Dương Khai lắc đầu: - Có chút thu hoạch mà thôi, không biết đến khi nào mới thăng cấp.
Sau khi đột phá Đế Tôn Cảnh, Dương Khai càng cảm thấy con đường thăng cấp xa xôi mờ mịt, hắn bế quan lần này gần 1 năm, thực lực quả thật tăng lên một chút, nhưng vẫn không cảm giác được trói buộc lưỡng tầng cảnh.
Ưng Phi cười nói: - Con đường tu luyện lâu dài chậm chạp, chuyện này không vội được.
Tê Lôi cũng gật đầu: - Nhìn khắp thiên hạ, có Đế Tôn Cảnh nào không phải lão quái vật tu luyện cả trăm ngàn năm, Dương thiếu quá trẻ tuổi đã có thành tựu này, đã là tư chất trên trời, chỉ cần thời gian còn sợ không thăng cấp.
Dương Khai tự nhiên cũng hiểu đạo lý này, cũng biết tu luyện không thể nhanh chóng được, cũng không nói nữa: - Bố trí trận pháp bên này thế nào rồi?
Tê Lôi vội đưa một chiếc lệnh bài cổ điển cho Dương Khai: - Nam Môn Đại Quân quả thật rất giỏi, tốn 2 tháng liền cải tạo xong đại trận hộ tông, đây là lệnh bài cấm chế để khống chế trận pháp.
Dương Khai cầm lấy, thần niệm nhập vào, kiểm tra một phen, liền cảm giác mình nối liền với mảnh thiên địa này.
Vừa động ý niệm, đại trận hộ tông bao phủ toàn Lăng Tiêu Cung ầm ầm vang vọng, linh khí thiên địa chấn động.
Tê Lôi nói: - Nam Môn Đại Quân nói lần này hắn cải tiến trận pháp còn mạnh hơn trận pháp Vấn Tình Tông một bậc, cho nên Dương thiếu cứ việc yên tâm.
Dương Khai tùy ý đáp lại, cũng không nghi ngờ điểm này, chỉ là tò mò nhìn bên ngoài sơn môn, hỏi: - Sao bên ngoài tụ tập không ít người?
Vừa rồi hắn kiểm tra đại trận hộ tông, phát hiện ngoài sơn môn có võ giả ở lại, hơn nữa số lượng không ít. Những võ giả này đủ mọi tầng thứ tu vi, nhưng đều là những người trẻ tuổi, hoặc là tụ năm tụ ba, hay là lẻ loi một người, đều bừng bừng sức sống, không ít người ánh mắt ngóng trông nhìn ba chữ lớn Lăng Tiêu Cung khắc trên Vạn Niên Hàn Tâm Thiết, ánh mắt say mê.
Ưng Phi giải thích: - Đều là những người đến bái vào sơn môn, gia nhập Lăng Tiêu Cung. Dương thiếu, đại danh Lăng Tiêu Cung hiện tại truyền khắp Bắc Vực, bởi vậy nửa năm gần đây có rất nhiều người trẻ tuổi chạy đến, muốn xem có cơ hội gia nhập hay không. Chỉ là hiện tại sơn môn khép kín, bọn họ muốn vào cũng không được, chỉ có thể chờ bên ngoài, có người đã chờ nửa năm rồi, coi như thành tâm.
- Ra là vậy. Dương Khai gật đầu, cũng không bất ngờ, thần niệm quét qua một vòng, cũng không để ý lắm.
Lăng Tiêu Cung đã đánh ra danh tiếng, hơn nữa có ba đại Yêu Vương trấn thủ, tự nhiên thể hiện ra thực lực hùng hậu. Là tông môn mới sáng lập, cũng cần hấp thu nguồn máu mới, các võ giả không bối cảnh không chỗ dựa ngoài tông môn làm sao không chú ý.
Như là Lưu Tiêm Vân, năm đó ở là bá chủ một phương ở Đại Hoang Tinh Vực, nhưng đến Tinh Giới này thậm chí không thể tìm đủ tài nguyên tu luyện, đây là chỗ xấu khi không có bối cảnh tông môn, về sau nếu không gặp được Dương Khai, được dẫn vào Băng Tâm Cốc, chỉ sợ bây giờ nàng cũng còn đang rầu rĩ vì tài nguyên tu luyện, làm sao yên tâm tu luyện được.
Mấy người Xích Nguyệt, Quỷ Tổ còn không phải như vậy.
Khắp Tinh Giới có không biết bao nhiêu võ giả như thế, cũng không phải người nào cũng có vận số như Dương Khai, đối với bọn họ, chỉ cần có thể bái nhập Lăng Tiêu Cung, không cầu tăng tiến vùn vụt, tối thiểu ngày sau có được chỗ dựa.
