Nhóm người Quỷ Vương Cốc đều là đệ tử trẻ tuổi, không có lấy một Thần Du Cảnh, mà người của Bảo Khí Tông mặc dù có vài Thần Du Cảnh, bí bảo trên người cũng rực rỡ muôn màu, chủng loại phong phú, nhưng thật sự đánh nhau khẳng định không phải là đối thủ của đám cao nhân kia
Nếu có thể vụng trộm phái người đi ra ngoài truyền tin cho Dương Khai thì đã tốt. Đào Dương tin rằng chỉ cần Dương Khai biết được tình huống của bên này, nhất định sẽ mang số lớn nhân mã ra nghênh tiếp. Chỉ cần có hắn làm chủ, đến Chiến Thành không có khó khăn gì
Chỉ có điều hiện tại, y căn bản không có cơ hội cho người đi báo tin
-Đào sư huynh, rất xin lỗi, khiến huynh bị Ngũ tiền bối trách mắng rồi.
Lãnh San áy náy, nàng và đám người Thẩm Dịch cũng không có cách gì mới đi tìm Đào Dương. Dù sao lúc trước đi ra từ Hung Sát Tà Động, đám người Đào Dương cũng lưu lại ở Quỷ Vương Cốc một thời gian, mọi người coi như đã quen thuộc
- Không sao đâu, sư thúc ngoài miệng nói vậy thôi chứ không nỡ lòng đâu.
Đào Dương khẽ mỉm cười, khoát tay nói.
Người của Bảo Khí Tông thưa thớt, tổng cộng cũng chỉ có chừng trăm người mà thôi, đệ tử chọn lựa rất nghiêm khắc, còn hơn cả Dược Vương Cốc
Nhưng mỗi đệ tử của Bảo Khí Tông đều có thiên tư và thành tựu luyện khí chi đạo không gì sánh được. Mà Đào Dương lại là người xuất sắc nhất trong thế hệ này
Bảo Khí Tông phát dương quang đại đều trông cậy vào y, Ngũ Nham đương nhiên không nỡ trục xuất y khỏi sư môn
Nói xong thần sắc Đào Dương cũng trầm xuống, đám người xung quanh hộ giá đi theo, nhìn như phong quang vô hạn thật khiến người ta buồn khổ
Đánh thì không lại nói cũng không nghe. Chắc chắn người ta sẽ không nghe lời của mình.
Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, càng ngày càng tiếp cận Chiến Thành, đám người này dường như cũng sắp mất kiên nhẫn, thần sắc như muốn có mưa gió nổi lên
Địa vị của Bảo Khí Tông dù sao cũng không xa cách như Dược Vương Cốc, không ai dám đắc tội.
Tuy Bảo Khí Tông có danh tiếng, nhưng cũng có một số người không quan tâm.
Mấy năm nay không biết có bao nhiêu thế lực âm mưu thâu tóm Bảo Khí Tông, âm mưu quỷ kế, đả kích ngấm ngầm hay công khai nhiều vô kể.
Cũng may mạng lưới quan hệ của Bảo Khí Tông không kém, lần nào cũng đều hóa giải dễ dàng
Nhưng kéo dài thời gian như vậy cũng không phải là cách, nhất định phải có một thế lực siêu nhiên che chở, mới có thể tiếp tục sinh tồn.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cao tầng Bảo Khí Tông mới đáp ứng thỉnh cầu của Đào Dương tham gia đoạt đích chi chiến. Chỉ cần thương lượng điều kiện với Dương Khai, giúp hắn một chút cũng không sao
Đoàn người lại bay về phía trước lao đi nửa canh giờ. Khoảng cách Chiến Thành cũng chỉ vẹn vẹn có tám trăm dặm
Tới lúc này đám người công tử Dương gia đã lộ vẻ không kiên nhẫn, thần sắc lẫn lộn, hiển nhiên là chuẩn bị động thủ.
Bọn người Bảo Khí Tông và Quỷ Vương Cốc nhận thấy được không khí dị thường, cũng không khỏi biến sắc, âm thầm đề phòng
Quả nhiên đám người bên trái đã mở miệng. Chính cao thủ Thần Du Cảnh kia hừ lạnh nói:
- Ngũ tiên sinh. Xem ra quý tông quyết tâm phải bao che bọn tà tông này rồi, nếu Ngũ tiên sinh không muốn giao người, ta có gì mạo phạm, xin tiên sinh hiểu cho
Ngũ Nham nghe vậy sắc mặt lạnh lùng, phẫn nộ quát:
- Các ngươi muốn làm cái gì?
Người nọ khẽ cười nói:
- Chính tà không cùng tồn tại, ta cũng chỉ vì muốn trừ gian diệt ác, Ngũ tiên sinh tốt nhất bảo con cháu quý tông an phận, nếu kkhông, động thủ bị thương cũng khó nói
Ngũ Nham cười lạnh:
- Chỉ sợ đám người trẻ tuổi phía sau Ngũ mỗ đều là người của Tà tông. Mặc kệ bọn họ động thủ hay không, các ngươi cũng là chiếu trảo không lầm.
- Làm sao lại như vậy?
Người nọ chậm rãi lắc đầu:
- Tối thiểu, đại đệ tử Đào Dương của quý tông, ta cũng biết. Người khác có phải hay không bắt về liền biết ngay
Nói nói đến nước này, bất kể là ai cũng hiểu được những người này muốn mượn danh nghĩa chèn ép Quỷ Vương Cốc để đối phó Bảo Khí Tông, bọn họ cũng sẽ không giết người, chỉ bắt con cháu Bảo Khí Tông để dốc sức cho mấy vị con cháu công tử Dương gia
Huống chi nếu đánh nhau thật thì đám người Đào Dương không động thủ sao? Một khi động thủ, liền cho đối phương cái cớ danh chính ngôn thuận bắt người
Những ẩn ý trong đó đã bày ra rõ ràng.
Sắc mặt Ngũ Nham trầm xuống, thấp giọng dặn dò:
- Xem ra Bảo Khí Tông lần này tránh không khỏi kiếp này rồi, đợi lát nữa đánh nhau có thể bỏ chạy, chạy không thoát cũng chớ phản kháng, bọn họ sẽ không giết người. Đào Dương ngươi khẩn trương đi Chiến Thành tìm Dương Khai để hắn ra mặt xử lý việc này!
- Đệ tử nhớ kỹ rồi!
Đào Dương trầm giọng đáp.
- Nói cho hắn biết, Bảo Khí Tông nếu có một người thương vong, sau này cũng đừng hy vọng lão phu cho hắn luyện khí!
Ngũ Nham lại một lần nữa nhắc lại.
- Xem ra, Ngũ tiên sinh đã suy nghĩ kỹ?
Người nọ lại thúc giục không ngừng, hừ nhẹ nói:
- Nếu như thế, ta đây đành đắc tội
Nói xong năm nhóm người ngựa gần như là đồng thời xuất động, mục tiêu là nhóm đệ tử Bảo Khí Tông
Bảo Khí Tông lần này xuất động hơn hai mươi người, phân chia ra thì số lượng không phải là ít, tối thiểu thì về tới Chiến Thành cũng có cái ăn nói với bọn Dương gia công tử
Bọn người Bảo Khí Tông và Quỷ Vương Cốc đang chạy cũng dừng lại. Đang lúc chạy tứ phương theo lời Ngũ Nham chạy để tìm đường sống thì bỗng nhiên một bóng người xuất hiện trên đầu mọi người.
Người này xuất hiện quỷ dị, không ai nhìn được y xuất hiện như thế nào, dường như y vẫn dấu kín thân hình lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người
Lúc bóng người hiện thân, một cỗ sức mạnh thần thức khủng khiếp bao trùm khắp nơi
Năm đám người ngựa đó đột nhiên tịt ngòi, bọn họ đều mất vía, vội vàng thúc dục chân nguyên chống đỡ áp lực khủng bố, đôi mắt kịch liệt run rẩy, không thể tin được nhìn người nọ
Ngược lại bọn người Bảo Khí Tông và Quỷ Vương Cốc sắc mặt hồ nghi khó hiểu.
Nhất là Lãnh San, lúc người này xuất hiện, trong đầu của mình dường như có một chút dao động truyền đến. Lúc có phản ứng muốn điều tra tỉ mỉ thì dao động đó lại biến mất không thấy.
Nhìn chằm chằm người trung niên trong hư không, lông mày kẻ đen hơi nhíu
Đối phương cũng liếc mắt nhìn nàng một cái, mỉm cười hiền hòa rồi đưa ánh mắt nhìn đi chỗ khác
Con ngươi trở nên âm u lạnh lẽo, hơi thở tàn bạo khát máu âm trầm tản ra, người trung niên cười ha hả dữ tợn:
- Ỷ nhiều bắt nạt ít, có ý tứ!
Thái độ của y ý vị sâu xa, không thể nói rõ thân mật, cũng không thể nói rõ căm thù, dường như chỉ có điều đi ngang qua nơi này ngẫu nhiên đến xem náo nhiệt
Không ai dám trả lời, dưới sức mạnh khủng khiếp đó bất luận động tác nhỏ gì cũng gây ra hậu quả ác liệt
Khi cầm cự được, năm nhóm đó sắc mặt khó coi đến cực điểm, cẩn thận, cũng không dám động một chút, từng đôi mắt hoảng sợ lại kiêng kị nhìn chằm chằm người trung niên kia, trên trán dần dần chảy những hạt mồ hôi to
- Câm điếc hết rồi à?
Trung niên nhân kia thần sắc mãnh liệt, lạnh giọng
Giống như tiếng sấm vang lên, chấn động màng nhĩ mọi người. Một trận vù vù khiến cho mọi người buộc phải lui lại, thần sắc vô cùng hoảng sợ
Nếu không phá vỡ tình thế này khó mà thu dọn được
Sau khi nhận thấy được điểm này, các cao thủ lợi hại nhất trong năm nhóm đó nhìn nhau, vẫn là người bên trái kia kiên trì cung kính, chắp tay hỏi:
- Xin hỏi các hạ cao tính đại danh? Ta chính là Lôi Châu, Định Quang Môn...
Chưa nói hết câu liền bị người trung niên ngắt lời, có chút không vui nói:
- Định Quang Môn? Chưa nghe nói qua!
Định Quang Môn là thế lực nhất đẳng, không ngờ bị người ta coi thường, nhưng người này lại không dám tức giận, cười nói:
- Tạm thời giúp đỡ cho Dương gia nhị công tử ở Trung Đô.
Y nghĩ đến người trung niên này thực lực sâu không lường được, pháp lực thông thiên, khẳng định cũng là nhân vật ngang tàng. Nếu Định Quang Môn y không quan tâm thì Dương gia Trung Đô cũng không thể như thế chứ?
Nói đến nhị công tử nói không chừng có thể làm cho y biết khó mà lui.
- Nhị công tử?
Quả nhiên, trung niên nhân kia vừa nghe ba chữ kia, không khỏi lộ ra một chút cảm thấy hứng thú:
- Dương gia nhị công tử tên là gì?
- Dương Chiếu!
Người nọ mỉm cười đáp, vẻ mặt cũng buông lỏng, cho là lời mình nói có tác dụng
- Vậy còn các ngươi?
Người trung niên quay đầu nhìn đám người khác
Mọi người nào dám chậm trễ, phía sau tiếp trước mà báo danh tông môn và công tử của mình
Chẳng phải lường trước, người trung niên đang nở nụ cười, sau khi nghe xong, thần sắc không ngờ dần dần không thoải mái, sau cùng là âm u như đêm trước bão táp
Hỏng rồi! Mọi người đoán ý qua lời nói và sắc mặt, trong lòng không khỏi chợt lạnh, trong lòng bàn tay bàn chân đều đổ mồ hôi.
- Những người này không dốc sức cho Dương Khai hả?
Người đó nhếch miệng lên, nụ cười lạnh lẽo như mũi đao
- Tiền bối, chúng ta chính là đi giúp Dương Khai đấy.
Đào Dương đảo mắt, khẩn trương ôm quyền nói, y cũng nhìn ra điểm tinh tế
- Hả?
Người trung niên kia cúi đầu nhìn xuống dưới, thần sắc hơi mờ mịt, cười to nói:
- Được, được, được, tiểu tử ngươi có nhãn lực, không tệ không tệ, đi theo Dương Khai, có ngày ngươi nổi danh
- Tạ ơn tiền bối tán thưởng!
Đào Dương vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Ngũ Nham gương mặt lạnh lùng, hung hăng trừng mắt nhìn y. Biểu hiện vừa rồi của Đào Dương hiển nhiên là biểu hiện của hạng người sợ chết khúm núm nịnh nọt
Quả thực mất hết thể diện của Bảo Khí Tông!
- Ừ, nếu các ngươi đã đầu quân cho Dương Khai, nói gì thì lão phu cũng không thể cứ ngồi xem!
Người trung niên nhẹ nhàng gật đầu, vung tay lên,
- An toàn của các ngươi, lão phu phụ trách!
Nghe y nói như vậy, bất kể là bọn người Quỷ Vương Cốc hay là Bảo Khí Tông đều lộ vẻ vui mừng, hoàn toàn không nghĩ tới lại có một cao thủ như vậy che chở cho bọn họ, lập tức trong lòng cảm kích không ngừng.
Ngược lại năm nhóm người kia, thần sắc buồn bã, cũng không dám lỗ mãng, lĩnh giáo thần thức của người này, tự nhiên đều biết rằng y không phải dễ chọc vào.
Người lúc trước nói chuyện ôm quyền, gượng cười, nói:
- Nếu các hạ ra mặt, ta đây không làm phiền, cáo từ!
Vừa nói, vừa phất phất tay, cảnh giác vạn phần hướng về sau thối lui.