Hai Tịch cường giả đứng đầu Hư Bí Cảnh lúc này đều hội tụ ở đây, nhìn qua một lời không hợp là có thể ra tay, sao không khiến cho bọn họ sợ hãi chứ? Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn, nếu bọn họ thật sự đánh nhau, mọi người đều sẽ bị cuốn vào, đến lúc đó Băng Tâm Các chủ sao còn có thời gian quan tâm đến sống chết của nhóm người mình chứ, chỉ hơi lơ là, nhóm người mình sẽ gặp kết quả thịt nát xương tan ngay.
Bên kia, nghe Xích Nhật uy hiếp như vậy, Băng Vân lạnh lùng nói:
- Xích Nhật, bổn cung không muốn đối địch với ngươi, cũng không phải là sợ ngươi, nhưng nếu ngươi vẫn cứ hùng hổ dọa người như vậy, đừng trách bổn cung không khách khí với ngươi.
Xích Nhật híp mắt lại, toát ra vẻ tức giận.
Hắn và Băng Vân quen biết đã nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nghe Băng Vân dùng loại ngữ điệu này nói chuyện với mình như vậy. Trước kia cho dù nàng không nhịn được cũng sẽ không có biểu hiện rõ ràng. Một người tính tình lạnh như băng, không thể hiện ra ngoài như Băng Vân, vậy mà hôm nay chẳng biết tại sao lại cứng rắn như vậy, hơn nữa nghe ngữ điệu của nàng, cứ như có thể làm được gì hắn vậy.
Điều này khiến cho Xích Nhật không khỏi giận dữ, trước giờ hắn vẫn luôn áp chế Băng Vân, tuy rằng tu vi của hai người cơ bản tương đương, nhưng vì tài nguyên tu luyện bất đồng, nên theo thời gian trôi qua, Băng Vân càng ngày càng không bằng hắn. Hắn cảm thấy sớm muộn gì cũng có thể thành công chinh phục Băng Vân, độc chiếm nàng làm của riêng. Nhưng mà hiện tại, nữ nhân mà hắn coi là sở hữu riêng này lại dám phản kháng lại hắn, điều này khiến cho Xích Nhật sao có thể chịu được chứ!
- Xem ra, bổn tọa phải bắt ngươi trở về mới được! Xích Nhật trầm mặt nói, hắn thầm quyết định chủ ý, hôm nay dù có phải liều mạng bị thương, cũng phải giáo huấn Băng Vân một chút, để cho nàng biết cái gì gọi là thực lực chênh lệch.
- Dương Khai, ngươi dẫn mọi người đi trước đi. Băng Vân không nói gì thêm, chỉ lén truyền âm cho Dương Khai.
Dương Khai khẽ gật gật đầu, rồi lấy mấy viên Bách Chuyển Đế Nguyên đan thượng phẩm mấy ngày trước hắn đã luyện chế được đưa cho Băng Vân, thấp giọng nói: - Vậy vãn bối sẽ ở phía trước chờ tiền bối!
Đối với an nguy của Băng Vân hắn không lo lắng chút nào, được 10 triệu nguyên tinh thượng phẩm của hắn tương trợ, chắc chắn Băng Vân đã khôi phục được trạng thái đỉnh phong, lại còn có mấy viên Bách Chuyển Đế Nguyên đan thượng phẩm, Xích Nhật lấy cái gì đấu cùng nàng chứ?
Băng Vân không có khả năng thua!
Sau khi nói xong, Dương Khai vội vàng nháy mắt ra hiệu với đám người Lăng Âm Cầm, đồng thời hai tay bấm tay bấm niệm pháp quyết, điều khiển lâu thuyền tiến về phía trước.
Xích Nhật không để ý, cũng không có muốn ngăn cản đám người Dương Khai, chỉ lăng không đứng đó lẳng lặng nhìn chằm chằm Băng Vân. Với hắn mà nói, chỉ cần có thể ngăn Băng Vân lại, những người khác sống hay chết cũng không sao cả.
