Trước mỗi lần thi triển thủ đoạn này, hắn đều phải thông qua việc xác định vị trí của tơ niệm để lại khi trước, nếu không hoàn toàn không thể tiến đi trong vực trường bảy sắc này.
Mọi việc thuận lợi hơn nhiều so với dự liệu. Những việc mà Dương Khai lo lắng khi trước đều không xảy ra.
Sáu người theo sau Dương Khai cũng cẩn thận ghi nhớ lời dặn dò của hắn, không dám dùng bất cứ sức mạnh nào, đến cả Quỷ Tổ cũng tỏ ra hết sức an phận, tương đối phối hợp.
Có vẻ cứ tiếp tục như vậy thì mọi người thật sự sẽ nhanh chóng có thể đến được vực sâu hỗn loạn.
Hy vọng đang ở trước mắt, vẻ mặt ai nấy đều phấn chấn hẳn lên.
Ở một nơi nào đó của bầu trời bảy sắc, Dương Khai lại một lần nữa hiện thân. Đợi đến sau khi cả sáu người khác cùng xuất hiện, khe hở nơi không gian bị xé rách chầm chậm khép lại.
Hắn cười nhìn mọi người:
- Đây là đoạn đường cuối cùng rồi, chỉ cần đi qua khe hở không gian một lần nữa là chúng ta có thể đến vực sâu hỗn loạn rồi!
Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều mắt sáng ngời, trong mắt đầy một niềm chờ mong.
- Tiểu tử, hành động nhanh chút đi, ta đợi không nổi rồi, ta cần đi xem thế giới bên ngoài.
Quỷ Tổ nhếch miệng mỉm cười, thúc giục nói.
- Ta còn phải hồi phục thêm nữa!
Dương Khai thản nhiên nói.
- Ừm, nhanh lên chút!
Dương Khai không nói lời nào, khoanh chân ngồi xuống. Hắn cũng không hề nói dối mọi người, phía trước quả thực chỉ còn lại một lộ trình cuối cùng. Chỉ cần xé không gian thêm một lần nữa là hắn có thể nắm chắc phần đến vực sâu hỗn loạn, nhưng sự đến nước này, hắn vẫn có chút bất an.
Bất an đến từ Quỷ Tổ.
Hắn không có cách nào để có thể áp chế lão quái sống hơn hai ngàn năm này tuân thủ lười hứa sau khi được an toàn.
Hắn chỉ có thể bị động lựa chọn tin tưởng lão, cầu nguyện lão sẽ không lật lọng.
Cảm giác này khiến Dương Khai rất không thoải mái.
- Tiền bối có thể thu thứ thứ trên cánh tay của ta về được không?
Dương Khai đột nhiên mở trừng mắt nhìn Quỷ Tổ.
- Tiền bối sắp tự do ngay thôi, cũng không cần phải giám sát ta nữa mà?
Quỷ Tổ nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không nói nhiều thêm, gật đầu. Từ vị trí của kí hiệu mặt người trên cánh tay Dương Khai bỗng nhiên thoát ra một oan hồn, chui vào nội thể Quỷ Tổ rồi kí hiệu đó cũng biến mất.
Dương Khai nhẹ cả người, có ảo giác như giải thoát được khỏi sợi dây thừng.
- Tiểu tử, làm việc ngoan ngoãn vào, lão phu sẽ không làm gì ngươi đâu.
Quỷ Tổ khẽ hừ.
- Tiền bối rộng lượng.
Dương Khai cười he he, đứng dậy, nhẹ nhàng hít thở. Dưới hàng loạt ánh mắt nhìn chú ý của mọi người, hắn đưa tay xé không gian ra.
Hắn vẫn là người đầu tiên chui vào, đi trước dẫn đường.
Sau khi bước một bước vào loạn lưu không gian này, vẻ mặt Dương Khai bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng, đứng im tại chỗ không tiến lên trước mà lặng lẽ cảm nhận bốn phía.
- Lề mề làm chi. Đừng nói ngươi tính giở trò gì trong thời khắc cuối cùng này chứ?
Quỷ Tổ bước vào thấy hắn hành động kỳ quái, không khỏi quát khẽ.
Dương Khai không đáp, tiếp tục cảm nhận.
Bỗng nhiên, mặt hắn biến sắc, quát lên:
- Đi mau, đừng đừng lại. Loạn lưu không gian ở đây hỗn loạn hơn bất kỳ nơi nào, chắc hẳn là do gần với vực sâu hỗn loạn.
Bộ dạng hắn giống như gặp phải đại địch, khiến cả sáu người kia đều biến sắc, lần lượt vội vã theo bước hắn, nhanh chóng di chuyển về phía trước.
Những nơi Dương Khai đi qua, loạn lưu không gian tạm thời được phủ bằng để bọn họ không bị loạn lưu không gian kéo vào. Nhưng giờ đây tất cả mọi người đều mơ hồ cảm nhận được dưới bàn chân mình đáng lẽ phải ổn định thì lại trở nên có chút sền sệt, lôi kéo thân thể. Bức tường không gian bốn phía lại càng nhu động đáng sợ. Từng đường loạn lưu như châu chấu bay qua bay lại không ngớt quanh bọn họ, khiến người không rét mà run.
Răng rắc...
Tiếng nứt giòn tan chi chít truyền đến tận sâu tâm linh. Tường không gian bốn phương tám hướng dường như nứt toác ra trong thời khắc này. Khe hở không gian hình thành từng đường một.
Từ trong khe hở không gian ấy, truyền ra một lực hút không gì sánh kịp, như muốn nuốt chửng tất cả mọi người.
Tuy rằng mọi người không tinh thông bí ẩn không gian, nhưng ai cũng biết rằng khe hở không gian rất đáng sợ. Khe hở đó không hề có chút tì vết nào, không ai biết được rốt cuộc nó tồn tại ở vị trí nào trong Tinh Vực. Một khi bị nuốt vào trong chỉ e là không ai có thể tìm thấy họ được nữa.
Cho nên bọn họ đều tích đủ hết khí lực đi theo sau Dương Khai, không một chút lơ là.
Sắc mặt Dương Khai nghiêm nghị, không nói không rằng, bóng hắn di chuyển cấp tốc, đi đến một chỗ ở phía trước, hắn đưa tay xé một nhát.
Bức tường ngăn cách không gian bị xé mở. Trong khe hở của vết xé đó, những cảnh tượng quen thuộc khắc sâu vào mắt.
Những ngôi sao khổng lồ, năng lượng dồi dào phân tán khắp các ngóc nẻo của vực sâu hỗn loạn, vẫn đẹp đẽ mê đắm như ngày nào.
Vực sâu hỗn loạn!
Dương Khai mừng ra mặt, chuẩn bị xuyên qua.
Chính vào lúc này, Thần Đồ và Bích Nhã bỗng nhiên kêu lên thất thanh, phía sau có vẻ như xảy ra tình huống đột phá nào đó.
Nghe thấy tiếng hét của họ, Dương Khai quay đầu nhìn thì thấy Quỷ Tổ với bộ dạng nóng ruột, thân hình khẽ lay động, chuẩn bị thoát hiểm trước tất cả mọi người một bước.
Nhưng sức mạnh của lão vừa mới vận chuyển thì loạn lưu trong khe hở không gian bỗng giống như bị kích thích, toàn bộ bùng phát ra. Sự bình ổn mà Dương Khai đã khổ công áp chế trong nháy mắt đã bị phá tan.
Quỷ Tổ chưa kịp chạy ra ngoài đã bị một đường khe hở nuốt mất nửa người. Lão sững sờ tại chỗ trong tức khắc, mặc cho lão có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra khỏi khe hở không gian ấy.
Ba sư đồ Nguyệt Hi theo sau lão cũng bị vạ lây, đều bị khe hở kia nuốt hết.
Khi Dương Khai quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt họ đang nhìn mình cầu cứu, thấy được khát vọng được sống của họ, thấy được sự ngỡ ngàng ở họ.
Cho đến lúc này họ vẫn tuân theo sự dặn dò khi trước của Dương Khai, không dám dùng bất cứ sức mạnh nào.
Quỷ Tổ cũng thấy không ổn, toàn thân quỷ khí âm trầm mênh mông phát ra, hòng dùng bạo lực phá tan khe hở đang nuốt mình.
Nhưng khe hở ấy giống như vũng bùn lầy. Sức mạnh trên người Quỷ Tổ phát ra càng mạnh thì lại lún vào càng nhanh. Bản mặt mo của lão đột nhiên biến sắc.
- Khốn kiếp!
Thần Đồ không nhịn được bèn chửi rủa.
- Dương huynh đi mau!
Thần sắc Dương Khai biến đổi, trong mắt tràn đầy do dự đấu tranh tinh thần. Hắn nhìn khe hở không gian nuốt trôi tất cả, chỉ còn lại cái đầu của Quỷ Tổ, nhìn Hòa Tảo và Hòa Miêu, bao nhiêu ý nghĩ cứ lướt qua lướt lại trong đầu như dòng điện.
Hắn đứng cứng ngắc tại chỗ, sâu trong nội tâm, trời và người giao tranh.
Thêm một bước nữa, hắn có thể đến được vực thẳm hỗn loạn, từ đó thoát khỏi sự uy hiếp của Quỷ Tổ. Bị khe hở không gian nuốt mất thì cho dù có là Quỷ Tổ cũng không cách nào tìm được đường ra. Lão sẽ phải nếm trải cuộc sống còn khổ sở hơn ở đại lục kia, cô độc trong khe hẹp không gian đến cuối đời.
Dương Khai rất thích thú muốn nhìn thấy điều này.
Nhưng Hòa Tảo, Hòa Miêu cũng sẽ phải chết.
Hắn còn nhớ, lúc đầu Quỷ Tổ định ném hắn vào phấp trận không gian, khi lão thử nghiệm tính thực dụng của thông đạo hư không, Hòa Tảo là người đầu tiên dũng cảm đứng ra nói thay cho hắn vài lời.
- Dương huynh!
Tiếng Thần Đồ gào thét lại lần nữa vang lên. Dương Khai đứng chắn trước lối đi làm cho y và Bích Nhã không thể đi được. Thần Đồ lại không dám vượt mặt Dương Khai lên trước, sốt ruột dậm chân xuống.
Bích Nhã cũng hết sức rối bời, đưa mắt nhìn Dương Khai, không biết hắn sẽ lựa chọn thế nào.
Chần chừ do dự chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó ánh mắt Dương Khai trở nên kiên định. Hắn thuận tay phất một cái, mép khe nứt không gian mà hắn xé rách chợt bùng lên những đốm Ma diệm đen kịt. Những đốm Ma diệm ấy cứ quanh quẩn, khiến khe hở không gian tạm thời không thể khép lại.
- Hai người đi đi!
Dương Khai nói, một tay tóm lấy Thần Đồ, một tay tóm lấy BíchNhã, ném họ ra ngoài, sau đó mặt âm trầmchạy về phía sau.
- Dương huynh!
Thần Đồ biến sắc, trân trối nhìn Dương Khai bay sượt qua vai mình. Tới khi hoàn hồn thì người đã đến vực sâu hỗn loạn.
Trong loạn lưu không gian, rất nhanh Dương Khai đã đến trước khe hở nuốt chửng bốn người, nhìn Quỷ Tổ gấp gáp nói:
- Nếu tiền bối muốn giữ mạng sống thì hãy thu sức mạnh lại, đừng thêm phiền phức cho ta!
Sắc mặt Quỷ Tổ lúc xanh lúc trắng, ngoan ngoãn thu sức mạnh lại không kháng cự nữa.
- Ta cứu các người ra, không phải hoảng sợ, cũng không phải làm gì cả!
Dương Khai lại nhìn Hòa Tảo, Hòa Miêu nói. Sau đó hắn ngồi phịch xuống trước mặt bốn người, thần niệm tuôn ra như nước, khiến thánh nguyên và sứ mạnh thần thức ngưng tụ tại một điểm, rót vào trong khe hở.
Hắn dung hòa những lĩnh ngộ của mình về bí ẩn không gian vào đường khe hở này, khiến giữa bản thân và nó sinh ra cộng hưởng, khiến nó tạm thời nghe theo sự khống chế của mình.
Rất nhanh, bốn người đang từ từ lọt xuống dưới vui mừng phát hiện ra lực kéo đó trở nên yếu dần rồi biến mất không thấy gì nữa. Không chỉ vậy, còn một loại năng lượng ngược hướng đang xô đẩy về phía bốn người họ, đưa họ thoát khỏi sự trói buộc của khe hở.
Vẻ mặt cả bốn người đều phấn chấn hẳn lên. Hai tỷ muội Hòa Tảo, Hòa Miêu ngân ngấn nước mắt nhìn Dương Khai gần trong gang tấc, lòng đầy vui sướng.
Tưởng rằng mình lần này chết chắc, khó thoát khỏi kiếp nạn, không ngờ trong thời khắc cuối cùng được Dương Khai quay lại cứu. Họ đều biết hành động lần này của Dương Khai cực kỳ nguy hiểm.
Điều này làm tâm trạng họ bỗng gthay đổi, một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong lòng, khiến họ cảm thấy ấm áp.
Cảm giác này xua tan đi nỗi hoảng sợ trong lòng họ, khiến họ trở nên rạng rỡ hẳn lên. Dường như không còn sợ bất cứ nguy hiểm nào nữa.
Đến cả Nguyệt Hi, trong giây phút ngắn ngủi này đã thay đổi suy nghĩ của mình về Dương Khai, khuôn mặt đầy cảm kích.
- A...
Hòa Miêu đột nhiên chỉ vào phía dưới Dương Khai kêu lên một tiếng.
Mọi người nhìn theo hướng nàng chỉ, sắc mặt lần nữa biến đổi.
Chỗ Dương Khai đứng nứt ra một khe hở, khiến hắn sa dần vào đó.
Cùng lúc đó, càng ngày càng nhiều những khe hở liên tiếp xuất hiện. Những khe hở đó dường như muốn nuốt trôi tất cả không gian vốn đã hỗn loạn đến không tưởng này.
Dương Khai chợt trợn mắt hạ giọng quát:
- Ra đây!
Nghe thấy tiếng hét của hắn, bốn người mới dám động đậy, lần lượt từ khe hở đó vội vã chui ra bên ngoài.
Nguyệt Hi ở sau cùng, cũng không biết rốt cuộc là mình lo lắng hay thế nào, một chân lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất. Dương Khai thuận tay nắm lấy eo nàng kéo lên trước khi vô số khe nứt đó mở rộng ra, rồi vọt đi nhanh chóng.
Nguyệt Hi phút chốc cứng đờ người, cảm thấy được lực và nhiệt lượng mà bàn tay trên vòng eo mình truyền ra, nàng giống như bị trúng bùa ma, không thể đẩy ra một chút sức mạnh. Nàng quay đầy nhìn tên tiểu bối bên cạnh mình rồi tự dưng nảy sinh một cảm giác an toàn đến kỳ lạ, thân mình như con thuyền giữa vùng vịnh êm ả. Điều này làm tâm trạng nàng trở nên rối bời.