Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xem ra đòn công kích lúc nãy chính là lông chim thần!

Dương Khai nghĩ vậy, sắc mặt trở nên ngưng trọng, vừa vận chuyển thánh nguyên áp chế thương thế, vừa thúc giục Kim Huyết Ti tạo ra một cái khiên sau lưng.

Đồng thời, hắn vận chuyển Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm.

Chỉ một thoáng, xung quanh Dương Khai nổi lên hào quang năm màu, trong đó có vô số kiếm khí nhỏ bé như lông trâu, có chừng vạn kiếm như vậy, truyền ra tiếng kiếm ngâm.

Với cường độ thân thể cường hãn của hắn cũng không thể ngăn cản công kích của lông chim, bị xuyên qua thân thể, lần này đối mặt với nhiều lông chim như vậy, sao hắn dám tự phụ?

Trong khoảnh khắc đã dùng tất cả thủ đoạn phòng ngự.

Hắn vừa chuẩn bị xong, sau lưng đã vang lên tiếng xé gió.

Trong chớp nhoáng, Dương Khai cảm giác như đang đi thuyền độc mộc giữa song to gió lớn, không ngừng lắc lư phập phồng, tùy thời có thể bị lật úp, đây là cảm giác tính mạng đang nghìn cân treo sợi tóc.

Nguy cơ to lớn trước mắt, Dương Khai tỉnh táo lạ thường, cảm giác nhạy cảm hơn bình thường.

Hắn di chuyển nhẹ nhàng trong cơn mưa lông chim, cố gắng tránh né.

Vèo vèo vèo...

Từng đạo công kích bay sát thân thể hắn, thỉnh thoảng chạm vào hắn làm cho Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm mờ đi không ít.

Thời gian chưa bao giờ trôi qua chậm rãi như vậy, tựa hồ chỉ là một cái nháy mắt, đến khi không còn tiếng xé gió nữa, Dương Khai gần như mệt lả.

Bùm

Sau lưng lại có công kích, Dương Khai thấy hào quang bảy màu.

Thất Diệu Bảo Quang!

Dương Khai sắc mặt trầm xuống, ý thức được lần này muốn tránh cũng không thể tránh, vừa rồi để né lông chim tập kích, hắn đã hao phí tâm thần và tinh lực to lớn, bây giờ chim thần lại phát ra Thất Diệu Bảo Quang, quả thực lấy mất hy vọng tránh né của hắn.

Nguy cơ trước mắt, Dương Khai vội vàng lấy ra Huyền Giới Châu, sau đó thân hình thoắt một cái đã biến mất.

Hắn đã chui vào Huyền Giới Châu!

Thất Diệu Bảo Quang nhanh chóng bọc lấy Huyền Giới Châu! Tuy rằng uy lực của bảo quang vô cùng mạnh mẽ, nhưng sao có thể làm tổn hại được Đế Bảo? Cho nên Huyền Giới Châu chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó bắn nhanh ra xa.

Chim thần cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Trước đó bất kể Dương Khai bỏ chạy như thế nào, sử dụng lực lượng không gian ra sao, nó đều có thể nắm được phương hướng của Dương Khai, sau đó dễ dàng đuổi giết, nhưng lần này sau khi Dương Khai lấy ra Huyền Giới Châu, nó hoàn toàn mất đi dấu vết của Dương Khai.

Bất quá chim thần dù sao cũng là chim thần, linh trí rất cao, tuy nó không biết Huyền Giới Châu có gì lợi hại, nhưng nhất định việc Dương Khai biến mất có quan hệ với hạt châu này.

Cho nên nó kêu một tiếng, dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo, muốn nuốt Huyền Giới Châu vào bụng.

Dương Khai sao để nó được như ý, sau khi dùng Huyền Giới Châu để né Thất Diệu Bảo Quang, nhanh chóng ra khỏi Huyền Giới Châu, bắt lại kiện Đế Bảo này, rồi tiếp tục chạy trốn!

Chim thần bị Dương Khai trêu đùa như thế, lập tức giận dữ, lông chim toàn thân lay động, dường như muốn bằm thây Dương Khai ra.

Nhưng đúng lúc này, dị biến xảy ra.