Trên biển rộng, Đế uy tràn ngập, uy áp sánh lại như thực chất đụng vào nhau, khiến sóng to gió lớn nổi lên cuồn cuộn, lực lượng pháp tắc ào ào tràn ra, khiến thiên địa cũng phải biến sắc.
Bàng Quảng đứng ở phía sau Xích Nhật trong nháy mắt liền gặp phải áp lực như núi, sắc mặt trắng bệch.
Dù hắn cũng là Đế Tôn Cảnh, nhưng chênh lệch rất lớn so với Xích Nhật và Băng Vân, hai đại cường giả đỉnh cao này vẫn chưa ra tay thật sự, vậy mà chỉ riêng uy áp liều mạng va chạm với nhau cũng khiến cho Bàng Quảng sắp không chịu nổi.
Hắn cảm thấy hết sức hoảng sợ, thế mới biết một gã Đế Tôn Cảnh như hắn chênh lệch với người ta biết bao nhiêu.
Ý thức được tiếp tục lưu lại cũng không có chút ý nghĩa nào, Bàng Quảng liền ngẩng đầu nhìn về phía đám người Dương Khai, phóng người truy kích qua.
Chiến đấu bên này hắn không thể nhúng tay, chỉ có thể đem chủ ý đổ lên đám người Dương Khai, tìm cơ hội báo thù rửa hận.
Nhưng hắn vừa mới có động tác, bỗng nhiên từ xa Băng Vân chợt điểm ra một chỉ.
Một chỉ điểm ra không chút dấu vết, nhưng một cỗ ý cảnh vô cùng băng hàn đột nhiên tràn ngập ra, bao phủ Bàng Quảng lại. Bàng Quảng không khỏi cảm thấy một cỗ khí tức tử vong đang áp tới, khí tức kia băng hàn tới cực điểm, tựa như ngay cả thần hồn của hắn đều có thể đông lại vậy, khiến hắn trong nháy mắt tiến thối đều không xong.
Nếu hắn đang ở thời kỳ toàn thịnh, có lẽ còn có thể kháng cự một hai, nhưng hắn vốn đã bị thương nặng trong người, đến nay vẫn chưa khôi phục, bị Băng Vân với tu vi cực mạnh áp chế, làm sao hắn có thể ngăn cản chứ?
Hắn tuyệt vọng hoảng sợ vội vàng kêu lên: - Thành chủ đại nhân cứu ta!
Xích Nhật cũng không ngó lơ, thấy Băng Vân xuất thủ, vội vàng phất tay áo một cái, bắn ra một cỗ khí tức nóng bức quét tới, xua tan đi khí tức băng hàn thấu xương kia.
Bàng Quảng lập tức thoải mái không ít, vội vàng thúc giục lực lượng trốn về phía sau mười mấy dặm, lúc này mới há miệng thở hổn hển, trên mặt vẫn còn hiện ra vẻ sợ hãi.
- Trước mặt bổn tọa, ngươi còn có tâm tư đối phó người khác sao, Băng Vân, chớ có coi thường ta! Xích Nhật phẫn nộ quát.
Băng Vân sa sầm mặt xuống, kinh ngạc nói: - Không ngờ ngươi vẫn một mực giấu giếm thực lực!
Tuy rằng chỉ giao thủ trong nháy mắt, nhưng Băng Vân đã nhận ra Xích Nhật trước đó giấu giếm thực lực. Trước đó mỗi lần hắn tranh đoạt chén linh trà cùng nàng căn bản không toàn lực ứng phó, cho tới giờ phút này mới hiển lộ ra thực lực chân chính.
Nàng vừa khiếp sợ trong lòng vừa thầm cảm thấy may mắn vạn phần, may mắn vì đã gặp được cứu tinh như Dương Khai, dùng 10 triệu nguyên tinh thượng phẩm để nàng khôi phục lại thực lực một lần, nếu không nàng căn bản không có phần thắng.
- Nhìn ngươi có vẻ rất giống như cũng đã khôi phục lực lượng? Xích Nhật đồng dạng cũng giật mình không nhỏ, hắn truy kích đến đây, vốn là muốn dùng ưu thế tuyệt đối nghiền ép Băng Vân, khiến nàng hoàn toàn thần phục mình, nhưng hiện tại xem ra, nếu thật sự giao đấu, cũng không biết biết hươu chết về tay ai. Ý thức được điều đó, sắc mặt Xích Nhật không khỏi có chút khó coi.
Tuy rằng hai người đều cảm thấy giật mình, nhưng dù sao cũng đều là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, định lực không tầm thường, cho nên rất nhanh liền ổn định tâm thần.
Ánh mắt Băng Vân vượt qua Xích Nhật, nhìn về phía Bàng Quảng đang tái mặt đứng đó, bàn tay ngọc khẽ quơ một cái, một thanh trường kiếm trắng như tuyết bỗng nhiên xuất hiện trong tay. Trường kiếm sáng bóng, tinh khiết không tỳ vết, tựa như là một tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trên đời vậy, không nhiễm chút sát khí nào.
Trường kiếm trong tay, khiến khí thế toàn thân Băng Vân ầm ầm bộc phát ra, cách không chém về phía Bàng Quảng, miệng khẽ quát:
- Tuyết Nhược Thanh Thiên!
Một kiếm này chém xuống, khiến thiên địa biến sắc, hoàn vũ vỡ nát, càn khôn điên đảo.
Pháp tắc băng hàn và ý cảnh trong nháy mắt tràn ngập ra, biển rộng đang nổi sóng ngập trời trong nháy mắt chợt bị đông cứng thành băng.
Khắp không gian, tràn ngập tuyết rơi!
Bông tuyết tựa như lông ngỗng dồn dập rơi xuống, trong nháy mắt biến cả thiên địa thành một màu trắng tinh, hùng vĩ tráng lệ.
Bàng Quảng đứng mũi chịu sào căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ ngơ ngác nhìn cảnh đẹp tuyệt diệu kia, cả người đều đắm chìm vào trong đó, trên mặt lộ ra vẻ si mê, đưa tay ra hứng lấy những bông tuyết đang nhẹ rơi xuống.
Da thịt đầu tóc của hắn nhanh chóng kết thành băng sương, toàn thân đều có dấu hiệu bị đóng băng.
- Đại nhật như thiên! Đúng lúc này, Xích Nhật chợt gầm lên một tiếng, trong thế giới băng tuyết, bỗng nhiên bay lên một vầng mặt trời chói mắt, vầng mặt trời truyền đến nhiệt lượng không gì sánh kịp, lập tức hòa tan Mạn Thiên Băng Tuyết ra, biển băng vừa mới đông lại trong nháy mắt cũng tan rã.
Hai cỗ lực lượng thuộc tính hoàn toàn bất đồng va chạm với nhau trong vòng trăm dặm trên hải vực, rất nhanh liền triệt tiêu lẫn nhau.
Hiệp đấu này, không ngờ bất phân thắng bại.
Bàng Quảng rốt cục cũng giật mình tỉnh lại, hồi tưởng lại một màn tuyệt mỹ vừa rồi, trên trán bỗng nhiên đổ ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Làm sao hắn không biết vừa rồi hắn đã đi một chuyến qua quỷ môn quan chứ, nếu không phải trong thời khắc mấu chốt Xích Nhật ra tay cứu giúp, chỉ sợ hắn đã sớm mất mạng.
Cường giả đỉnh cao như Băng Vân, không nói một lời liền hạ độc thủ về phía hắn như vậy, khiến Bàng Quảng nghẹn đến tận cổ, dĩ nhiên hắn biết rằng Băng Vân sợ hắn đuổi theo đám người Dương Khai, cho nên mới muốn tiên hạ thủ vi cường, đáng tiếc vẫn thất bại trong gang tấc.
Vừa nghĩ đến đây, hắn liền vội vàng đuổi theo đám người Dương Khai, chiến trường này hắn hoàn toàn không thể xen tay vào được, chỉ thêm nguy hiểm đến tính mạng mà thôi, nếu nhúng tay vào chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
Hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm, chính là đuổi theo đám người Dương Khai, quấy nhiễu sự chú ý của Băng Vân.
Hắn quả thật không đánh lại Băng Vân, nhưng chẳng lẽ đám người Dương Khai kia hắn cũng đánh không lại? Chỉ cần có thể bắt được những tên kia, sẽ khiến cho Băng Vân sợ ném chuột vỡ bình, thậm chí ép nàng chủ động đầu hàng.
Đến lúc đó Xích Nhật hài lòng, cuộc sống sau này của hắn cũng sẽ tốt hơn.
- Còn muốn chạy? Băng Vân thấy Bàng Quảng có động tĩnh, biết rằng hắn đang âm mưu gì đó, liền nghiến răng, huy động trường kiếm trong hư không.
Một đóa băng hoa trắng nõn bỗng nhiên từ mũi kiếm bắn nhanh về phía Bàng Quảng, băng hoa lao đi nửa đường chợt nhanh chóng nở rộ ra, rất có khí thế quyết phải nuốt hết Bàng Quảng vào trong đó.
Một bóng người lóe lên, Xích Nhật phát hiện thấy băng hoa phía trước, liền đấm ra một quyền. Quyền kình cuồng bạo đánh vào băng hoa, khiến băng hoa lập tức chia năm xẻ bảy vỡ tan.
- Có bổn tọa ở đây, ngươi còn có lòng dạ đi đối phó người khác sao? Xích Nhật liên tục cười lạnh: - Xem ra bổn tọa thật sự bị ngươi coi thường a!
Băng Vân nhíu chặt mày, trơ mắt nhìn Bàng Quảng biến mất lại không thể làm gì. Một tên Xích Nhật đã khiến nàng phải hết sức chăm chú ứng phó, căn bản không có dư lực đi đối phó với Bàng Quảng.
Băng Vân hít sâu một hơi, bộ ngực đầy đặn hơi phập phồng một chút, ngay sau đó vẻ lo lắng đột nhiên biến mất, thay vào đó chính là vẻ lạnh lùng cùng kiên định.
Nàng biết, muốn đuổi theo Bàng Quảng, trước đó chỉ có thể giải quyết Xích Nhật, mà giải quyết Xích Nhật thì nàng phải toàn lực ứng phó, không thể có chút sơ sẩy.
Thấy được sự thay đổi của Băng Vân, Xích Nhật thầm khen trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: - Băng Vân, đám người trên thuyền của ngươi đều vì ngươi mà chết, nếu ngươi biết điều thì hiện tại thúc thủ chịu trói, sau này bổn tọa nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi.
Hắn nói ra là tuyên án tử hình đám người Dương Khai, mục đích lớn nhất chính là muốn quấy rầy tâm cảnh của Băng Vân.
Nào biết Băng Vân căn bản không chút phản ứng, trường kiếm huy động một cái, pháp tắc băng hàn lại lần nữa tràn ngập ra, trực tiếp bao phủ hắn lại.
Xích Nhật tức giận hét lên một tiếng, không dám chậm trễ chút nào, liền triển khai thần thông đại chiến cùng Băng Vân.
Chỉ trong chốc lát, hai bóng người trên biển rộng giằng co qua lại, pháp tắc va chạm vào nhau khiến thiên địa vỡ nát, mặt biển nổi sóng cuồn cuộn, trong phạm vi ngàn dặm, linh khí thiên địa chấn động kịch liệt.
Đây là cuộc tử chiến giữa hai vị cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, cảnh tượng như vậy nhìn khắp toàn Tinh Giới cũng không thấy nhiều, càng khó gặp hơn chính là, thực lực hai người chẳng những tương đương, mà thần thông pháp tắc lại còn tương khắc, khiến trận chiến càng thêm hung hiểm vạn phần.