Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trang thứ năm cuốn Hắc thư không có gì khác ngoài một lư hương.

Lấy lư hương ra rót Chân Nguyên vào trang thứ sáu.

Trên trang sách tối như mực dần dần hiện ra một chút hoa văn. Hoa văn vừa hiện lên thì nhìn ra đây là một loại trận pháp, chỉ có điều là trận pháp này không giống với ở trang năm.

Hoa văn trận pháp không ngừng hiện lên.

Một thân Chân Nguyên tiêu tan rất nhanh đến gần như không còn.

Dương Khai rót một giọt Dương dịch vào đan điền, kinh mạch khô héo lại tràn đầy, tiếp tục rót vào trong.

Liên tiếp ước chừng hai mươi giọt Dương dịch quý giá trang thứ sáu mới hiện lên, theo hoa văn biến ảo kia, sáu trang trước đó đột nhiên hợp lại làm một trở thành một chỉnh thể.

Buông thần thức thăm dò, Dương Khai cười mỹ mãn.

Kiếm được cuốn Vô tự hắc thư này đã hai ba năm, dù đã sớm biết nó là do Trấn Hồn thạch chế tác thành nhưng hôm nay mới phát huy được hết tác dụng.

Trấn Hồn thạch vốn dĩ có thể dùng để chế tác thành bảo vật cất giữ đồ vật.

Cất giữ bí bảo, đây chỉ là điều tồn tại trong truyền thuyết, từ lúc Dương Khai có cuốn Hắc thư này đã luôn chờ đợi xem tới khi nào nó thực sự để cho bản thân mình cất giữ đồ vật.

Nhất là thời điểm một năm trước khi đi vào dị địa luyện tập, Lăng Thái Hư cho hắn một túi Càn Khôn, càng làm cho hắn thấy được việc cất giữ bảo bối thuận tiện và nhanh chóng đến thế nào.

Có một thứ bảo bối như vậy để cất giữ đồ vật có thể bớt được rất nhiều phiền toái.


Mà hiện tại nguyện vọng của hắn rốt cuộc đã đạt được.

Trang sáu cuốn Hắc thư cho mình thấy được chính là năng lực cất giữ của cuốn Hắc thư. Sáu trang hợp lại làm một tạo thành một không gian độc lập.
Nó không giống với không gian của túi Càn Khôn chỉ có thể đựng được một ít đồ vật, không gian này lớn vô cùng, chừng mấy chục gian phòng ốc lớn nhỏ, ngoại trừ vật còn sống không thể đưa vào được, trên đời này nó có thể chứa bất cứ vật gì.

Hơn nữa, ngày sau nếu gỡ bỏ mặt sau cuốn Hắc thư, còn có thể gộp những trang không dùng đến, có thể mở rộng không gian.

Thần thức phiêu diêu trong không gian rộng lớn này, Dương Khai tấm tắc kêu thần kỳ .

Có một không gian lớn như vậy, đương nhiên không cần lo lắng không chứa vừa những thứ trong miệng giếng kia.

Một lát sau, Dương Khai thu hồi thần thức, một tay cầm cuốn Hắc thư, một tay ngưng tụ khống chế Chân Nguyên, cẩn thận tinh tế hút lấy Vạn Dược Linh Dịch trong miệng giếng rồi cất vào cuốn Hắc thư.

Mỗi giọt Vạn Dược Linh Dịch đều vô cùng quý giá, động tác của Dương Khai cẩn thận tỉ mỉ sợ làm rơi rớt linh dịch.

Cũng may là trong khoảng thời gian này đã học được phương pháp khống chế Chân Nguyên từ Tiêu Phù Sinh, việc khống chế Chân Nguyên trong người mình dễ làm hơn trước kia rất nhiều, làm việc này tự nhiên cũng thuận buồm xuôi gió.

Lúc mới bắt đầu Dương Khai còn hết sức cẩn thận, nhưng dần dần động tác cũng nhanh hơn, đến cuối cùng thì chỉ dùng một tay hút Vạn Dược Linh Dịch đưa vào không gian cuốn Hắc thư.
Việc làm này ước chừng cũng mất đến nửa canh giờ.

Dương Khai vất vả đến nỗi đau mỏi lưng eo, động tác trên tay cũng hoàn toàn là tự nhiên.

Vạn Dược Linh Dịch lấy ra ước chừng cũng phải đến nghìn cân.

Nhìn lại trong giếng chỗ nửa trượng dưới miệng giếng có thứ gì còn nồng đậm hơn Vạn Dược Linh Dịch, vẫn là màu trắng ngà, nhưng lại ở trạng thái bán ngưng đọng.

Vạn Dược Linh Nhũ!

Đó là sự tồn tại cao hơn một cấp so với Vạn Dược Linh Dịch.
Miệng giếng này dù sao cũng đã tồn tại rất nhiều năm, mấy nghìn năm người ở Dược Vương Cốc không ngừng đưa các loại đan dược xuống Vạn Dược Đầm, năng lượng của chỗ đan dược đó lắng đọng ở trong miệng giếng này, phần càng tinh hoa lại càng ở dưới cùng, càng lâu đời thì công hiệu cũng càng tốt.

Nhìn Vạn Dược Linh Nhũ ở dưới, Dương Khai hít sâu một hơi tiếp tục thu thập.

Lại là khoảng thời gian tầm bốn canh giờ. Vạn Dược Linh Nhũ dù không nhiều như Vạn Dược Linh Dịch nhưng tối thiểu cũng đến hai ba trăm cân.

Công hiệu của Vạn Dược Linh nhũ gấp đôi so với Vạn Dược Linh dịch.

Nói một cách khác, có được thứ này Tiêu Phù Sinh có thể thực sự luyện ra Đan Dược Linh Giới, một chút Vạn Dược Linh nhũ giắt ở móng tay như vậy cũng có thể làm đan dược cao hơn một cấp bậc.

Thu xong Vạn Dược Linh nhũ, thứ ở tầng cuối cùng cũng đã hiện ra.

Đó là một thứ hoàn toàn đông cứng, cũng là thứ quý giá nhất trong miệng giếng này.

Vạn Dược Linh cao! Công dụng còn gấp đôi Vạn Dược Linh nhũ.

Cố gắng gượng, Dương Khai lại cẩn thận thu thập.

Một lúc lâu sau, Dương Khai mới lau mồ hôi trên trán, khoanh chân ngồi nghỉ, thở nhẹ một hơi, khôi phục thể lực.

Vạn Dược Linh Cao thu được cũng không nhiều lắm, ít nhất là so với Vạn Dược Linh Dịch và Vạn Dược Linh Nhũ như vậy thì đây cũng chỉ có vài chục cân. Nhưng vài chục cân này lại là hàng vạn viên linh đan hội tụ trong hàng nghìn năm mà thành.

Cho tới giờ khắc này miệng giếng mới hoàn toàn trống rỗng, mấy ngàn năm tích luỹ giờ nằm gọn trong túi Dương Khai.

Nhíu mày trầm tư, Dương Khai cảm thấy nơi này rõ ràng là một cục diện được thiết lập từ mấy ngàn năm.

Di ảnh Đan Thánh phía ngoài kia là mồi nhử lớn nhất toàn cục, Vạn dược đan sư muốn lần theo di ảnh tìm hiểu chỉ dẫn thuật luyện đan nhất định phải bỏ đan dược vào Vạn Dược Đầm.

Mà những đan dược đưa vào đây thì năng lượng và tinh hoa đều hội tụ đến nơi này.
Trải qua mấy ngàn năm tích luỹ mới hình thành Vạn Dược Linh Dịch.

Là cục diện do Hắc thư thiết lập sao? Dương Khai không thể hiểu hết.

Nhưng không thể phủ nhận, toàn cục này vô cùng khéo léo, đã lợi dụng tâm lý hành hương của những luyện đan sư kia, lợi dụng tâm lý vì muốn tìm hiểu của bọn họ mà hào phóng không tiếc hao phí tài lực.

Chỉ cần di ảnh Đan Thánh còn đây, chỉ cần Vạn Dược Đầm còn đây thì nơi này trải qua mấy ngàn năm nữa có lẽ sẽ còn thêm một giếng Vạn Dược Linh dịch nữa.

Nhưng biển cả nương dâu, thế sự vô thường, Dược Vương Cốc có thể duy trì mấy ngàn năm không ngã đã là một kỳ tích rồi, mấy ngàn năm nữa ai có thể nói được nơi này có còn đó hay không?
Đang lúc trầm tư, không gian đóng kín này bỗng có phản ứng dị thường.

Dương Khai thần sắc thay đổi vội mở to mắt, rõ ràng nhìn thấy bốn phía không gian không lớn này lại loé ra các loại chữ và hình vẽ.

Những văn tự này cổ xưa mà tối nghĩa làm cho người ta không hiểu được.

Những hình vẽ kia cũng là thiên kỳ bách quái, Dương Khai lại liếc mắt nhìn, rất nhiều hình vẽ đều là trận pháp và trận đồ.

Những văn tự và hình vẽ này nhấp nhoáng hào quang, cũng không biết vì sao lại thế, chúng như những con cá trong nước, nhanh chóng chuyển động.

Dương Khai không hề sợ hãi, chau mày quan sát, hắn muốn biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Còn chưa làm rõ thì ánh sáng đã nổi lên trong căn phòng bí mật, vô số văn tự và đồ án điên cuồng hướng về phía Dương Khai.

Vô thanh vô thức, những văn tự và đồ án này lập tức tiến vào trong đầu Dương Khai. Đầu óc choáng váng không ngừng, Dương Khai cảm thấy đầu óc dường như muốn nổ tung, gân xanh trên trán hiện rõ như một con giun dài mảnh đang mấp máy làm người ta thấy mà kinh hãi.

Tình huống dị thường này kéo dài hồi lâu, đến khi tia sáng cuối cùng chiếu vào cơ thể Dương Khai, toàn bộ căn phòng bí mật lại trở nên tăm tối.

Đầu Dương Khai truyền đến những cơn đau đớn nhói tim, ngay sau đó lại một luồng ấm áp, mọi đau đớn đều tiêu tan.

Không tự chủ được thở ra một hơi, Dương Khai biết là Ôn Thần Liên đã phát huy tác dụng, tình huống lúc này cũng giống như màn khói trắng gặp ở dị địa, đều làm thần hồn tổn hại, làm cho Ôn Thần Liên tự động tu bổ.

Mơ hồ, Dương Khai cảm thấy trong đầu có nhiều tin tức, loại tin tức này không giống như tin tức cuốn Hắc thư truyền tới, hai nguồn tin tức này căn bản không phải cùng một cấp bậc.

Thời điểm Vô tự hắc thư gỡ bỏ mỗi trang phong toả cũng sẽ có một lượng tin tức truyền đạt đến nhưng số lượng những tin tức đó là rất nhỏ, ngay cả không cần tu luyện ra thần thức cũng dễ dàng nhận biết được.
Nhưng lúc này đây số lượng tin tức rất khổng lổ đến nỗi Dương Khai cũng không biết được đó rốt cục là những thứ gì.

Tĩnh hạ tâm thần, Dương Khai cẩn thận cảm ngộ thứ đang tồn tại trong đầu.

Không lâu sau một chút tin tức khó hiểu bật ra ngoài.

Luyện Đan Chân Quyết!

Theo thời gian tìm hiểu Dương Khai phát hiện ra đây đúng là thuật luyện đan gì đó, không phải công pháp, cũng không phải võ kỹ, mà là dạy bảo người ta luyện đan thế nào, làm thế nào để luyện chế được đan dược tốt.

Mở đầu Luyện Đan Chân Quyết giới thiệu, bộ Luyện Đan Chân Quyết này hội tụ vô số kinh nghiệm và tâm đắc của vô số tuyệt đỉnh luyện đan sư, rất nhiều thủ đoạn luyện đan độc môn đều được ghi lại trong đó, tuyệt đối là một thứ quý hiếm.

Dương Khai vốn muốn tìm kiếm võ đạo đỉnh phong, cũng không muốn phân tâm vì thuật luyện đan này, nhưng nếu tiểu sư tỷ có mấy thứ này tương trợ thì tuyệt đối có thể như hổ thêm cánh, với thể chất và bản lĩnh của nàng thì để luyện chế ra đan dược cấp bậc phẩm chất cao tuyệt đối không thành vấn đề.

Nghĩ đến đây, Dương Khai khẽ mỉm cười, cũng không vội vã đi ra ngoài mà cẩn thận nhìn một lượt.

Nhưng Dương Khai mới chỉ dò xét không tới mười hơi thở bỗng cảm thấy toàn thân mỏi mệt, nỗi đau đớn vừa bình phục không lâu lại một lần nữa bật lại trong đầu.
Hít hà khí lạnh thật lâu, đợi cho Ôn Thần Liên phát huy tác dụng liền chậm rãi tu bổ thần thức tổn thương nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn không thể xua đi được.

Chính sức mạnh thần thức của mình lại vừa bị tiêu hao hết trong khoảng thời gian vừa rồi.

Sức mạnh của thần thức cũng là có hạn, nguyên khí trong cơ thể những người luyện võ là giống nhau, nguyên khí tiêu hao hết thì người luyện võ cũng không thể chiến đấu, cũng không thể vận dụng thần thức.

Đây cũng là lí do vì sao cao thủ Thần Du Cảnh dù tu luyện ra thần thức nhưng trong tình huống bình thường cũng sẽ không dễ dàng sử dụng đến.

Nguyên khí khôi phục dễ dàng, thần thức thì lại khó khăn, phàm là thiên tài địa bảo và đan dược có can hệ tới thần thức đều quý giá hơn rất nhiều lần so với thứ đồ bình thường.

Dương Khai hiện tại mới chỉ đạt Chân Nguyên Cảnh tam tầng, dù đã tu luyện ra thần thức, cũng không yếu so với cao thủ Thần Du Cảnh tứ tầng ngũ tầng, nhưng rõ ràng còn chưa đủ để dõi theo bộ Luyện Đan Chân Quyết trong đầu.

Cau mày yên lặng chờ bốn năm canh giờ, Dương Khai mới cảm thấy sức mạnh thần thức của mình lại tràn đầy.

Có Ôn Thần Liên tương trợ thì chỉ cần bốn năm canh giờ đã có thể khôi phục thần thức, nếu là Thần Du Cảnh bình thường đã hao phí hết sức lực thì tối thiểu cũng phải mười ngày thậm chí nửa tháng mới có thể tái tạo lại được.


Cần phải tìm một chút hồi thần đan dược mang theo người rồi Dương Khai nghĩ thầm.


Không tin nổi, Dương Khai lại thử thêm lần nữa, chỉ sau hơn mươi hơi thở thần thức đã lại gần như cạn kiệt.


Lúc này đây Dương Khai không đợi nó tự khôi phục mà uống một chút Vạn Dược Linh dịch, sức mạnh thần thức quả nhiên nhanh chóng gia tăng .


Không đến nửa canh giờ thần thái đã lại sáng láng, tinh thần sung mãn.







Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK