Đồng thời, Dương Khai cũng đánh với võ giả mập, tuy rằng Dương Khai đánh lén đột ngột, nhưng võ giả mập cũng không phải người thường. Nếu hắn tham dự vào hành động lần này, đồng thời được Tông Thanh cùng Liêm Vu Minh để lại canh cửa, tự nhiên là tinh nhuệ của Liệt Hỏa Điện, có năng lực chiến đấu vượt cấp.
Hít sâu một hơi, thân thể hắn càng mập hơn, miệng phun ra rồng lửa bắn về phía trước, làm cho Dương Khai không thể tránh né.
Ánh lửa xẹt qua, người Dương Khai như bị hòa tan, dần biến mất.
Võ giả mập không khỏi nhíu mày, theo bản năng cảm thấy Dương Khai không thể bị giết dễ như thế, nhưng nhìn vào lại không thấy được dấu vết của Dương Khai, làm cho hắn giật thót, toát ra cảm giác không tốt.
Đúng lúc này, một cỗ lực lượng kỳ lạ xuất hiện sau lưng hắn, vừa hình thành liền như lồng giam bao phủ, thoáng cái hắn cảm giác không gian xung quanh đông đặc, giống như bỗng lọt vào trong đầm lầy, hơn nữa lực lượng này chẳng những ảnh hưởng tới thân thể linh hoạt, còn ảnh hưởng cả vận chuyển lực lượng trong người.
- Vực tràng! Sao lại thế được! Võ giả mập kinh hãi hét lên.
Hắn cũng là Hư Vương tam tầng cảnh, Vực tràng cũng đến đại thành, lúc chiến đấu, Vực tràng tự nhiên bao phủ quanh người, đề phòng bất trắc.
Nhưng khi kẻ địch thi triển Vực tràng, hắn lại cảm thấ Vực tràng của mình bị áp chế hoàn toàn!
Cùng là Hư Vương tam tầng cảnh, Vực tràng của đối phương làm sao khủng bố như vậy? Vực tràng của mình so với hắn quả thật là trò trẻ con.
Hơn nữa... trong Vực tràng của đối phương, còn có thêm lực lượng cổ quái, có thể ảnh hưởng đến không gian.
Hắn kinh hãi, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết, hét lớn một tiếng, liều mạng điều động nguyên lực, muốn thoát khỏi Vực tràng trói buộc trấn áp.
Tiếng răng rắc vang lên, võ giả mập cảm thấy xương cốt toàn thân phát ra tiếng ma sát, làm người ta nghe mà tê răng.
Ở sau lưng hắn, Dương Khai thấy vậy, ánh mắt chợt lạnh, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, truyền lực lượng vào, thanh kiếm kêu vang, Dương Khai bao bọc trong kiếm quang, hóa thành lốc xoáy, mũi kiếm lóe sáng chém vào cổ võ giả mập.
Kiếm quang chưa tới, lực lượng không thể diễn tả đã bao phủ võ giả mập.
Võ giả mập không khỏi run người, con mắt híp nhỏ bỗng trợn tròn, tràn đầy khó tin như thấy ma giữa ban ngày.
Ánh sáng lót lên, Dương Khai lại xuất hiện trước mặt võ giả mập, một tay cầm kiếm, nhẹ nhàng vẫy đi một giọt máu đỏ trên thân kiếm.
Võ giả mập đứng sững ra đó, ngây người nhìn Dương Khai, cổ họng khục khục muốn nói gì, cuối cùng chỉ có thể nghe ra 2 chữ: - Pháp tắc...
Dứt lời, thân thể võ giả mập như trái bóng xì hơi, nhanh chóng xẹp lại, đồng thời trên cổ hắn hiện ra dấu vết màu đỏ, máu bắn ra như suối, đầu bị xung lực đẩy bay ra.
Bịch... thi thể không đầu của võ giả mập ngã xuống.
- Ngươi... ngươi dám giết sư huynh! Ở bên kia, võ giả tóc đỏ thấy vậy, không khỏi hồn phi phách tán, lớn tiếng quát lên.
So với cái chết của sư huynh, hắn càng không thể tin nổi là Dương Khai có thể xử lý trong thời gian ngắn như vậy. Sư huynh có thực lực cỡ nào, hắn còn không biết, đây là tinh anh trong tinh anh của Liệt Hỏa Điện, làm sao có thể bị một tên Hư Vương tam tầng cảnh hai ba chiêu liền chém đầu.
Hắn vừa hét lên, còn hít hà hơi lạnh, cảm giác cả người rét run.
Dương Khai ngẩng đầu, lạnh lùng nói: - Giết thì có sao? Tiếp theo tới lượt ngươi!
- A! Võ giả tóc đỏ cả kinh, bị dọa lùi lại.
Dương Khai quát: - Khang huynh, không cần nương tay.
Dứt lời, Dương Khai lại bao phủ trong kiếm quang, chém xuống võ giả tóc đỏ, nhìn thấy vậy, Khang Tư Nhiên cũng cắn răng, toàn lực thúc đẩy uy năng bí bảo, giáp công võ giả tóc đỏ.
Tuy rằng võ giả tóc đỏ thực lực không kém gì sư huynh mập mạp, nhưng Dương Khai cùng Khang Tư Nhiên cũng không dễ chơi. Hai người liên thủ, võ giả tóc đỏ chỉ có nước chịu đòn, căn bản không có sức đánh trả, hơn nữa bởi vì địa thế, võ giả tóc đỏ muốn chạy cũng không được.
Sau nửa chén trà, võ giả tóc đỏ cũng ngã xuống vũng máu.
Đến lúc này, Khang Tư Nhiên như mới quen biết Dương Khai, nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Tuy rằng thời gian Khang chưởng quỹ quen biết với Dương Khai không phải là ngắn, nhưng đây là lần đầu chân chính liên thủ chiến đấu. Trước đó, Khang Tư Nhiên không hề biết Dương Khai có thực lực dũng mãnh như vậy.
- Trường kiếm trên tay Dương huynh, là bí bảo cấp Đạo Nguyên đúng chứ? Khang Tư Nhiên nhìn vũ khí của Dương Khai, hỏi.
Dương Khai mỉm cười, gật đầu: - Đúng vậy.
Trường kiếm này là thanh mà Hàn Lãnh sử dụng, Hàn Lãnh chết, đương nhiên thành chiến lợi phẩm của Dương Khai. Tuy rằng bản thân Dương Khai chưa tới Đạo Nguyên Cảnh, nhưng ở trong Ngũ Sắc Bảo Tháp hấp thu luyện hóa nhiều lực lượng pháp tắc sứt mẻ, cho nên có thể thoáng điều động một chút lực lượng pháp tắc, cộng thêm thanh kiếm cùng bí thuật không gian, chém giết võ giả ngang cấp tự nhiên là không tốn sức gì.
- Dương huynh có thể điều động được lực lượng pháp tắc, xem ra đã không còn xa thăng cấp, Khang mỗ thật là hâm mộ. Khang Tư Nhiên thổn thức không thôi.
Tuy rằng tuổi của lão lớn hơn Dương Khai rất nhiều, thời gian đến Hư Vương tam tầng cảnh cũng lâu hơn Dương Khai, nhưng cho tới nay cũng chưa mò tới ngưỡng cửa pháp tắc, vẫn bị kẹt ở ngoài Đạo Nguyên Cảnh, bây giờ so sánh hai bên, làm lão vừa bội phục lại mất mát.
- Khang huynh không cần nóng vội, chỉ cần tìm được Đạo Nguyên đan trong này, còn sợ không thể thăng cấp hay sao? Dương Khai thuận miệng an ủi.
Ánh mắt Khang Tư Nhiên sáng ngời, gật đầu: - Đúng thế.
Sau đó, hai người nhặt lấy nhẫn không gian của võ giả Liệt Hỏa Điện đã chết, mỗi người một cái, liền tiếp tục thăm dò đi vào trong.
Bên trong động phủ Công Tôn Mộc là thế nào, Dương Khai cùng Khang Tư Nhiên đều không kịp thăm dò kỹ càng, dù sao vừa vào đã bị võ giả mập và tóc đỏ ngăn cản.
Bây giờ nhìn vào, đằng trước là hành lang không quá rộng, xung quanh có gắn đá lạ gì đó, tỏa ra hào quang lấp lánh, cho nên không quá tối tăm.
Hai người kiểm tra kỹ càng, vừa chầm chậm đi tới, cũng không thấy nguy hiểm gì, cũng không gặp được người Liệt Hỏa Điện.