Trong Tinh Vực, một cỗ lực lượng vô cùng huyền diệu xuất hiện, dần dần trở nên nồng đậm, nói cũng lạ, từ lúc xuất hiện nó chỉ quẩn quanh chim thần, không có chút ảnh hưởng nào với Dương Khai cách đó không xa.

Cổ lực lượng kỳ lạ này nhanh chóng tăng lên.

Chỉ sau mười mấy hơi thở, trên đỉnh đầu chim thần xuất hiện một đám mây điện màu tím, lẩn khuất trong đám mấy là những tia hồ quang như linh xà, uy năng khó lường, mây điện cứ trôi lơ lửng trên đầu chim thần một cách quỷ dị như hình với bóng, bất kể chim thần di động cách nào cũng không thoát.

Lần đầu tiên chim thần lộ vẻ kiêng kỵ, miệng gấp rút kêu lên.

Tuy Dương Khai không biết sau lưng xảy ra chuyện gì, nhưng cũng phát giác có chút không đúng, nhưng hắn không có thời gian quay lại nhìn, chỉ cố sức bỏ chạy.

Răng rắc...

Thanh âm vang dội Tinh Vực nổ vang bên tai Dương Khai làm cho thần hồn của hắn rung chuyển bất an, vốn đang bị thương, sắc mặt trắng bệch, hộc ra một ngụm máu vàng.

Sau lưng là tiếng kêu phẫn nộ của chim thần, một đạo sấm sét màu tím từ trên cao đánh thẳng xuống thân mình khổng lồ của nó.

Một mùi khét truyền ra, mạnh như Thất Diệu Khổng Tước cũng bị bổ cho run người, lông chim sặc sỡ rơi mất vài cọng.

Tốc độ truy kích Dương Khai giảm xuống!

Răng rắc...

Tiếng nổ thứ hai vang lên, đạo sấm sét màu tím thứ hai đánh xuống.

Chim thần lại dính đòn nghiêm trọng, nó càng nổi giận kêu lên, càng ra sức vỗ cánh, vẫn không thể thoát khỏi đám mây màu tím.

Răng rắc...

Đạo thứ ba...

Dương Khai chạy ra xa mấy ngàn dặm, cảm thấy khoảng cách này đã an toàn, lúc này mới quay đầu nhìn lại, vừa nhìn Dương Khai liền vui mừng quá đỗi.

Hắn thấy chim thần làm hắn vô cùng kiêng kỵ đang đối kháng với thiên uy kinh khủng.

- Tấn thăng đột phá? Ý nghĩ đầu tiên của Dương Khai là chim thần đúng lúc này lại đột phá, đạt tới cảnh giới cao hơn, dù sao đám mây tím kia thật rất giống uy năng thanh tẩy của thiên địa.

- Không đúng! Dương Khai nhanh chóng phủ định điều này.

Chim thần vốn có thực lực hung hãn, cảnh giới cao thâm, tồn tại cỡ nó mà muốn tấn thăng không phải đơn giản, có lẽ hơn mấy ngàn vạn năm thực lực cũng không tăng được bao nhiêu, không thể đột nhiên đột phá vào lúc này.

Hơn nữa, Dương Khai không cảm thấy khí tức của chim thần trở nên mạnh hơn -- mặc dù nó đã rất mạnh.

Không phải tấn thăng đột phá, vậy hiện tượng này giải thích như thế nào?

Suy nghĩ một chút, Dương Khai sáng mắt, nghĩ tới một khả năng rất lớn, lập tức hả hê cười ha ha, uất ức lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là tâm tình vô cùng sảng khoái.

- Không sai, tuyệt đối là pháp tắc thiên địa bài xích! Dương Khai nhìn chằm chằm chim thần, nhìn nó rên rỉ thống khổ dưới đám mây màu tím, hắn cảm thấy như trời cao chiếu cố bản thân, đúng lúc nguy hiểm này lại cản trở bước truy kích của chim thần.

Pháp tắc thiên địa là một loại lực lượng kỳ lạ, không thể nói rõ được, là một loại lực lượng vô cùng cao thâm, ít nhất thì võ giả Hư Vương Cảnh không cách nào chạm vào lực lượng pháp tắc, mặc dù trở thành Tinh Chủ một hành tinh tu luyện cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được pháp tắc của hành tinh tu luyện đó, có thể điều động một chút pháp tắc để sử dụng, được hưởng tiện ích của Tinh Chủ.

Pháp tắc thiên địa sẽ bài xích tất cả những thứ không thuộc về nơi đó.

Ví dụ như pháp tắc của U Ám Tinh, nó bài xích Hư Vương Cảnh!

Sau khi Tiền Thông tấn thăng Hư Vương Cảnh trở về U Ám Tinh, vốn tưởng sẽ thành võ tuyệt tối cao trên U Ám Tinh, nhưng không ngờ bị lực lượng pháp tắc của U Ám Tinh bài xích, thỉnh thoảng trời giáng lôi kiếp, hỏa kiếp, làm hắn không dám bế quan tu luyện.

Hơn nữa lực bài xích sẽ càng ngày càng mạnh, nếu hắn không sớm rời đi, sớm muộn gì cũng sẽ chết.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể năn nỉ Dương Khai dẫn hắn rời khỏi U Ám Tinh.

Tình cảnh của Tiền Thông giống với chim thần lúc này.

Chim thần không thuộc về Tinh Vực, sự tồn tại của nó đã khiêu chiến quyền uy của pháp tắc Tinh Vực, cho nên nó bị bài xích, mây điện màu tím chính là dấu hiệu.

Chim thần có thể ngăn lần bài xích này, không nhất định có thể ngăn lần sau.

Bởi vì đây là cả Tinh Vực bài xích tồn tại của nó, không như U Ám Tinh bài xích Tiền Thông, loại bài xích này mạnh hơn rất nhiều.

Dương Khai gặp qua tình cảnh của Tiền Thông nên mới có suy đoán như vậy.

Mặc dù không thể khẳng định, nhưng có tám thành nắm chắc.

Nhìn cảnh tượng ở phía xa, Dương Khai yên tâm.

Không bị chim thần truy kích, hắn còn luống cuống cái rắm a, dứt khoát đứng giữa hư không, lấy ra mấy viên linh đan trị thương từ nhẫn không gian nhét vào miệng, vừa trị thương vừa nhìn chim thần.

Nơi xa kia liên tục vang lên tiếng răng rắc, từng đạo sấm sét màu tím đánh xuống, mặc cho chim thần tránh né như thế nào những tia sấm kia vẫn đánh trúng người nó, mỗi lần đều gây chút thương tích cho nó.

Liên tiếp mấy chục lần, chim thần cũng có chút khủng hoảng.

Nó phát hiện những này tia sấm này càng lúc càng mạnh, hiện giờ nó còn có thể ngăn cản, nhưng cứ tiếp tục kéo dài thì nói không chừng nó phải bỏ mạng ở đây.

Tuy Bất Lão Thụ trân quý, nhưng so với tính mạng của nó chỉ là ngoại vật mà thôi.

Lấy cái nào bỏ cái nào nó biết rõ.

Thêm một lần bị sét đánh, chim thần không dám ở đó nữa, vội vàng bay về theo hướng cũ.

Nó cảm nhận được bài xích lực của mảnh thiên địa này, nó cũng biết phải trở về ổ mới an toàn!

- A, chim thần quay trở về!

Phía trước, hai đạo ánh sáng đang bay tới, chính là cha con Tử Long và Hứa Nguy.


Tử Đông Lai vừa thấy chim thần liền kinh hô, như có điều suy nghĩ nói: - Chẳng lẽ tiểu tử kia đã bị chim thần giết?


Tử Long không trả lời mà nhìn chăm chú đám mây điện trên đầu chim thần, khi hắn cảm thấy uy năng ẩn chứa trong đó không khỏi biến sắc, vội vàng đổi hướng, cần phải tránh xa chim thần.


Nhưng lúc này chim thần đang tức giận, sao có thể để Tử Long nói đi là đi?


Miệng há rộng, phun ra Thất Diệu Bảo Quang, bao trùm ba người Tử Long.


Tử Đông Lai quát to, sắc mặt trắng bệch.


Tử Long và Hứa Nguy ngưng trọng, thi triển thủ đoạn, luống cuống tránh né, vô cùng chật vật.


Chờ bọn hắn tránh được đòn tập kích, chim thần đã ở xa ngàn dặm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK