đại nhưng đối với hắn là không đáng nhắc tới.
Trên sóng lớn, tên Hải tộc kia chau mày, nhìn xung quanh mấy lần, gương mặt hồ nghi.
- Thương Ngao, có phải phát hiện ra điều gì không? Một cô gái ăn mặc bốc lửa, hở đến sáu phần da thịt cau mày hỏi.
Thương Ngao chậm rãi lắc đầu: - Dường như có người đang giám thị chúng ta, nhưng không có dấu hiệu gì, có lẽ là ta cảm ứng sai.
Cô gái ngạc nhiên, nàng biết thực lực của Thương Ngao, thân là một trong những thống lĩnh của Hải tộc Hải Thần Cung, là cường giả bậc nhất trên cả U Ám Tinh, hiếm khi cảm ứng sai.
Bất quá nếu Thương Ngao nói vậy, cô gái không tiện hỏi tiếp, nhíu mày nói: - Bất quá chuyện lần này không ổn, công chúa mất tích ổ gần Hà Quang Đảo, tuy nói rất có khả năng bị Nhân tộc bắt đi, nhưng vạn nhất đối phương không thừa nhận thì sao?
Thương Ngao hừ lạnh: - Nếu bọn họ dám không thừa nhận, bản thống lĩnh sẽ đem Hà Quang Đảo san thành bình địa! Những tên Nhân tộc cũng nên sớm lăn ra khỏi Vô Ưu Hải, nơi này là địa bàn của Hải tộc ta!
- Ai! Cô gái thở dài, tràn đầy vẻ lo âu, nhìn về phía Hà Quang Đảo, nàng âm thầm cầu nguyện, có lẽ công chúa nhà mình thật sự bị Nhân tộc bắt đi, nếu không sao bọn họ tìm khắp nơi vẫn không thấy, lần này binh phát Hà Quang Đảo thật sự là cùng đường, bằng không với thế lực của Hải Điện, Hải Thần Cung cũng không dám khai chiến.
Bất quá dường như Thương Ngao nhận định công chúa tuyệt đối là bị Nhân tộc bắt đi, chuyến này không có ý tốt, nếu có thể tìm công chúa thì tốt, bằng không có lẽ sẽ xảy ra đại chiến.
Sóng lớn có tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc đã đi được trăm dặm.
Lúc sóng lớn tới gần Hà Quang Đảo chừng ngàn dặm, đám người Bàng Chấn đã nhận ra linh khí thiên địa có dị động, rối rít ra khỏi phủ đệ, nhìn về phương xa.
Một lát sau, Bàng Chấn biến sắc:
- Đám Hải tộc này thật tự đại, dám tấn công Hà Quang Đảo, mở trận pháp phòng ngự!
Lệnh vừa ra, Hà Quang Đảo lập tức vang lên tiếng vù vù, hòn đảo khổng lồ nhanh chóng được một tầng năng lượng trong suốt bao phủ, tất cả võ giả trên đảo đều xuất động, vây quanh Bàng Chấn, từng người một đều trang nghiêm, biểu tình ngưng trọng.
Dương Khai không biết xảy ra chuyện gì, vô cùng tò mò, cũng tới bên cạnh Bàng Chấn.
- Dương tông chủ, Hải tộc tới đây gây chuyện, xin Dương tông chủ tránh một chút. Bàng Chấn ôn hòa khuyên bảo, đề nghị của Dương Khai lúc trước rất vừa ý hắn, có thể có địa vị cao hơn trong Hải Điện hay không phải xem đề nghị của Dương Khai có thành công hay không, cho nên rất coi trọng Dương Khai, e sợ Dương Khai bị liên lụy.
- Không sao, Bàng đảo chủ cứ tự tiện, ta chỉ tới xem. Dương Khai cười ha hả. .
Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thấy hắn nói thế, Bàng Chấn nghĩ nghĩ, cũng không khuyên nữa, dù sao Dương Khai đã chứng minh được thực lực của mình.
- Hải tộc dựa vào cái gì mà hung hăng như vậy, Hà Quang Đảo hay Hải Điện trêu chọc bọn hắn vậy? Dương Khai tùy ý hỏi một câu.
Bàng Chấn lắc đầu: - Ta cũng không rõ lắm, bất quá Hải Điện và Hải tộc vốn không hòa thuận, dù sao cũng là hai chủng tộc khác nhau lại cùng ở trong biển sâu, va chạm là không thể tránh, nhưng tình cảnh như vậy Bàng mỗ chưa từng thấy qua, giữa Hải Điện và Hải tộc Hải Thần Cung có ước định, sẽ không dễ dàng điều động nhiều cường giả như vậy tới đối phó với phe kia.
Ánh mắt Dương Khai lóe sáng, tùy ý hỏi: - Hải tộc Hải Thần Cung cũng có thể kiếm được nhiều tài nguyên tu luyện chứ?
Bàng Chấn đang phỏng đoán vì sao Hải tộc lại xuất động nhiều cường giả như vậy, không nghĩ nhiều về câu hỏi của Dương Khai, mở miệng nói: - Bọn họ trời sanh có ưu thế, có thể đào được tài nguyên ở những nơi sâu nhất, Hải Điện chúng ta không thể so sánh.
Vừa dứt lời, Bàng Chấn liền ý thức được gì đó, vội vàng nhìn Dương Khai, phát hiện hắn cười rất vui vẻ, không khỏi nghiêm túc, đề tỉnh nói:
- Dương tông chủ, không phải tộc ta, tính tình sẽ khác, Hải tộc không phải dễ đối phó, nếu ngươi muốn cùng bọn họ trao đổi vật tư, chỉ sợ rất khó, từ trước đến này Hải tộc luôn để mắt cao hơn đỉnh đầu, xem thường Nhân tộc chúng ta, ngươi ở lâu trong nội địa nên không biết điều này.
- Đa tạ Bàng đảo chủ nhắc nhở. Dương Khai thuận miệng ứng phó.
Bàng Chấn biết Dương Khai đang có chủ ý gì, cũng biết tại sao Dương Khai lại nghĩ như vậy.
Dương Khai chờ ở đây mấy ngày, bên tổng điện không ai tới thương nghị với hắn, bất cứ người nào cũng sẽ có oán khí, nếu là trong đáy biển sâu chỉ có một mình Hải Điện độc quyền thì dễ, Dương Khai chỉ có thể kiên nhẫn chờ, nhưng giờ lại có thêm Hải Thần Cung, Bàng Chấn biết Dương Khai đang có ý định với Hải Thần Cung.
Nếu có thể hợp tác với Hải Thần Cung, có Hải Điện hay không cũng được.
Mất đi công lao này, Bàng Chấn sẽ khó tấn thăng, chỉ có thể cả đời làm đảo chủ Hà Quang Đảo, mặc dù tiêu dao tự tại, nhưng không có nhiều quyền lực.
Thấy Dương Khai không để lời khuyên của mình trong lòng, Bàng Chấn có chút giận dữ, hắn không giận Dương Khai mà bất mãn với thái độ của tổng điện.
Nhưng trước mắt hắn không có thời gian lo chuyện này, trong lúc hắn tán gẫu với Dương Khai, cơn sóng kia đã cách Hà Quang Đảo có mấy dặm, không ngừng lại mà tiếp tục đánh vào.
Ầm ầm...
Trận pháp trên Hà Quang Đảo lắc lư, suýt nữa bị phá.
Hồi lâu sau, sóng lớn mới chìm xuống, biến mất.
Sắc mặt Bàng Chấn khó coi ngẩng đầu nhìn trời, quát lên: - Thương Ngao, ngươi có ý gì, chẳng lẽ Hải Thần Cung muốn khai chiến với Hải Điện?
- Bàng Chấn, giao người ra, nếu không ta sẽ làm cho Hà Quang Đảo gà chó không yên, không còn một ngọn cỏ! Thương Ngao rống giận, thanh âm như sấm, làm người ta đau màng nhĩ.
Bàng Chấn ngạc nhiên:
- Giao người nào?
Hắn hoàn toàn không biết Thương Ngao đang nói gì, cảm thấy khó hiểu.
- Đừng có giả bộ hồ đồ, bản thống lĩnh cho ngươi thời gian một chung trà, nếu không thấy người bản thống lĩnh muốn gặp, ngươi chịu chết đi! Thực lực Thương Ngao tuy mạnh, nhưng đầu óc đơn giản, đã quyết định thì người khác nói gì cũng vô ích.
Hắn nhận định người hắn muốn tìm đang ở trên Hà Quang Đảo.
Thấy hắn quá đáng như thế, Bàng Chấn bị chọc giận, lạnh lùng cười: - Không nói đến bổn đảo chủ không biết người ngươi nói là ai, cho dù biết, bổn đảo chủ cũng không giao cho ngươi.
Tốt xấu gì Bàng Chấn cũng là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, là đảo chủ một đảo, Thương Ngao vô duyên vô cớ tới gây chuyện, còn dám uy hiếp hắn, hắn sẽ không tỏ ra yếu thế.
- Tốt, đây là ngươi nói, vậy thì đừng trách bản thống lĩnh hạ thủ vô tình. Thương Ngao tàn khốc nói, đang muốn đại khai sát giới, cô gái bên cạnh bỗng kéo hắn lại:
- Chờ một chút!
Tuy sắc mặt Thương Ngao không vui, nhưng không làm nàng mất thể diện, mặt giận dữ đứng giữa không trung, liếc mắt nhìn xuống dưới, ánh mắt khinh miệt.
Hắn coi thường tất cả, ngay cả Bàng Chấn hắn cũng không coi vào đâu, nhưng khi thấy Dương Khai, ánh mắt của hắn hơi co lại, lộ vẻ hồ nghi.
Vẻ mặt tươi cười, bộ dáng vô hại của Dương Khai làm hắn có cảm giác nguy hiểm.
Thương Ngao không khỏi nhìn Dương Khai thêm vài lần.