- Cái này là cấm kỵ gì? Dương Khai tràn đầy kinh ngạc, lại liếc người kia, chỉ cảm thấy hìnhtượng cao quý thánh khiết ở trong lòng mình đã sụp đổ hết, nữ nhân này bây giờ, rõ ràng lànữ thần kinh mà, lau mồ hôi lạnh hỏi:– Tại sao Cao sư tỷ uống rượu vào liền như biến thành người khác? Chẳng lẽ bị thứ tà ác gìđoạt xá?– Không có nghiêm trọng như vậy… Vưu Khôn vội xua tay, thần sắc cổ quái nói: – Chỉ là Caosư muội… nàng trời sinh không thể uống rượu.– Không phải chứ? Dù gì Cao sư tỷ cũng là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, dù cho linh tửu lợi hại cỡnào, vận chuyển đế nguyên là cũng có thể hóa giải dễ dàng, làm gì lại biến thành thế này?66666667Trần Thiến thở dài: – Còn không phải điện chủ hại.– Liên quan gì tới điện chủ? Dương Khai kinh ngạc không thôi, cảm thấy những gì mình thấyhôm nay thật là lật đổ thế giới quan của mình.Trần Thiến nói: – Cao sư tỷ là một tay điện chủ nuôi lớn, chuyện này thì ngươi hẳn là biếtchứ?– Phải, có nghe nói qua.
Dương Khai gật đầu.Trần Thiến toát ra thần sắc ảm đạm thần thương, nói tiếp: – Lúc Cao sư tỷ còn nhỏ, điện chủliền đổ rượu cho nàng uống, mỗi lần nhất định sau, kết quả có một lần uống nhiều, điên mấyngày mấy đêm cũng chưa tỉnh lại.
Từ sau lần đó, một khi Cao sư tỷ dụng tới rượu liền thànhthế này.Chỉ mấy câu đã phác họa ra cuộc đời tuổi thơ bi thảm của Cao Tuyết Đình, thật làm người tađau lòng, nghe mà rớt nước mắt.67676768– Thật là..
táng tận lương tâm! Làm người ta giận dữ! Dương Khai căm tức mắng, lời này dẫntới các trưởng lão đồng tình, đều gật đầu, ánh mắt không hề che giấu khinh bỉ đối với vịđiện chủ kia.Ngẩn ra một hồi, Dương Khai hỏi: – Nếu không thể uống rượu, vậy chính nàng cũng phảibiết chứ, vậy từ đâu ra nhiều linh tửu như thế… Nói rồi, Dương Khai hít mùi rượu, khenngợi:– Đây là linh tửu đã cất mấy trăm năm, chậc chậc, lãng phí như vậy.
- Ai biết nàng lấy đâu ra? Trần Thiến sắp khóc: – Mấy ngày nay hẳn là tâm tình rất tốt mớiđúng chứ? Đêm qua nàng còn chạy tới Tiểu Tuyền Phong nói chuyện với ta đến nửa đêmmới trở về.Nữ trưởng lão kia tiếp lời: – Nửa đêm sau nàng cũng tới tìm ta…Dương Khai thở dài: – Bộ dạng bây giờ, phải làm thế nào đây? Đến khi nào nàng mới xongcơn điên này?68686869Trần Thiến nói: – Uống hết rượu là sẽ không có chuyện.Dương Khai đảo mắt nhìn qua, đau đầu nói: – Chỗ này còn 100 vò nữa, phải uống tới lúcnào?Theo tốc độ của nàng, ít ra cũng phải mấy ngày mấy đêm nữa.
– Ngoài ra, không còn cáchkhác.
Trần Thiến lắc đầu.Dương Khai trầm ngâm một lát, thần sắc kiên quyết, đứng dậy.
- Dương sư đệ muốn làm gì?Vưu Khôn giật mình.– Uống cùng nàng, sớm uống xong rượu thì sớm xong chuyện.Nói rồi, cất bước đi lên.
Các trưởng lão lập tức toát ra thần sắc kính nể, nhìn bóng lưng hắn,nhất thời như nhìn người trời.– Tuổi trẻ mà… Địch Nhung lắc đầu thở dài.69696970
- Đừng nói nhiều, thừa lúc Dương sư đệ quấn lấy nàng, đi mau lên.
Vưu Khôn nháy mắt radấu với mọi người, nhìn qua bên kia, Cao Tuyết Đình ôm cổ Dương Khai, vạch miệng ra đổrượu vào miệng, lập tức dời ánh mắt, không đành lòng nhìn nữa.Sư đệ à, chúng ta nhớ kỹ ân tình của ngươi, ngày sau nhất định hậu báo! Mọi người đềuthầm hiểu, mỗi người đều nín thở im tiếng, nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài.
Mới đến cửađại điện, một tia xẹt chém qua, lướt qua má Vưu Khôn dẫn đầu, chém đứt mấy cọng tóc đen,bay trong gió, mặt đất bị rạch một khe thật sâu, nếu không có trận pháp bảo vệ, chỉ một đònnày đã làm đại điện sụp đổ.– Muốn chạy? Cao Tuyết Đình mặt lạnh băng, như gió thổi ra từ cửu u, ngay cả không khícũng muốn đông lại, giọng lạnh băng vang bên tai mọi người, làm bọn họ như lọt hầm băng,cả người rét run:– Đi thêm một bước nữa xem?70707071Trần Thiến ra vẻ đáng thương với Cao Tuyết Đình, nhẹ giọng nói: – Cao sư tỷ, tỷ say rồi…Cao Tuyết Đình ném Dương Khai, người chợt lóe đã ở cửa chính, chặn ngang đường đi,trường kiếm tiếp tục vung lên, khí thế bức người nhìn Trần Thiến: – Ta say cái gì?– Ngươi… ngươi… ta… Trần Thiến luống cuống, đường đường Đế Tôn Cảnh mà lúc này lạinhư chuột gặp mèo, không nói được một câu trọn vẹn.– Đừng nói nhảm, tới uống rượu! Cao Tuyết Đình ôm Trần Thiến, kẹp cổ nàng trong tay, lấyra vò rượu đổ vào miệng nàng ta.Trần Thiến mới uống vài hớp, đã không chịu được phun ra, rượu chảy qua cổ làm ướt quầnáo, hình tượng dịu dàng cũng không còn….
Uống xong một vò rượu, Cao Tuyết Đình mớibuông ra, ném sang một bên,71717172người sau nằm dài ra đất như vũng bùn, tay vỗ ngực, không ngừng ho khan, mặt đỏ lên.– Ha ha ha ha ha! Cao Tuyết Đình cười to, tâm tình rất sảng khoái, ánh mắt vừa chuyển, nhìnthẳng vào Vưu Khôn.Lúc này Vưu Khôn nhảy dựng lên, tay vươn ra hút lấy, nắm một vò rượu, miệng nói nhanh: –Không phiền Cao sư muội phải làm, sư huynh ta tự nhiên.Nói rồi liền ngửa đầu uống, vô cùng phóng khoáng.
Cao Tuyết Đình thế mới toát ra thần sắchài lòng, ánh mắt vừa chuyển.
Phàm là trưởng lão bị nàng chú ý tới, mỗi người như chết chachết mẹ, vội vàng tự chọn lấy vò rượu, uống từng ngụm lớn.Cao Tuyết Đình cười hắc hắc, hoàn toàn đánh mất lý trí, lại run trường kiếm nhảy múatrong đại điện, kiếm khí tung bay, đánh cho đám người Dương Khai chật vật bỏ chạy.72727273– Dương sư đệ… Trần Thiến không dễ dàng gì mới hồi thần, mới chùi miệng, tốt bụng nhắcnhở:– Tuyệt đối đừng vận công hóa giải sức rượu, không thì…– Không thì thế nào? Dương Khai kinh sợ.Nói chuyện đã trễ, Cao Tuyết Đình chợt xuất hiện trước mặt hắn như quỷ mị, vươn tay chộpcổ áo, xách hắn lên như gà con, âm trầm nói:– Tiểu tử ngươi, còn không thành thật, dám gian lận? Nói rồi, trường kiếm trong tay run runchỉ tới, thật giống như sắp rời tay bay ra.Sắc mặt Dương Khai tái nhợt, chân kẹp chặt, hoảng sợ hô lên: – Cao sư tỷ xin nương tay.– Hừ, muốn ta nương tay? Cao Tuyết Đình hừ lạnh, nhìn lên xuống Dương Khai, gật đầu: – Dễthôi.73737374Trường kiếm run lên, một vò linh tửu xuất hiện trên mũi kiếm, ngay ngắn đưa lên trướcmặt Dương Khai.
Dương Khai lập tức toát ra vẻ khổ hận thù sau, nhưng dưới ánh mắt bứcngười của Cao Tuyết Đình, đành phải cắn răng xách vò rượu lên.
Uống hết!– Tốt tốt tốt! Cao Tuyết Đình vỗ tay dậm chân, mặt đầy vui vẻ, như bé con nhận được đồchơi, đợi cho Dương Khai uống xong, lại đưa tới một vò rượu.Dương Khai mặt đầy u oán nhìn nàng.– Uống hay không? Sắc mặt Cao Tuyết Đình liền lạnh xuống.– Uống uống uống… Dương Khai nhìn trường kiếm chỉ thẳng xuống dưới quần của mình, gậtđầu như gà mổ thóc.74747475Liên tục đổ 13 vò linh tửu cất mấy trăm năm vào bụng, Dương Khai ở một tiếng, người lảođảo, dưới ánh mắt đồng tình của các trưởng lão, cố gắng lên tiếng:
- Các vị sư huynh sư tỷ… tiểu đệ đi trước một bước! Dứt lời, đã ngã ngửa ra đất.– Phế vật! Cao Tuyết Đình không chút lưu tình đạp Dương Khai một cái, cười lạnh, nghiêngngười liền dựa lên người Dương Khai, lấy hắn làm đệm lưng, hai tay ôm vò rượu, há miệngđổ vào. Truyện Điền Văn
Rượu ngon tinh thuần ngọt cay hóa thành cơn mưa, hai ba cái liền bị uống sạch.Có vết xe đổ của Dương Khai, tất cả trưởng lão đều không dám do dự nữa, lần lượt chianhau rượu ngon mà uống, nhất thời trong đại điện đầy sầu thảm, giống như Thanh DươngThần Điện sắp bị người ta diệt môn.
Linh tửu sức rượu rất mạnh, lại không được vận cônghóa giải, ngay cả các Đế Tôn uống như vậy cũng không chịu nổi.75757576Không bao lâu, Trần Thiến liền không chịu nổi trước tiên, cảm thấy trời đấy lung lay, mí mắtnhư núi đè, làm sao cũng không mở ra được, người nghiêng qua liền nằm dưới đất, ngủluôn.Một hồi sau, nữ trưởng lão còn lại cũng theo chân.
Vưu Khôn, Địch Nhung tiếp nối ngãxuống.
Nửa ngày sau, trong đại điện một mảnh tiếng ngáy, nằm ngang gác dọc, các trưởnglão Thanh Dương Thần Điện nằm dài ra đất, tình cảnh này mà để người ta thấy, chỉ sợ sẽhoảng hốt.
Các Đế Tôn Cảnh vô cùng cao quý, lại thất thố đến thế này, còn không phải mộthai người, mà là thành đám.Chỉ có một mình Cao Tuyết Đình, vẫn cứ không chịu bỏ qua chiến đấu với rượu ngon.
Thẳngđến khi uống xong một vò cuối cùng, nàng chép miệng, người nhũn ra ngã xuống.…………76767677– Ban ngày ban mặt, các ngươi tụ tập say rượu, còn ra thể thống gì! Trên Linh Ngọc Phong,phó điện chủ Cừu Nhiễm vỗ bàn đùng đùng, râu tóc rối tung, trước mặt là một đám trưởnglão Thanh Dương Thần Điện, mỗi người sụp mi cụp mắt, thần sắc gượng gạo.
- Các ngươi đều là trưởng lão Thần Điện, mỗi người thân mang chức trách, là trụ cột ThầnĐiện, nếu như hôm qua có kẻ địch xâm phạm, cơ nghiệp mấy ngàn năm của Thần Điện ta sẽra sao? Cừu Nhiễm nói đến giận dữ, mắng đến nước miếng bay tán loạn.– Sư huynh chúng ta biết lỗi.
Cao Tuyết Đình cúi đầu, thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm.– Biết lỗi? Cừu Nhiễm càng tức giận, trừng Cao Tuyết Đình quát: – Một câu biết lỗi là xongrồi?77777778