Đáng thương cho mình phiêu diêu cả đời, bí bảo tốt nhất chỉ là Hư cấp hạ phẩm mà thôi, quanh năm còn phải đi khắp nơi mua sắm vật liệu tu bổ.
Vừa rồi Thường Khởi cho hắn mấy viên linh đan khôi phục, hắn còn không dám ăn, lén lút giữ lại.
Nghĩ tới sau này mình cũng có những thứ này, Ninh Hướng Trần càng thấy lựa chọn của mình không sai.
Bên này hoà thuận vui vẻ, tiếng cười không ngừng, bỗng nhiên Dương Khai nhướng mày, sắc mặt vui sướng lại trầm xuống.
Thường Khởi thấy vậy, nghi ngờ nói: - Lại chuyện gì nữa?
- Rất nhiều khách quý tới chơi, mấy vị cùng ta đi xem một chút. Dương Khai cười lạnh.
- Khách quý? Đám người Thường Khởi nhìn nhau, nhưng cũng rất nhanh liền có suy đoán, lập tức chau mày, đi theo Dương Khai ra ngoài.
Sương mù nồng đậm che phủ Long Huyệt Sơn lại quay cuồng, tách ra hai bên, tạo ra một lối đi thẳng, một lát sau, Dương Khai và bốn người Thường Khởi xuất hiện.
Trong phút chốc, vô số ánh mắt nhìn về phía bọn họ, sau khi phát hiện đám người Dương Khai không hề bị thương, tất cả đều ngẩn ra, ngay sau đó biểu tình biến đổi, kinh ngạc, nghi ngờ, hồ nghi, rung động, không thể tin, đủ loại sắc thái.
Mà hai người Tiền Thông và Phí Chi Đồ lại cau mày, phản ứng khác hẳn những người khác, đều âm thầm thở phào, lén lút gật đầu với Dương Khai xem như chào hỏi.
- Thanh thế thật lớn! Ninh Hướng Trần đứng phía sau Dương Khai, đảo mắt, kinh hô một tiếng.
Ngoài đại trận hộ sơn của Long Huyệt Sơn lúc này có vô số cường giả giá lâm, trôi lơ lửng trên không trung, tò mò nhìn vào bên trong, Tiền Thông và Phí Chi Đồ không cần phải nói, Ninh Hướng Trần còn thấy Chiến Thiên Minh Mạc Tiếu Sinh, Lôi Đài Tông Thành Bằng Huyên, Ma Huyết Giáo Kim Thạch, Vạn Thú Sơn Phong Bà Tử, Lưu Ly Môn Cung Ngạo Phù, ngoài ra còn có nhân mã của Ly Hỏa Giáo, Càn Thiên Tông, Song Tâm Cốc, Hải Điện, vân vân, cả thầy trò Nhan Bùi và Nhậm Thiên Thụy của Tụ Bảo Lâu đều ở đây.
Những người này mang theo môn hạ đệ tử, xếp thành vòng tròn vây quanh bên ngoài Long Huyệt Sơn, mỗi một phe đều tản ra khí thế làm người ta kinh sợ.
Riêng cường giả Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh cao có mười mấy hai mươi người, còn Phản Hư lưỡng tầng cảnh, nhất tầng cảnh thì nhiều không đếm xuể.
Dường như Long Huyệt Sơn đã trở thành một cái bánh ngon!
Ninh Hướng Trần hít một hơi khí lạnh, lòng thấp thỏm lo âu.
Không nói đến thực lực của những người này, chỉ với những tông môn thế lực mà bọn họ đại biểu đã bao gồm hơn phân nửa số tông môn hạng nhất trên U Ám Tinh.
Nhất là ánh mắt của hai người Kim Thạch và Phong Bà Tử, nhìn Dương Khai như muốn phun lửa, ai cũng nhận ra điều đó.
Dù sao lần này của cũng có không ít môn hạ của bọn họ tham gia tấn công Long Huyệt Sơn, hơn nữa còn là lão giả họ Độ và nam tử trung niên là lưỡng tầng cảnh, lúc này Dương Khai bình yên xuất hiện, bọn họ lại không có dấu hiệu gì, không khó để đoán vận mạng của họ như thế nào.
Chỉ là, Long Huyệt Sơn thực sự có khả năng lớn như vậy? Đánh chết toàn bộ địch nhân xâm nhập vào đó?
Chẳng những hai người Kim Thạch và Phong Bà Tử nghi thần nghi quỷ, những người khác cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, nhưng nếu mấy người kia chưa bị giết, vậy sao Dương Khai lại xuất hiện ở chỗ này?
Trong thời gian bị nhốt trong đại trận hộ sơn của Long Huyệt Sơn, rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì? Ai cũng đầu óc mơ hồ, mặc dù những người tới đây đều là cường giả, nhưng không còn ai dám khinh thường Long Huyệt Sơn nữa, chỉ có điều khi nhìn về đại trận hộ sơn Long Huyệt Sơn và tầng tầng lớp lớp cấm chế trong đó, vẻ mặt đều nóng lên.
Là vì những cấm chế và trận pháp này quả thực vô cùng ảo diệu, nếu có thể tìm được người bày trận sau đó bắt trở về, vậy trận pháp của tổng đàn tông môn mình nhất định có thể mạnh lên không ít.
- Vãn bối Dương Khai, ra mắt chư vị tiền bối! Dương Khai cao giọng quát, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh. - Không biết chư vị tiền bối giá lâm, không tiếp đón từ xa, xin bỏ qua sơ suất này.
Các cường giả giật mình, không ai trả lời lại, dù sao trước đó không có mấy người có giao tình với Long Huyệt Sơn hay Dương Khai, bọn họ tới nơi này đa số là vì tò mò, còn có một số người vì muốn thám thính tin tức.
Về phần Dương Khai là một Thánh Vương Cảnh nho nhỏ, bọn họ không coi vào đâu.
Chỉ có Tiền Thông cười ha hả, thẳng thắn nói: - Ngươi không cần để ý, chúng ta những lão gia hỏa này chỉ là ăn no rỗi rãnh không có chuyện làm, cho nên chạy tới nhìn một chút thôi.
Tiền Thông nói một câu làm một đám người lên chung một thuyền, làm cho nhiều cường giả hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
- A... thì ra là như vậy. Dương Khai toét miệng cười, lạnh nhạt nói: - Làm cho chư vị tiền bối thất vọng rồi, Long Huyệt Sơn đất xấu người thưa, phong cảnh cũng không được tốt lắm, sợ là không có gì đẹp mắt.
Rõ ràng là ra lệnh đuổi khách, người điếc cũng hiểu, Dương Khai còn thiếu điều chưa nói bọn họ ai ở đâu thì biến về đó.
Nhưng nhiều cường giả tới như vậy, nếu không hỏi cho ra nguyên nhân sao có thể rời đi? Những người khác thì không sao, 2 người Kim Thạch và Phong Bà Tử chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nghĩ vậy nên đa số võ giả đều nhìn về phía Kim Thạch và Phong Bà Tử, chờ xem bọn họ trả lời như thế nào.
Chuyện tới nước này, Kim Thạch và Phong Bà Tử không thể không xen vào, một người hừ lạnh một tiếng, gương mặt uy nghiêm đe dọa nhìn Dương Khai, không kiên nhẫn quát: - Tiểu tử, lão phu hỏi ngươi, những người trước đó vào núi đã biến đi đâu rồi?
- Thì ra là Kim Thạch tiền bối!
Dương Khai ra vẻ như giờ mới phát hiện ra hắn, thần sắc vô cùng cung kính, ngữ khí lại thờ ơ: - Ngươi nói tới đám người Tạ gia?
Kim Thạch ho nhẹ một tiếng: - Không sai, lão phu đang hỏi người của Tạ gia, lúc này bọn họ đang ở chỗ nào?
Tuy rằng mọi người đều biết có người của Ma Huyết Giáo tham gia lần hành động này, nhưng Kim Thạch cũng sẽ không ngu mà thừa nhận, bởi vì bề nổi của lần tấn công Long Huyệt Sơn này chính là ân oán giữa Tạ gia và Dương Khai, tất cả những người tham gia hành động đều là đệ tử Tạ gia, không có người ngoài.
- Nếu tiền bối quan tâm tới những người Tạ gia, vậy làm người thất vọng rồi. Dương Khai khẽ nhếch miệng.
- Chỉ giáo cho? Kim Thạch giật mình.
- A a, Kim Thạch tiền bối biết rõ còn hỏi, những người dám xông vào Long Huyệt Sơn của ta, muốn gây bất lợi với vãn bối, vãn bối đương nhiên là cho bọn họ đi viếng U Minh Địa Phủ rồi, vãn bối cũng không phải người có tính khí tốt. Dương Khai dần trở nên lạnh lùng.
Tiếng hít hơi đồng loại vang lên, thần sắc mọi người đều trở nên vô cùng khiếp sợ.
Mặc dù trong lòng mọi người đã sớm dự đoán, âm thầm cảm thấy đám người xâm nhập Long Huyệt Sơn người chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, nhưng lúc chính Dương Khai xác nhận, vẫn không thể nào tin được.
Tiền Thông và Phí Chi Đồ suýt lọt tròng mắt, biểu tình của những cường giả khác cũng không tốt đẹp gì, tất cả đều giống như gặp quỷ giữa ban ngày.
Trong đám người đó, có chừng hơn 30 vị Phản Hư Cảnh, trong đó có ba vị Phản Hư lưỡng tầng cảnh, 200 vị Thánh Vương Cảnh, một lực lượng lớn như vậy đi vào Long Huyệt Sơn nho nhỏ, không ngờ lại bị diệt toàn quân?
Điều này sao có thể?
Sao Long Huyệt Sơn có lực lượng cường đại như vậy? Nếu thật sự là như thế, ngọn núi kia đã có thể trở thành thế lực hạng hai.
- Ăn nói bừa bãi, hết sức nhảm nhí. Từ trước đến này tính khí Phong Bà Tử vốn không tốt, mắt thấy Dương Khai ngông cuồng như thế, vẻ mặt giận dữ, cây gậy đầu rồng trong tay dộng vào khoảng không, hiển nhiên không muốn tin lời nói của Dương Khai, cảm thấy có lẽ Dương Khai dùng trận pháp vây khốn đám người xâm nhập.
- Phong tiền bối không tin? Dương Khai liếc bà một cái.
- Tiểu nhi vô tri, lão thân sống hơn nửa đời người, chưa từng nghe chuyện buồn cười như vậy. Phong Bà Tử vừa dứt lời, sắc mặt đại biến, bởi vì bà thấy trên tay Dương Khai bỗng nhiên có thêm một thanh Đan Thủ Phủ, vẻ mặt thưởng thức.
- Bà bà, đó là... Phong Nghiên vẫn đứng bên cạnh Phong Bà Tử biến sắc, bởi vì nàng biết Đan Thủ Phủ kia rõ ràng chính là bí bảo của trưởng lão họ Độ, đây chính là bí bảo Hư cấp trung phẩm, hắn cực kỳ yêu thích bí bảo này, không dễ gì đưa cho người khác, nếu trưởng lão họ Độ chưa chết, bí bảo này sao lại rơi vào tay Dương Khai?
Xem ra, quả thật lão giả họ Độ đã bỏ mạng!
Võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh còn phải chết, chắc chắn những người khác cũng không thể sống được.
Phong Bà Tử không còn nghi ngờ nữa, sự thật bày ra trước mắt, còn nghi ngờ nữa chỉ tổ lừa mình dối người.
Dương Khai cười lạnh nói: - Tuy rằng Long Huyệt Sơn của ta không lớn, nhưng không phải ai cũng có thể khi dễ, vừa lúc hôm nay chư vị tiền bối ở đây, vãn bối cả gan nói một câu, sau này ai dám có chủ ý với Long Huyệt Sơn, kết quả sẽ giống như Tạ gia.
- Tiểu tử, ngươi đang uy hiếp ta sao? Kim Thạch bước lên, hung tợn hỏi.
- Kim lão quỷ! Tiền Thông đứng một bên hừ lạnh một tiếng. - Cái tai nào của ngươi nghe Dương Khai uy hiếp mình? Hắn chỉ nói phông lông, chẳng lẽ Ma Huyết Giáo của ngươi muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu? .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bán Yêu Và Bán Sơn
2. Tùy Tùng
3. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
4. Anh Rung Động Được Không?
=====================================
Hắn nhìn ra Kim Thạch muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình, sao có thể cho hắn cơ hội? Đừng nói Tiền Thông vẫn đứng ở bên Long Huyệt Sơn, riêng tao ngộ và cục diện của Ảnh Nguyệt Điện hiện tại đã làm cho Tiền Thông một bụng căm tức, lúc này có cơ hội, đương nhiên là muốn mỉa mai, xả bớt ức chế.
Nghe hắn nói, Kim Thạch liếc Tiền Thông một cái, nhướng mày không truy cứu nữa, dù sao đây là địa bàn của Ảnh Nguyệt Điện, hắn có chút cố kỵ.
- Tốt, tốt, tốt! Bên kia, Phong Bà Tử cắn răng quát khẽ, - Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, lão thân đã coi thường ngươi, lá gan của ngươi rất lớn.
Dương Khai toét miệng cười: - Phong tiền bối quá khen, nhiều người đều nói như vậy, chỉ là vãn bối cũng không biết lá gan của mình bao lớn.
Phù phù...
Một tiếng cười khẽ vang lên, là Đại Diên Lưu Ly Môn thấy buồn cười, hé miệng cười duyên.
Cung Ngạo Phù trừng mắt nhìn nàng, tỏ vẻ cảnh cáo.
Doãn Tố Điệp cũng khó chịu: - Hừ, đắc ý cái gì, tiểu tử này đúng là vô pháp vô thiên, sớm muộn gì cũng gặp chuyện, sư tỷ, ngươi chớ có dây dưa gì với hắn.
- Chuyện của ta không cần ngươi quản, sư muội quản chính mình cho tốt là được rồi. Đại Diên không nóng không lạnh trả lời.