Lăng Tiêu Cung còn chưa mở sơn môn đã có hiệu ứng như thế, nếu thật mở ra, chỉ sợ toàn Bắc Vực phải chấn động, đến lúc đó người tới càng đông nghìn nghịt.
Tê Lôi nói: - Dương thiếu muốn mở ra sơn môn, thu nạp môn đồ chứ?
Dương Khai lắc đầu: - Không vội.
Hắn chiếm lĩnh một mảnh địa bàn lớn như thế, chủ yếu là tính toán sẵn cho người thân bè bạn ở U Ám Tinh, hiện tại làm sao trở về Hằng La Tinh Vực còn chưa biết, làm sao tùy ý mở ra sơn môn được.
Tuy nhiên nếu năm đó Dương Viêm cùng Trùng Đế từng đi Hằng La Tinh Vực, vậy hắn cũng lmà được, chỉ là chưa biết cách thôi.
Có lẽ, nên nghĩ cách tìm hiểu tin tức Dương Viêm, sau đó tìm nàng hỏi chuyện.
Tâm tư nổi sóng, Dương Khai quay lại nói: - Ta muốn về Nam Vực một chuyến, ba vị Yêu Vương có ai đi cùng ta?
- Ta! Quả nhiên, ba đại Yêu Vương đồng thanh đáp, sau đó trừng nhau.
Ưng Phi tỉnh thần liền nói: - Dương thiếu, toàn bộ đều theo ngài là được, vì sao chỉ dẫn theo một người?
Tê Lôi cùng Tạ Vô Úy không ngừng gật đầu, không hiểu vì sao Dương Khai an bài như thế.
Dương Khai nói: - Các người đều là Yêu Vương, ba người cùng đi, quá mức nổi bậc, khó tránh khỏi làm người ta chú ý, không chừng sẽ sinh ra sóng gió gì. Ngoài ra ta cần người ở lại trấn thủ nơi này, ai biết có kẻ nào mù mắt đến đây gây sự, nếu toàn bộ đi hết, chỗ này sẽ không an toàn. Nếu bổn thiếu sáng lập Lăng Tiêu Cung, ngày sau nhất định phải an ổn nơi này, còn nhiều thời gian, các ngươi sợ cái gì?
Ba người nghe vậy cũng thấy có lý, dù sao đã bám được lên thuyền của Dương Khai, hơn nữa trở thành cung phụng Lăng Tiêu Cung, nếu dồn ép quá, vậy thì chỉ thấy lợi trước mắt, sẽ làm Dương Khai phản cảm.
Nhìn nhau, Tạ Vô Úy mỉm cười nói: - Vậy Dương thiếu chọn một người đi, mặc kệ chọn ai, chúng ta đều đồng ý.
Ưng Phi cùng Tê Lôi cũng gật đầu thật mạnh.
Bảo bọn họ quyết định, nhất định không ai chịu nhường ai, không bằng đưa quyền lựa chọn cho Dương Khai, không ai nói gì được.
Dương Khai gật đầu: - Vậy thì Ưng Phi đi, tốc độ nhanh của Ưng Phi Yêu Vương nhanh hơn, chuyến này về Nam Vực không chừng còn phải mượn sức của ngươi.
Ưng Phi mừng rỡ không thôi, chắp tay nói: - Dương thiếu anh minh.
Tê Lôi buồn bực: - Vậy ta cùng Tạ huynh ở lại giữ nhà.
- Làm phiền hai vị.
Dương Khai gật đầu.
Thương lượng xong, Dương Khai dẫn Ưng Phi dùng pháp trận không gian đi Băng Tâm Cốc một chuyến, từ giã Băng Vân.
Xa cách một năm về lại Băng Tâm Cốc, trong cốc đã sớm đổi mới sáng sủa, hơn nữa trải qua kiếp nạn lần trước, mọi người Băng Tâm Cốc càng thêm hợp nhất, môn hạ đệ tử đều bế quan tu luyện, không chút buông thả.
Ở lại Băng Tâm Cốc không lâu, nửa ngày sau, Dương Khai cùng Ưng Phi lại dùng pháp trận không gian rời đi.
Bắc Vực cách Nam Vực xa hàng tỷ tỷ dặm, có nhiều núi non hiểm trở, ngay cả Đế Tôn Cảnh bình thường đi ngang qua cũng không dễ dàng, pháp trận không gian càng không thể kết nối, rất nhiều chỗ chỉ có thể tự bay qua.
Trên trời cao, mây trắng bay.
Một con chim ưng lớn giương cánh bay cao, tốc độ nhanh như tia chớp, để lại bóng dáng mờ nhạt trên không, tạo thành một chuỗi bóng dài.
Chim ưng này tự nhiên là bản thể của Ưng Phi Yêu Vương, thân là bá chủ không trung, tốc độ là khoản mạnh của hắn, trong 32 lộ Yêu Vương 8 đại Thánh sứ Cổ Địa, hắn nhận thứ 2 không ai dám nhận hạng nhất.
Đây cũng là nguyên nhân mà Dương Khai dẫn hắn theo.
Trên lưng Ưng Phi, Dương Khai khoanh chân ngồi, phần lưng rộng rãi đủ để chứa cả tòa nhà, bay vừa nhanh vừa ổn, không một chút gió thổi.
Trên đời này, thật không có mấy người làm tồn tại cấp Yêu Vương cam lòng làm thú cưỡi.
Nhưng hiện tại Ưng Phi Yêu Vương lại vui vẻ mà làm, không một câu oán hận.
Đường xá nhàm chán, Dương Khai không lãng phí thời gian, ngồi xuống tu luyện.
Một đường bay đi bình yên, võ giả bình thường không phát hiện được tung tích Ưng Phi, nhận ra được dấu vết Ưng Phi thì không dám ra chọc, đã sớm tránh xa.
Chừng 2 tháng sau, Ưng Phi mới truyền âm nói: - Dương thiếu, đã đến Nam Vực, giờ chúng ta đi đâu.
Dương Khai mở mắt, thu lại huyền công, đứng lên nhìn phương hướng, nói: - Tìm thành trì rồi dò hỏi phương hướng.
Ưng Phi nhận lệnh ánh mắt tìm kiếm phía dưới.
Nửa ngày sau, một tòa thành khá phồn hoa xuất hiện, Ưng Phi vỗ cánh bay xuống.
Sau đó thu hồi bản thể, hóa thành hình người, thu liễm yêu khí, cùng Dương Khai đáp xuống cửa thành.
Hai người không có ý vào thành, Dương Khai thuận tay kéo một võ giả đi ngang qua, hỏi: - Làm phiền hỏi một tiếng, Thiên Diệp Tông ở hướng nào?
Chuyến này hắn về Nam Vực, chủ yếu là đi Thiên Diệp Tông. Đoàn người Xích Nguyệt Quỷ Tổ còn ở đó, hiện tại hắn sáng lập Lăng Tiêu Cung, tự nhiên là muốn đưa họ đi Bắc Vực, so với Thiên Diệp Tông thì hoàn cảnh tu luyện ở Lăng Tiêu Cung tự nhiên tốt hơn, càng thêm an toàn.
Chỉ là Nam Vực rộng lớn, hắn dù về đến đây, cũng không rõ cụ thể Thiên Diệp Tông ở hướng nào, phải tìm người dò hỏi.
Võ giả đó vội vàng vào thành, tự dưng bị người chặn lại, đang giận tím mặt, ỷ mình là Đạo Nguyên Cảnh đang muốn nổi giận, lại nhìn thấy trên tay Dương Khai có một khối nguyên tinh thượng phẩm sáng lấp lánh, ánh mắt sáng ngời liền chộp lấy, quan sát kỹ càng, xác nhận không sai lầm, liền cất đi, tò mò nhìn Dương Khai: - Ngươi là đệ tử Thiên Diệp Tông?
Dương Khai lắc đầu: - Không phải, sao lại hỏi vậy?
Người này nhìn xung quanh, hết sức cẩn thận, sau đó nhỏ giọng nói: - Nếu không phải đệ tử Thiên Diệp Tông, vậy đừng hỏi nhiều, hiện tại Thiên Diệp Tông gặp tai họa, dính vào sẽ rắc rối thêm.
- Vậy là sao? Dương Khai biến sắc, theo bản năng cảm giác không ổn.
Theo lý thì Thiên Diệp Tông chỉ là tông môn nhỏ không ra sao ở Nam Vực, còn chưa tới mức người người đều biết, hắn đến đây tìm hiểu tin tức cũng không nghĩ là có thể thăm dò được, không ngờ mới hỏi người đầu tiên liền như biết rất rõ về Thiên Diệp Tông, còn nói Thiên Diệp Tông gặp tai họa.
Người này tò mò hỏi:
- Bằng hữu có phải bế quan mới ra, sao tin tức này còn chưa nghe nói tới.
Dương Khai trầm giọng: - Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Người kia nhỏ giọng nói: - Thiên Diệp Tông bị diệt rồi.
- Cái gì? Dương Khai cả kinh, thật không thể tin nổi tai mình.
Người này lắc đầu: - Thiên Diệp Tông không tự lượng sức con kiến rung cây, 1 năm trước đã bị diệt môn, hiện tại Thiên Diệp Tông cây đổ bầy khỉ tan, bằng hữu nếu có quan hệ gì với Thiên Diệp Tông, vậy nên sớm bứt ra, miễn cho chọc họa tới mình.
–––-oOo–––-