Vừa nghĩ đến đây, Đại Diên mới cảm thấy yên tâm một chút, rồi quyết định sẽ chôn dấu việc này ở trong lòng, không nói cho bất kỳ ai khác biết, thậm chí ngay cả dấu vết còn sót lại trong phòng của Dương Khai nàng cũng xóa hết.
Dương Khai không ngờ Đại Diên lại có thể dò xét được mọi chuyện, hắn cứ nghĩ là mọi chuyện đã rất bí mật thần không biết quỷ không hay rồi chứ. . Chap 𝓶ới luô𝒏 có tại ﹍ TR uMTR𝑈YeN﹒v𝒏 ﹍
Trước khi đi hắn còn cố tình sai Thạch Khổi xóa hết dấu vết lối đi trong lòng đất, nhưng hắn và Dương Viêm đều đã coi thường khả năng kỳ diệu của thần quang Lưu Ly và Thiên Huyễn Lưu Ly Công.
Giờ phút này, Dương Khai và Dương Viêm đang nhắm một hướng bay đi, cách dãy núi Thái Thanh hơn mười vạn dặm.
Nhưng Dương Khai vẫn luôn có một loại cảm giác bất an, vẻ mặt ngưng trọng, liên tục dùng thần niện dò xét tình hình xung quanh.
- Sao nhìn huynh có vẻ thận trọng như vậy? Dương Viêm khẽ nhíu mày hỏi.
- À, lúc Thạch Khổi đi ra đã gặp một đầu yêu thú rất kỳ quái, tuy rằng yêu thú kia mới chỉ bậc sáu, bị nó đập một chưởng chết tươi, nhưng biến cố ở Lưu Ly Sơn nhất định là có liên quan đến chuyện này. Huynh không biết có phải yêu thú kia truyền tin tức gì đó về không, nếu thật như vậy thì chúng ta nên đi nhanh lên.
- Tiểu Tiểu đánh chết một con yêu thú sao? Dương Viêm thốt lên kinh ngạc, chuyện này tới tận bây giờ nàng mới biết.
- Chắc là yêu thú đặc biệt do Lưu Ly Môn nuôi dưỡng, còn là loại yêu thú nào thì huynh cũng không biết, chỉ biết là nó có thể đi lại thoải mái giữa đủ loại cấm chế dưới Lưu Ly Sơn, chứng tỏ yêu thú này do người của Lưu Ly Môn thả ra để điều tra. Cũng may Thạch Khổi cơ trí, lập tức hạ sát thủ không cho nó có thời gian kịp phản ứng, nếu không, lần này nhất định chúng ta sẽ gặp phiền toái.... Hả? Đang nói chuyện, bỗng nhiên Dương Khai chợt dừng lại nhìn về phía trước, sắc mặt hơi đổi, đứng yên tại chỗ.
- Có chuyện gì vậy?
- Có người đang tới đây. Dương Khai híp mắt nhìn về phía đó, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Dương Viêm cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, nhưng không thấy gì cả. Tuy nhiên nàng biết Dương Khai không giống người thường nên cũng không tỏ ra kinh ngạc, chỉ khẽ hỏi: - Đi về phía chúng ta sao?
Nếu đi về phía hai người bọn họ, vậy thì phải đuổi tới từ phía sau chứ, đằng này lại đón đầu ở phía trước?
- Là Doãn Tố Điệp! Đúng là đang đi về phía chúng ta.
Dương Khai cười khổ.
Dương Viêm hơi trầm tư một chút, chợt nói: - Xem ra trong Lưu Ly Môn có trận pháp không gian thông đến thành trì bên cạnh, nếu không sẽ không phát sinh tình huống như vậy, chúng ta làm gì bây giờ?
- Còn có thể làm gì? Hiện tại nếu né tránh thì chính là giấu đầu lòi đuôi. Dương Khai khẽ lắc đầu. Làm bộ như không phát hiện ra có người phía trước, vẫn cứ tiến thẳng tới.
Bởi vì hắn phát hiện ra, tuy người tới không chỉ có mình Doãn Tố Điệp nhưng cũng không có cường giả Phản Hư Cảnh đi theo, cho nên hắn không sợ hãi chút nào.
Tại vị trí cánh đó một trăm dặm, Doãn Tố Điệp dẫn theo hai võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh bay thẳng về bên này. Nàng ta đang mơ màng nhớ lại, trước đó nghe môn chủ hạ lệnh muốn tra xét rõ những người từ bên ngoài tới, nàng ta hết sức mừng rỡ. Dù sao mấy ngày hôm trước đang sử dụng mị công thì bị ăn thiệt thòi trên tay Dương Khai, còn bị hắn chiếm tiện nghi lớn, khiến cho Doãn Tố Điệp hết sức tức giận.
Không nói đến chuyện này, chỉ riêng việc Dương Khai là khách của Đại Diên cũng khiến Doãn Tố Điệp để ý rồi. Nàng ta đang lo không tìm được cơ hội làm cho Dương Khai gặp phải phiền phức, không ngờ bỗng nhiên cơ hội lại bày ra ngay trước mắt.
Nàng rất muốn biết, rốt cuộc Dương Khai và Đại Diên có quan hệ gì mà lần này lại dẫn Dương Khai về Thiên Huyễn Phong cơ chứ.
Nào biết, việc tra xét người từ bên ngoài đến chỉ là tiếng sấm trước cơn mưa rào mà thôi. Nàng ta hào hứng đi theo vị trưởng lão phụ trách kia để bẩm báo chuyện này, trưởng lão kia nghe nói Dương Khai chỉ là một võ giả Thánh Vương lưỡng tầng cảnh thì không có hứng thú, thậm chí ngay cả dò hỏi cũng không muốn. Tuy nhiên, vị trưởng lão kia cũng biết tâm tư của Doãn Tố Điệp nên không ngăn cản mà để nàng tự mình đuổi theo người ta.
Cho nên Doãn Tố Điệp liền kéo theo hai trợ thủ tại Lưu Ly Môn có thực lực không tồi, dùng trận pháp không gian bên trong môn phái truyền tống đến một tòa thành trì cách đó hơn mười vạn dặm, vừa kịp chặn đầu hai người Dương Khai.
Hai võ giả bên cạnh nàng ta, một người có thân hình vạm vỡ cao lớn, cường tráng như một con gấu, hai cánh tay để trần lộ ra bắp thịt cuồn cuộn, vừa nhìn đã biết vô cùng khỏe mạnh, cộng thêm sát khí bắt đầu ngưng lại giữa hai hàng lông mày nhìn có vẻ hết sức hung tợn.
Tuy nhìn dáng vẻ bề ngoài của người này như vậy, nhưng ánh mắt nhìn Doãn Tố Điệp lại hết sức dịu dàng, khi nói chuyện cùng nàng cũng cố ý hạ thấp giọng nói xuống như sợ làm cho người đẹp giật mình vậy.
Mà người còn lại thì khí thế hiên ngang, có vẻ không tầm thường. Giờ phút này, hai mắt hắn ẩn chứa tia chớp đang cẩn thận quan sát xung quanh, dường như tìm kiếm gì đó. Dưới tầm mắt của hắn, phạm vi quan sát có thể lên tới trăm dặm vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật rõ ràng.
- La sư đệ, ngươi đã tìm được chưa? Nam tử khôi ngô đột nhiên liếc mắt, hỏi thăm. - Ngươi đã tìm như vậy nửa ngày rồi, sao vẫn chưa có chút đầu mối nào vậy, có phải ngươi chưa tận lực hay không?
- Thúc dục cái gì? Võ giả được gọi là La sư đệ tỏ vẻ không vui, nói: - Người ta đã rời khỏi dãy núi Thái Thanh từ lâu, tuy chúng ta chặn ở phía trước nhưng ai biết họ sẽ đi về hướng nào? Nếu như Hầu sư huynh không yên tâm, không ngại tự mình dò tìm thử xem, nghe nói gần đây sư huynh đang khổ luyện thần thức, vừa đúng lúc có thể thử nghiệm thành quả khổ tu xem đã tới đâu! Hình như sư phụ đã thưởng cho huynh một lọ Thần Thanh đan, vậy có lẽ thần thức của sư huynh đã cường đại hơn nhiều so với trước kia rồi phải không?
Nghe vị La sư đệ chế nhạo một trận, trên mặt gã nam tử cường tráng họ Hầu lập tức hiện lên vẻ nhục nhã. Công pháp hắn tu luyện cũng không quá chú trọng vào việc làm cho thần thức lớn mạnh lên, có thể nói thần thức chính là một khuyết điểm lớn của hắn, cái khuyết điểm này càng ngày càng trở nên rõ ràng, cho nên một khoảng thời gian trước hắn mới bất đắc dĩ bắt đầu khổ tu lực lượng thần thức.
Lúc này lại bị sư đệ động chạm vào nỗi đau của hắn, hơn nữa còn là ngay ở trước mặt mỹ nhân, trên mặt gã nam tử cường tráng họ Hầu lập tức hiện lên vẻ nhục nhã. Cũng may mà lúc bình thường họ vốn là hai huynh đệ đồng môn nên cũng không có xô xát gì với nhau, nhưng hôm nay lại có Doãn Tố Điệp ở đây, hai người không khỏi muốn thể hiện trước mặt người đẹp một phen.
Thấy sắc mặt gã nam tử cường tráng họ Hầu trở nên ngượng ngùng, dường như sắp không nín được cơn tức giận ở trong lòng nữa Doãn Tố Điệp vội vàng nói: - Hai vị sư huynh cũng không nên tranh cãi nữa, lần này mời hai vị ra tay, hiển nhiên là một kết hợp khả năng của cả hai người, La sư huynh tu luyện bí thuật Thanh Minh Linh Mục thích hợp sử dụng trong lúc tìm người, mà sau khi tìm được sẽ phải làm phiền đến Hầu sư huynh ra tay bắt giữ. Hai vị cũng đã nhìn thấy biến cố xảy ra trên Lưu Ly Sơn, chí bảo của tông môn rồi đó, môn chủ và tất cả trưởng lão hoài nghi là do người ngoài gây nên, mà tên họ Dương kia sớm không đi trễ không đi, cố tình chọn đúng lúc này rời khỏi, rõ ràng là có vấn đề, cho nên chúng ta không thể để cho hắn chạy thoát.
Doãn Tố Điệp không chút tức giận trước cảnh tranh giành tình nhân của hai người, mà ngược lại, trên gương mặt xinh đẹp lại càng tỏ ra hưởng thụ, như muốn hai người càng cãi nhau lớn càng tốt vậy. Tuy nhiên, bây giờ việc truy lùng Dương Khai cấp bách hơn, cho nên nàng mới mở miệng giảng hòa.
Nghe nàng nói như vậy, sắc mặt gã nam tử cường tráng họ Hầu kia trở nên hung tợn, nói: - Nói vậy, thật sự là do tên tiểu tử kia làm sao?
- Muội cũng không biết. Doãn Tố Điệp mỉm cười lắc đầu: - Nhưng đây là chuyện trọng đại, bất cứ ai người khả nghi đều không thể bỏ qua, bắt hắn trở về giao cho các vị trưởng lão trong môn, các trưởng lão tự nhiên sẽ có biện pháp xử lý!
Bản thân nàng chỉ là cáo mượn oai hùm, nào dám nói quá chắc chắn? Hơn nữa nàng nói như vậy chỉ có thể lừa được gã nam tử cường tráng họ Hầu mà thôi, trên mặt võ giả họ La kia lại như có điều suy nghĩ, rõ ràng là hiểu được điều gì đó, nhưng cũng không mở miệng vạch trần.
Với hắn mà nói, chỉ là tìm người mà thôi, tiện tay làm chút chuyện lại có thể chiếm được tình cảm của Doãn Tố Điệp mới là trọng yếu nhất.
- Được rồi, được rồi, La sư đệ, ngươi tìm lại cẩn thận xem, chờ tìm được tên tiểu tử kia, sư huynh sẽ ra tay bắt hắn, dám động vào Lưu Ly Sơn của chúng ta, ta chờ xem tiểu tử này có phải là ba đầu sáu tay không! Khi nói chuyện, hàm răng trắng hếu hoàn toàn lộ ra, dáng vẻ hết sức kinh khủng.
Khi võ giả họ La đang định lên tiếng nói chuyện, bỗng nhiên tinh thần chấn động, khẽ quát: - Tìm được rồi!
- Ở đâu? Doãn Tố Điệp mừng rỡ, vội vàng hỏi.
- Bên này, ở phía cửa chúng ta truyền tống tới! Võ giả họ La chỉ tay, rồi khẽ vân vê cằm nói:
- Không sai, giống y như sư muội miêu tả, một nam một nữ, nữ mặc áo bào đen, chính là bọn họ.
- Vậy thì không sai rồi. Doãn Tố Điệp cười duyên nói.
- Có ý tứ, không ngờ lại dám chui đầu vào lưới! Gã nam tử cường tráng họ Hầu cũng cười gằn một tiếng, khẽ quát: - Sư huynh đi trước, La sư đệ bảo vệ sư muội, chờ ta bắt người!
Võ giả họ La thấy vậy, biết gã nam nhân cường tráng này đang muốn tranh công. Dù sao người là do mình tìm ra, hắn muốn ra tay bắt giữ thì cứ để cho hắn làm, nhân cơ hội này hưởng thụ cảm giác ở riêng với người đẹp. Nghĩ vậy, hắn hơi gật đầu, mỉm cười nói:
- Hầu sư huynh là người nóng tính, sư muội, chúng ta cứ từ từ đi qua, đến nơi cũng vừa xong chuyện. Chỉ là một tên Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, có bản lĩnh gì kia chứ.
Đáy mắt Doãn Tố Điệp lóe lên vẻ khác thường, nghe vậy làm như không có chuyện gì xảy ra gật đầu nói: - Tốt lắm, cũng may mà La sư huynh có Thanh Minh Linh Mục, bằng không tìm người trong phạm vi lớn như vậy thật đúng là phiền toái.
- Có gì đâu, sư muội khéo nịnh rồi, sau này nếu còn có việc cần đến sư huynh cứ việc lên tiếng, sư huynh nhất định sẽ không từ chối. Mà Vạn Nhận Phong các muội và Phi Điểu Phong cách nhau cũng không xa, nếu sư muội có thời gian mời tới Phi Điểu Phong du ngoạn mấy ngày, sư huynh nhất định sẽ đi theo hướng dẫn từ đầu đến cuối, đây cũng là vinh hạnh của sư huynh.
Vậy mà hắn lại chủ động nói đến chuyện trăng hoa, ý tứ yêu đương bộc lộ rõ trong lời nói.
Nghe vậy, Doãn Tố Điệp cười hì hì lấy lệ, tuy rằng không trả lời, nhưng gương mặt cười tươi như hoa lại khiến cho võ giả họ La thất thần một hồi, con ngươi như sắp lồi ra. Lúc này trong lòng hắn chợt nghiêm lại, biết rằng hắn đã bị trúng mị công của sư muội, nghe nói chỉ cần đợi Tiêu đại sư luyện chế được Ngưng Hư đan, nàng sẽ có thể đánh sâu vào Phản Hư Cảnh, xem ra quả thật là không có sai.