Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiểu tử, làm người chừa một đường, ngày sau dễ gặp lại, đừng khinh người quá đáng! Cứ Thiên Thanh nghiến muốn nát răng, sắc mặt dữ tợn trừng Dương Khai.

Tổ Hoằng thấy thế, cũng hung dữ nói: - Không sai, dù ngươi tinh thông lực lượng không gian, nhưng cũng chỉ là một mình, ta liên thủ với Cứ huynh còn chưa hẳn không có sức đánh một trận. Dù thật đánh không lại ngươi... chẳng lẽ còn không thể tự bạo sao?

Dương Khai bĩu môi: - Nói như các ngươi có cơ hội tự bạo vậy.

Nói rồi, hắn chợt nghiêm mặt, hai tay nhanh chóng kết ấn, những dấu ấn huyền diệu ngưng kết, khí tức quỷ dị lan ra.

- Tiểu tử ngươi đang làm gì. Cứ Thiên Thanh cả kinh, bản năng cảm giác được nguy hiểm sắp phủ xuống, không nhịn được quát lớn.

Dương Khai cười âm trầm: - Làm gì? Đương nhiên là chuẩn bị phóng ra chiêu mạnh, một lần xử lý các ngươi. Không gạt các ngươi, bổn thiếu đánh ra một chiêu này, các ngươi tuyệt không thể chống dỡ, nhất định sẽ bị ta làm thịt, nếu muốn tự bạo thì làm sớm đi, trễ thì không còn cơ hội.

- Hít... Cứ Thiên Thanh cùng Tổ Hoằng đều hít vào một hơi lạnh, vội lùi lại.

Dương Khai nghiêm túc nói, mặt đầy sát khí, trong lòng bọn họ thật sợ. Nhưng mà tự bạo, không đến lúc cuối cùng bất đắc dĩ thì ai mà đi làm? Đa số cũng chỉ nói miệng, có tác dụng uy hiếp mà thôi.

Không ngờ tới, tiểu tử này không đổi sắc, còn ngông nghênh nói phát ra chiêu mạnh...

Nhưng nhìn hắn kết ấn quả thật huyền diệu vô cùng, hai người nhìn cũng không ra hư thật, có thể khẳng định uy lực chiêu này không nhỏ.

- Tổ huynh, cùng ta liều mình! Cứ Thiên Thanh cắn răng, sắc mặt quyết liệt.

- Được! Tổ Hoằng cũng biết hiện tại không còn đường lui, Dương Khai hùng hổ ép người như thế, muốn đuổi tận giết tuyệt, hắn cùng Cứ Thiên Thanh còn sợ đầu sợ đuôi, khẳng định không phải đối thủ, chỉ có liều một trận mới giành được đường sống.

Nói rồi, hai người mạnh mẽ vận chuyển đế nguyên, khí tức ồ ạt vang vọng.

Vết thương trên vai Cứ Thiên Thanh bị lực lượng tuôn trào mà phun máu, không biết đã chảy hết bao nhiêu máu, làm sắc mặt của hắn trắng bệch.

Thoáng cái, khí thế của hai người đã lên đến đỉnh cao.

Vạn Thú Ấn truyền ra tiếng rống giận của vô số dị thú, Tinh Tượng Phần Hải Đao không ngừng ông ông, phun trào ánh dao.

Tay của Dương Khai chợt ngừng, từ từ đẩy tới, sắc mặt trang nghiêm, khẽ giọng ngâm nga: - Thương hải tang điền, tuế nguyệt như toa, thảo mộc khô vinh, như mộng như ảo.



Thời gian nháy mắt ngừng lại.

Oành ầm ầm...

Tuế Nguyệt Như Toa Ấn như một vầng mặt trời, hoàn toàn bao trùm Cứ Thiên Thanh cùng Tổ Hoằng, hai người đều mở to mắt, trong mắt như có dị tượng năm tháng biến ảo, thương hải luân hồi, chỉ nháy mắt, bọn họ như trải qua vô số năm.

Khí thế từ đỉnh cao theo năm tháng trôi qua từ từ giảm đi, da thịt biến chất, khí huyết suy yếu, tóc cũng trở nên hoa râm.

Chỉ trong nháy mắt, hai người từ cảnh giới đỉnh cao biến thành lão già bảy mươi, ánh mắt thất thần, có thể chết bất kỳ lúc nào.

Thần thông của Tuế Nguyệt Đại Đế, liên quan tới pháp tắc thời gian, Cứ Thiên Thanh cùng Tổ Hoằng đã bị trọng thương làm sao chống đỡ được? Dương Khai còn là Đạo Nguyên tam tầng cảnh đã dùng một chiêu này đối phó cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh dùng thuật Hồn giáng, hiện tại đã thành Đế Tôn, thực lực càng thêm mạnh hơn trước.

Chỉ một chiêu, hai người liền mất hết sức chiến đấu.

- Lăn tới đây cho ta! Dương Khai hừ lạnh, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường, thần niệm trào ra, liền thu hai người đã mất sức chống cự vào trong Tiểu Huyền Giới.

Bên trong Tiểu Huyền Giới, thân đã sớm không chờ được, vừa thấy Dương Khai ném hai người vào liền vận chuyển lực lượng, một tay bao phủ hai người, hung dữ quát: - Phệ Thiên Chiến Pháp!

Số mệnh chờ đợi Tổ Hoằng cùng Cứ Thiên Thanh, không ngoài bị hấp thành xác khô.

Thời gian ngưng đọng cũng tiếp tục, tiểu thế giới khôi phục yên tĩnh.

Bên trong cấm chế vườn thuốc, Cao Tuyết Đình tràn đầy kinh ngạc trong mắt, hồi lâu không tỉnh lại.

Tuế Nguyệt Như Toa Ấn cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định tới nàng, khiến tư duy của nàng hỗn loạn một chút, đợi nàng hồi phục lại, Tổ Hoằng cùng Cứ Thiên Thanh đều biến mất tăm.

Chỉ thấy Dương Khai quay người lại bay về bên này.

Cao Tuyết Đình trợn mắt há mồm, theo bản năng mở ra cấm chế vườn thuốc.

Điều khiển cấm chế này không rắc rối, không thì sao nàng có thể lập tức trốn vào trong này.

- Cao trưởng lão, thương thế của ngài thế nào? Dương Khai đi tới, vội hỏi nàng.

Cao Tuyết Đình nhìn hắn, thần sắc phức tạp, nhìn lên nhìn xuống, muốn xem xét lại hắn.

Mấy năm, thực lực của người thanh niên này chênh lệch to lớn với nàng, nhưng hiện tại, nàng thật sự phải ngước nhìn hắn....

- Cao trưởng lão... Thấy Cao Tuyết Đình không đáp, Dương Khai không khỏi gọi tiếp.

Cao Tuyết Đình mới thu ánh mắt, ho khan nói: - Tuy rằng không nhẹ, nhưng không đáng lo, nghỉ ngơi một hồi sẽ không sao. Hai người kia đâu? Bị ngươi đánh thành bã rồi?

Nhưng dù đánh thành bã, cũng phải có chút dấu vết mới phải.

Hai người kia quả thật như biến mất vào hư không.

- Chết rồi. Dương Khai nhe răng cười. - Cao trưởng lão không cần để ý tới chúng, hai tên cặn bã, chết không đáng tiếc.

Cao Tuyết Đình thế mới yên tâm gật đầu, cảm thán nói: - Ngươi trưởng thành rất nhiều, còn hơn cả đại nhân dự tính.



Dương Khai vò đầu nói: - Nhờ có các vị tiền bối ưu ái dẫn dắt, tiểu tử mới có thành tựu hôm nay.

Cao Tuyết Đình nhàn nhạt nói: - Cũng cần bản thân ngươi cố gắng, không liên quan tới người khác.

Nói rồi, nàng lại ho khan.

Dương Khai vội nói: - Cao trưởng lão trị thương quan trọng hơn, ta hộ pháp cho ngài.

- Được. Cao Tuyết Đình không nói nhiều, liền yên tâm nhắm mắt, toàn lực điều tức.

Trong khi Dương Khai đại chiến với Tổ Hoằng, Cứ Thiên Thanh, nếu nàng có thể vận dụng lực lượng, đã không ngồi đó mà nhìn, đủ thấy thương thế của nàng rất nặng.

Hiện tại họa lớn đã xong, tự nhiên không thể kéo dài được nữa.

Hơi thở của Cao Tuyết Đình nhanh chóng ổn định lại.

Dương Khai thế mới có thời gian xem xét xung quanh.

Tiểu thế giới này đã bị hắn đóng kín, hắn không mở ra, người khác đừng hòng vào được, bởi vậy Dương Khai không cần phải chú ý Cao Tuyết Đình.

Đây là một mảnh dược viên thượng cổ, làm hắn rất hứng thú.

Nhìn xung quanh, nơi này có 2 mảnh vườn thuốc, mỗi chỗ trồng ít nhất 300 cây linh dược, đều là linh dược cấp Đế dược linh vạn năm, Dương Khai hưng phấn không nén được.

- Oa! Thất Thải Hà Chi, đây là nguyên liệu chính luyện chế Đế Chuyển đan, còn diễn sinh ra Tiểu Thải Chi, vậy ít nhất cũng 50 ngàn năm dược linh rồi.

- Thiên Huyền Lôi Hoa Tê, nhị hoa đã có màu vàng, đây đây đây...

- Diêu Quang Bồ Đề Quả, sao to như nắm tay vậy, mọc kiểu gì thế.

- Thái Tố Long Tiên Thảo, thứ này không phải tuyệt tích rồi sao....

- Cửu Khúc Bích Oánh Hoa...

Từng gốc từng gốc linh dược, ở trong mắt Dương Khai giống như những mỹ nữ cởi hết quần áo, nhảy múa lung linh, bày ra một mặt xinh đẹp nhất của mình, làm hắn mừng rỡ hưng phấn, mắt tóe đầy sao.

Là luyện đan sư, chuyện hạnh phúc nhất không ngoài thế này, linh dược mọc thành mảng bày ra trước mặt, tùy tiện cho mình hái, không phải luyện đan sư thì không thể hiểu được cảm giác này.

Hắn không ngừng đi qua đi lại trong dược viên, hưng phấn múa máy, nếu không phải sợ quấy rầy Cao Tuyết Đình trị thương, chỉ sợ đã cười to không ngừng.

Nơi này có nhiều linh dược cấp Đế như vậy, chỉ là hai vườn thuốc mà thôi, chỗ này có mười mấy vườn thuốc, nhưng những chỗ khác khẳng định đã bị mấy người Cao Tuyết Đình hái hết.

Nói cách khác, đa số linh dược đều ở trong nhẫn không gian của Cứ Thiên Thanh và Tổ Hoằng.

Chỗ hắn thấy, cũng chỉ là bộ phận nhỏ mà thôi.

Những linh dược hắn thấy, rất nhiều thứ là thần dược nghe nói đã sớm tuyệt tích, nhưng nơi này vẫn tỏa sáng sức sống.



- Hả? Đột nhiên Dương Khai khẽ động, nhìn chằm chằm vào một gốc cây trái cao nửa người, cả gốc cây tỏa sáng lấp lánh như khối ngọc thạch xinh đẹp điêu khách thành, xinh đẹp vô cùng, trong suốt sáng bóng.

Trên cây quả, có 3 đóa hoa trắng nõn, còn có một trái cây to cỡ nắm tay.

Hình dạng trái rất lạ, nó như một người thu nhỏ vô số lần, nhìn qua đầy đủ tứ chi, không chỉ vậy, trên đầu còn có mặt mũi rõ ràng.

Ánh mắt Dương Khai trở nên nóng bỏng, trong lòng dấy lên sóng lớn, kinh hô: - Sinh Thân Quả!

Trong này có Sinh Thân Quả!

Dương Khai dùng sức dụi mắt, xác định không nhìn nhầm, tuyệt đối đúng là Sinh Thân Quả, giống y như tin tức mà Công Tôn Mộc, tam đệ tử của Diệu Đan Đại Đế ghi trong ngọc giản để lại.

Sinh Thân Quả, là nguyên liệu chính luyện chế Sinh Thân đan.

Sinh Thân đan, là linh đan nghịch thiên có thể tái tạo thân thể.

Nếu võ giả bị người ta giết, mà thần hồn chưa diệt, có thể dùng Sinh Thân đan tái tạo thân thể, sống lại lần nữa.

Công hiệu này, ngay cả Bất Lão Thụ cũng không có. Mặc dù Bất Lão Thụ có thể đáp xương nặn thịt cứu sống người, thậm chí có thể khiến người ta bất tử bất diệt, nhưng lại không thể làm một đoàn thần hồn tái tạo thân thể.


Đủ thấy hiệu quả nghịch thiên của Sinh Thân Quả.


Vật này giống như Ôn Thần Liên, Bất Lão Thụ, đều là tồn tại trong điển tịch, trước giờ chưa ai tận mắt thấy.


Dương Khai làm sao cũng không ngờ, ở trong dược viên thượng cổ này lại may mắn gặp được Sinh Thân Quả.


Có Sinh Thân Quả, đại biểu cho hắn có thể luyện chế Sinh Thân đan, mà có Sinh Thân đan, cũng có nghĩa hắn có thể thực hiện được chuyện đã hứa với Thiên Diễn.


Trong Thần Du Kính, Thiên Diễn tiền bối thực lực sánh ngang Đại Đế, từ khi sinh ra đã là linh thể thần hồn, chưa từng có được thân thể riêng. Dương Khai lịch lãm trong Thần Du Kính, đã nói với Thiên Diễn, có một ngày sẽ tìm cho hắn luyện chế, luyện chế Sinh Thân đan, có thể thoát khỏi Thần Du Kính trói buộc, đi xem thế giới rộng lớn bên ngoài.


Thiên Diễn cũng rất hứng thú với chuyện này, nhưng Sinh Thân Quả há dễ tìm như vậy?


Mà hiện tại, có một trái xuất hiện trước mắt Dương Khai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK