Bạch Chính Sơ lạnh lùng nhìn hắn: - Ngươi là cái thá gì chứ?
- Ha ha...
Hạ Kinh Vũ cười khan: - Đại nhân là người cao quý, dĩ nhiên là không nhớ rõ tiểu nhân rồi. Nhưng tiểu nhân cùng Khang Thịnh, thuộc hạ của đại nhân rất thân quen, chuyện hôm nay là có nguyên nhân của nó, đại nhân có thể vào nội đường nghỉ ngơi một lát để tiểu nhân bẩm báo cặn kẽ với ngài được không?
Vừa nói, Hạ Kinh Vũ vừa tháo nhẫn không gian trên tay mình xuống, đưa cho Bạch Chính Sơ.
Trong nhẫn không gian gần như là toàn bộ gia sản của hắn, nhưng hắn vẫn không chút do dự giao ra, bởi vì hắn biết, nếu thương hội không thể vượt qua tai họa này thì cho dù có nhiều hơn nữa cũng không còn mạng mà hưởng.
- Ngươi biết cả Khang Thịnh sao? Bạch Chính Sơ liếc nhìn Hạ Kinh Vũ kinh ngạc hỏi.
Hạ Kinh Vũ gật đầu không ngừng, cúi người nói: - Đó chính là vinh hạnh của tiểu nhân.
Bạch Chính Sơ cười lạnh nói: - Xem ra tên Khang Thịnh này cũng không cần làm đội trưởng đội thủ vệ nữa rồi, làm sao mà hạng người nào cũng có thể kết giao như vậy chứ?
Vừa nghe vậy, sắc mặt Hạ Kinh Vũ liền tái đi.
Chỉ một câu nói này của hắn đã kéo tên đội trưởng thủ vệ Khang Thịnh xuống nước, khiến cho gã bị vạ lây. Chuyện này cho dù là Bạch Chính Sơ không làm khó dễ hắn và Ngũ Phương Thương Hội, thì chỉ sợ Khang Thịnh cũng sẽ không bỏ qua.
Quan hệ giữa hắn và Khang Thịnh hoàn toàn được thành lập dựa trên cơ sở thánh tinh, loại quan hệ này quả thực là vô cùng mong manh.
- Lá gan của ngươi cũng không nhỏ đó, lại dám ở trước mặt bao người hối lộ phó thống lĩnh ta! Bạch Chính Sơ hừ lạnh, cầm lấy nhẫn không gian Hạ Kinh Vũ đưa tới, rồi không thèm liếc mắt nhìn ném thẳng cho một võ giả đi theo bên cạnh lão nói: - Ngũ Phương Thương Hội trước đó đánh người, sau đó còn coi rẻ luật pháp của Tử Tinh Thành, hối lộ bổn phó thống lĩnh, tội nặng thêm ba phần, bắt giữ toàn bộ lại cho ta.
- Rõ! Một đám võ giả quát lên lĩnh mệnh, rồi bao vây toàn bộ người của Ngũ Phương Thương Hội lại.
Trong thương hội, ngoại trừ Hoa U Mộng là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh ra, thì chỉ có nữ tử gọi là Cao Hồng kia có tu vi Phản Hư nhất tầng cảnh, còn lại những người khác đều có tu vi Thánh Vương Cảnh. Nếu là Hoa U Mộng đang ở trạng thái đỉnh phong thì có lẽ còn có sức liều mạng, nhưng nàng đang bị trúng phải Hoa Vũ Kỳ Lâm của Hạ Kinh Vũ, cả người yếu đuối vô lực, dù ý thức của nàng vẫn tỉnh táo nhưng lại không thể điều động thánh nguyên, chỉ có thể trơ mắt nhìn huynh đệ tỷ muội của mình bị bắt.
Rất nhanh, tất cả mọi người của Ngũ Phương Thương Hội đều bị bắt lại. Hạ Kinh Vũ và Diêu Khánh thì bị đánh cho sưng hết mặt mũi.
- Không phải chúng ta đánh người khác, ngươi bắt giữ chúng ta làm gì? Ta không phục! Diêu Khánh cứng đều hét lên.
- Hử? Không phải các ngươi đánh người sao? Ngoài cửa thành nhiều người đều nhìn thấy kẻ đánh người là người của Ngũ Phương Thương Hội các ngươi, lẽ nào còn giả được sao?
- Không phải chúng ta đánh, không phải người của chúng ta đánh. Diêu Khánh nghiến răng rống lên giận dữ.
- Bạch đại nhân...
Cao Hồng hiện ra vẻ đấu tranh tư tưởng một hồi, rồi nói to: - Hồi bẩm đại nhân, kẻ đánh người quả thật không phải người của thương hội chúng ta. Kẻ đó chỉ cần một chiêu đã đánh bại Mẫn chấp sự, một Ngũ Phương Thương Hội nhỏ bé như chúng ta sao có thể mời được cao thủ như vậy chứ? Đại nhân anh minh thần võ, lẽ nào ngay cả việc đơn giản như vậy không nghĩ tới?
Bạch Chính Sơ híp mắt lại, nhìn Cao Hồng rồi hừ lạnh nói: - Ngươi đang chỉ trích bổn phó thống lĩnh không phân biệt được đúng sai, làm việc vô ích sao?
- Không dám!
Cao Hồng hứng chịu uy áp của hắn toàn thân run lên, nhưng vẫn nghiến răng nói: - Chỉ có điều nếu đại nhân chỉ bắt giữ những người vô tội chúng ta, còn hung thủ thì lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chuyện này nếu để cho Lộ thống lĩnh biết được, không biết Lộ thống lĩnh có cảm thấy đại nhân không phân biệt được đúng sai, làm việc vô ích hay không.
- Hỗn láo! Bạch Chính Sơ tức giận quát lên, vẻ mặt liền trở nên hung ác.
Cao Hồng cố giũ vững tinh thần nhìn thẳng vào hắn.
Một hồi lâu sau, Bạch Chính Sơ mới cười hắc hắc nói: - Không ngờ trong cái thương hội nhỏ bé này lại có nhiều người to gan lớn mật như vậy, ta thích! Được rồi, nếu ngươi đã nói kẻ đánh người không phải là Ngũ Phương Thương Hội các ngươi, vậy thì... hắn đâu?
- Hắn vẫn còn ở đây! Cao Hồng liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp.
- Cao Hồng! Hoa U Mộng khẽ biến sắc, tỏ vẻ trách cứ nhìn Cao Hồng.
Cao Hồng cười thê lương nói:
- Hội trưởng, người kia gây chuyện xong lại để cho thương hội chúng ta gánh chịu trách nhiệm, cho dù hội trưởng có trách mắng, ta cũng phải chỉ ra hắn!
Vừa nói xong, nàng liền đưa tay ấn vào một huyệt vị sau lưng Hoa U Mộng một cái, lập tức khiến cho Hoa U Mộng không thể nói được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng.
- Nói vậy kẻ đánh người chính là người của thương hội các ngươi, ngươi còn dám nói hắn không phải người của các ngươi sao? Bạch Chính Sơ cười lạnh nhìn Cao Hồng, nói tiếp: - Ngươi cho rằng bổn phó thống lĩnh là kẻ ngu ngốc sao?
Cao Hồng trịnh trọng nói: - Chính vì không phải người của thương hội chúng ta, cho nên tiểu nữ mới nghĩ cách để trì hoãn, chờ đợi các vị đại nhân giá lâm để bắt thủ phạm.
- Mồm miệng dẻo quẹo! Bạch Chính Sơ mỉm cười, dường như có vẻ hơi hài lòng với câu trả lời này, liền nói: - Được rồi, đã như vậy, ngươi đi trước dẫn đường, ta muốn nhìn xem thử tên khốn kiếp nào dám ở Tử Tinh Thành của ta làm loạn chứ!