Đường phía trước có dấu vết võ giả Liệt Hỏa Điện đi qua, nhưng không thấy bóng dáng, không biết bọn họ đã đi đâu.
Chừng 1 nén nhang sau, hai người đặt chân vào trong một gian phòng đá rộng rãi.
Vào bên trong, nhìn một chút, Dương Khai không khỏi kinh ngạc, bởi vì đằng trước đã mất đường đi. Bên trong phòng đá nhìn qua là thấy rõ, ngoài rất nhiều đỉnh khắc bằng đá, vậy thì không còn gì nữa.
Số lượng đỉnh đá không ít, tính sơ cũng phải 30 cái.
Càng làm Dương Khai cảm thấy quỷ dị, đó là người Liệt Hỏa Điện lại không có ở đây.
- Dương huynh, vậy là sao? Khang Tư Nhiên cũng rất kinh ngạc.
Dương Khai lắc đầu, cẩn thận thả ra thần niệm tra xét phòng đá, không phát hiện dấu vết nguy hiểm, nói: - Chúng ta đi tới, không có lối rẽ, người Liệt Hỏa Điện tuyệt đối cũng đến dây, nhưng hiện tại không thấy bóng.... chẳng lẽ chỗ này có pháp trận truyền tống!
Khang Tư Nhiên nghe vậy, cảm thấy có lý, nói: - Vậy tìm thử xem?
Dương Khai gật đầu: - Khang huynh, ta kiểm tra phòng đá, ngươi xem lại bản đồ, có tìm được đường nào không.
- Được. Khang Tư Nhiên nói rồi, mở nhẫn không gian lấy ra một tấm da thú vàng, nhíu mày xem xét.
Dương Khai thừa dịp này, cẩn thận lục lọi từng ngõ ngách phòng đá.
Phòng đá không lớn, một hồi sau hắn quay về chỗ cũ, ánh mắt quét qua các đỉnh đá.
Nếu nói trong phòng đá này có chỗ nào khả nghi, vậy chỉ có những đỉnh đá này.
Nhưng vừa rồi hắn cẩn thận dùng thần niệm kiểm tra, đỉnh đá không có gì kỳ quái, bản thân nó không phải nguyên liệu luyện khí gì, chỉ là đá bình thường mà thôi.
Quay lại liếc Khang Tư Nhiên, thấy lão vẫn đang kiểm tra da thú, còn chưa tìm ra manh mối gì, Dương Khai cũng không quấy rầy, mà đi tới chỗ đỉnh đá, vuốt thử.
Ngay khi Dương Khai chạm tay vào đỉnh đá, tiếng rắc vang lên, đồng thời chỗ Dương Khai đứng mở ra một cái lỗ.
Người của hắn rơi xuống, lập tức lọt vào trong.
Dương Khai cả kinh, nhưng không hoảng hốt, vận chuyển lực lượng muốn bay lên.
Nhưng làm Dương Khai kinh ngạc, là ngay khi hắn vận chuyển lực lượng, dưới chân lại truyền tới lực hút cực mạnh, không chờ hắn bay lên đã hút hắn vào lỗ thủng.
Lần này, Dương Khai thật biến sắc, chỉ kịp hô lên một tiếng, cả người lọt thẳng xuống dưới.
Trên đỉnh đầu, lỗ thủng nháy mắt khép lại, làm hắn chìm vào bóng tối.
- Dương huynh! Khang Tư Nhiên nghe động tĩnh, kinh hãi vội lao tới, nhưng đã trễ, đợi lão tới nơi thì Dương Khai đã không thấy bóng.
Nhìn chằm chằm vào chỗ Dương Khai biến mất, thần sắc Khang Tư Nhiên thay đổi nhiều lần, cuối cùng cắn răng, giơ tay chạm vào đỉnh đá lúc nãy.
Không có động tĩnh! Cũng không thấy mặt đất nứt ra như đã nghĩ, Khang Tư Nhiên thử mấy lần, mới xác định cách của mình không dùng được.
Bất đắc dĩ, lão nhìn sang những đỉnh đá khác, thẳng đến chiếc đỉnh thứ 7, dưới chân lão mới tách ra, người lọt thẳng xuống giống như Dương Khai.