- Đại nhân mời đi bên này!
Cao Hồng đưa tay ra hiệu, rồi bước đi trước dẫn đường.
Dù đang dẫn đường, nàng cũng không buông Hoa U Mộng đang mềm nhũn xuống, mà ôm nàng ở trong ngực của mình.
Nàng híp mắt nhìn về phía phòng ở của Dương Khai, vẻ mặt không ngừng phân vân, một lát sau, ánh mắt nàng liền trở nên kiên định, tựa như đã hạ quyết tâm gì đó, liền lặng lẽ buông thõng tay xuống, ngón tay chuyển động vài cái rất có quy luật.
Hạ Kinh Vũ đang đi theo phía sau nhìn lên, vẻ mặt không khỏi trở nên lạnh băng.
Không lâu sau, dưới sự hướng dẫn của Cao Hồng, đám người liền hối hả đi tới trước sương phòng của Dương Khai.
- Đại nhân, người kia đang ở bên trong, nếu đại nhân không tin thì gọi hắn ra chất vấn là biết ta nói thật hay giả liền. Cao Hồng đứng bên cạnh chỉ sương phòng nói.
Bạch Chính Sơ không để ý đến nàng, mà híp mắt lại nhìn vào trong sương phòng, tỏa thần niệm ra dò xét.
Quả thật là hắn đã nhận ra có khí tức của một người bên trong, tuy nhiên khi hắn định dò xét cảnh giới của đối phương thì lại phát hiện thần niệm của mình không hề có chút tác dụng, tựa như đang nhìn xuyên qua người đối phương, như đá chìm đáy biển vậy.
Sự phát hiện này khiến Bạch Chính Sơ ngẩn ra, liền hiểu được thực lực của đối phương cũng không tầm thường.
Dù sao cũng là người có thể một chiêu đả thương được Mẫn chấp sự, nếu thực lực kém thì không thể làm được như vậy.
Cho nên hắn cũng không dám thái quá, vội vàng thu hồi thần niệm lại. Tuy nhiên nơi đây là Tử Tinh Thành, hắn với cương vị là phó thống lĩnh, ngày thường đã quen hung hăng càn quấy nên cũng không quá coi trọng Dương Khai, cất giọng hô to: - Các hạ rốt cuộc là ai, dám hãm hại người khác tại Tử Tinh Thành, còn không mau mau hiện thân gặp mặt!
Sau câu nói, trong sương phòng vẫn không có chút động tĩnh nào.
Bạch Chính Sơ hiện ra vẻ tức giận, cười lạnh nói: - Bằng hữu, nếu biết điều thì nên tự mình ra đi, ta không cần biết ngươi có lai lịch gì, cũng không không cần biết ngươi có tu vi ra sao, chỉ cần biết người dám ở Tử Tinh Thành càn quấy sẽ không có kết quả gì tốt. Nếu ngươi ngoan ngoãn phối hợp, có lẽ còn có một con đường sống, nếu không...
Hắn sa sầm mặt xuống chờ đợi một lúc nữa, nhưng vẫn như cũ không có ai đáp lại, không khỏi thẹn quá giận, gằn lên: - Giả thần giả quỷ, đợi bổn phó thống lĩnh quảng ngươi vào Hàn Ngục, xem ngươi còn có thể lên mặt được nữa không.
Nói rồi, hắn liền chỉ tay vào 5, 6 tên võ giả bên cạnh nói: - Đi vào lôi hắn ra cho ta.
5, 6 tên võ giả kia cũng không phải kẻ ngốc, biết người ở trong phòng có khả năng không dễ trêu chọc, nhưng Bạch Chính Sơ đã ra lệnh, bọn họ cũng không dám vi phạm, chỉ có thể nhắm mắt vọt vào.
Vốn tưởng rằng bên trong sẽ có động tĩnh gì đó, ít nhất cũng sẽ phát ra vài tiếng đánh nhau, nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, 5, 6 người kia sau khi vào phòng tựa như biến thành không khí vậy, không có chút âm thanh nào truyền ra.
Nếu không phải vẫn còn cảm ứng được sinh cơ, hơi thở của bọn họ, chỉ sợ mọi người còn tưởng bọn họ đã thật sự biến mất.
Sắc mặt của Bạch Chính Sơ càng trở nên nghiêm trọng.
Những người của Ngũ Phương Thương Hội cũng hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, chợt có mấy bóng người từ bên trong bắn ra, rơi bịch xuống đất, không chút nhúc nhích.
Chính là mấy võ giả vừa mới xông vào, vẻ mặt mỗi người đều hết sức thư thái tựa như đang ngủ vậy, nhìn từ bên ngoài căn bản không có thương tích gì, thậm chí khóe miệng bọn họ còn đang mỉm cười, không biết là đang mơ thấy chuyện vui gì.
Hizz...
Bạch Chính Sơ hít mạnh một hơi, mấy võ giả này đều có trình độ Phản Hư Cảnh, tuy chỉ mới là Phản Hư nhất tầng cảnh, nhưng cũng không phải là loại người có thể tùy ý để cho người ta khống chế. Cho dù hắn đích thân ra tay cũng không thể làm được như vậy.
Rốt cuộc là ai ở bên trong căn phòng này? Bạch Chính Sơ thầm lo lắng.
Nhưng hắn vốn là một trong tám vị phó thống lĩnh của Tử Tinh Thành, đối mặt với tình huống như vậy cũng không thể yếu thế, sau một hồi lưỡng lự liền ra lệnh: - Tất cả theo ta tiến lên.
Hôm nay nếu như không bắt được kẻ gây rối này, thì cái chức phó thống lĩnh của hắn cũng không cần làm nữa. Giờ này phút này, hắn chỉ còn biết thầm cầu nguyện đối phương không phải Hư Vương Cảnh mà thôi, nếu không đám người bọn hắn không có chút phần thắng.
Một đám người dồn dập lao vào trong phòng.
Lần này không còn im lặng không chút tiếng động nữa, mà là lập tức truyền ra tiếng đánh nhau và tiếng hét kinh hãi, ngay sau đó, từng tên võ giả một liền bay ra khỏi phòng, ngã bịch xuống đất, hét thảm không dứt.
Chỉ trong khoảng thời gian một cái nháy mắt, tất cả những người xông vào đều bị đánh bật ra, chỉ còn một mình Bạch Chính Sơ là ở bên trong, tuy nhiên từ tiếng kêu sợ hãi của hắn cũng có thể nhận ra, tình trạng của hắn không ổn chút nào.
- Chính là lúc này! Cao Hồng nãy giờ vẫn một mực thờ ơ lạnh nhạt chợt quát to một tiếng, rồi vội vã ôm Hoa U Mộng phóng lên trời.
Hạ Kinh Vũ sớm đã truyền âm thống nhất từ trước nên cũng quát lên: - Đi!
Tới lúc này, Diêu Khánh, Hải Đường mới kịp phản ứng, liền rối rít phóng theo Hạ Kinh Vũ và Cao Hồng, phải nhân lúc rối loạn thoát khỏi chỗ này.
Nhưng bọn họ vừa mới chạy như bay được hơn mười trượng, bỗng nhiên trước mặt liền truyền đến một luồng khí tức khiến người ta kinh hãi. Khí tức đặc sánh như bùn vậy, khiến đám người Cao Hồng nhất thời không để ý liền khựng lại, bị ép lùi trở về.
Giữa không trung bỗng nhiên lóe lên một tầng gợn sóng, mà ở trung tâm gợn sóng kia, một bóng người chợt lặng lẽ xuất hiện như ma quỷ vậy.