Trong mọi người ở đây, hắn đều không coi ra gì, thậm chí cả Đoàn Nguyên Sơn thành chủ Phong Lâm Thành, chỉ riêng Hoa Thanh Ti là hắn có chút kiêng dè, dù sao thực lực hai bên không kém bao nhieu.
Đối phương đột nhiên hỏi một câu như thế, làm hắn không khỏi cảnh giác.
- Xem ra đại nhân cũng không nghiên cứu triệt để.
Hoa Thanh Ti mỉm cười.
- Sao lại nói vậy? Người họ Phó kinh ngạc hỏi, cảm thấy mình bỏ sót chỗ nào.
- Nếu như đại nhân nghiên cứu rõ ràng, vậy nên biết, sau khi kết thành Huyền Vũ Thất Tiệt Đại Trận, nguyên lực của chúng ta kết hợp làm một, không phân biệt nhau, đại trận rút ra nguyên lực chung của chúng ta để vận chuyển. Nếu chúng ta tiêu hao hết nguyên lực, vậy đại trận sẽ sụp đổ.
- Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?
Người họ Phó vẫn nhíu mày.
- Đơn giản như vậy mà đại nhân còn không hiểu? Hoa Thanh Ti châm chọc nhìn người họ Phó, nói: - Đại trận sẽ không rút ra nguyên lực tương đồng trên mỗi người, mà là sẽ tự cân bằng... À, tu vi cao sẽ bị rút nhiều hơn một chút, tu vi thấp sẽ ít một chút, tỷ lệ tiêu hao nguyên lực của mọi người là như nhau, không biết giải thích như vậy, đại nhân có hiểu chưa?
- Cái gì? Người họ Phó nghe vậy, sắc mặt biến đổi.
Hắn vội thả ra thần niệm tra xét kỹ càng, phát hiện đúng như Hoa Thanh Ti nói, tốc độ rút ra linh lực của hắn cùng Hoa Thanh Ti nhanh hơn nhiều so với những người khác. Đoàn Nguyên Sơn xếp kế, còn mấy Đạo Nguyên Cảnh khác thì cơ bản không chênh lệch bao nhiêu.
Phát hiện này làm sắc mặt của hắn âm trầm, không thể vui được.
- Có chuyện này sao? Hoa phu nhân quả nhiên kiến thức sâu xa. Đỗ Lập Thân cùng Trang Bàn được Hoa Thanh Ti chỉ rõ, cuối cùng phát hiện ra huyền diệu, hai người nhìn nhau, đều thấy được mừng thầm trong mắt đối phương.
Dù sao nếu làm vậy, 7 người quả thật cùng tiến cùng lùi, coi như trói những người yếu chung với mấy người mạnh, không phân biệt khác nhau!
Bọn họ cũng không cần lo mình cạn kiệt lực lượng, người họ Phó vẫn còn thừa sức.
- Bổn tọa bị đám khốn kiếp các ngươi liên lụy chết rồi! Người họ Phó quát lớn, thần sắc giận dữ không thôi.
- Đại nhân, ngươi đừng quên vừa rồi mình đã lập ra lời thề tâm ma! Hoa Thanh Ti thêm dầu vào lửa, làm người họ Phó phiền não không thôi.
Bất cứ ai bị người ta ngáng chân đằng sau, tâm tình cũng sẽ không vui vẻ được.
Trong cơn tức giận, hắn hung tợn trừng Tần Triêu Dương, muốn trách tội hắn.
Tần Triêu Dương lắp bắp nói: - Ta tưởng là các vị đều hiểu nguyên lý vận chuyển đại trận này...
Hoa Thanh Ti cười hì hì nói:
- Nếu như đại nhân đến từ Phi Thánh Cung, vậy nhất định trên người có mang theo Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan nổi danh Nam Vực? Không biết đại nhân có thể nhịn đau cho mỗi người một viên không.
- Đồ tiện... ngươi còn dám để ý tới linh đan của bổn tọa? Người họ Phó giận dữ không thôi, mặt mũi vặn vẹo, suýt nửa buột miệng mắng to.
- Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan? Trang Bàn nghe được, ánh mắt sáng ngời, ngóng trông nhìn người họ Phó.
Đỗ Lập Thân cũng tràn đầy khao khát.
Có vẻ Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan có tác dụng rất lớn trong tình huống này.
Trong mắt Hoa Thanh Ti xẹt qua tia sáng lạnh, nhưng nhanh chóng thu liễm, vẫn tràn đầy phong vận cười duyên: - Đại nhân sao hẹp hòi như vậy, Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan Phi Thánh Cung dù có chút tác dụng phụ, nhưng công hiệu vô cùng mạnh mẽ, vang danh Nam Vực. Đại nhân tu vi cao thâm, hẳn là cũng giữ chức cao ở Phi Thánh Cung, chẳng lẽ trên người không có một chút Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan hay sao?
- Không có! Người họ Phó da mặt co rút, lập tức chối ngay.
Hoa Thanh Ti không khỏi xì một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ.
- Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan là cái gì? Dương Khai lén hỏi Tần Triêu Dương.
- Dương lão đệ chưa nghe qua? Tần Triêu Dương kinh ngạc nhìn Dương Khai, rất là bất ngờ.
Dương Khai ngượng ngùng, chầm chậm lắc đầu.
- Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan là sản vật đặc biệt của Phi Thánh Cung, hình như có yêu cầu cực khắc nghiệt về địa điểm luyện chế, cho nên mạnh như linh đan sư Tinh Thần Cung cũng không thể luyện chế ra linh đan này. Đan này có tác dụng lớn nhất là khôi phục nguyên lực, hơn nữa công hiệu mạnh mẽ, có điều...
- Có điều thế nào? Dương Khai ngạc nhiên hỏi tiếp.
- Có điều dùng linh đan này, sẽ tiêu hao một phần tinh huyết của bản thân, cho nên coi như có chút tác dụng phụ. Nhưng không thể phủ nhận, so với hiệu quả của nó, một chút tinh huyết thì tính là gì? Một viên linh đan như thế, đủ để đến lúc mấu chốt bảo vệ một mạng. Nhưng bởi vì sản lượng linh đan cực thấp, cho nên giá trị đắt đỏ kinh người, một viên tối thiểu cũng phải mấy trăm ngàn nguyên tinh!
- Lão già ngươi cũng biết nhiều lắm! Người họ Phó nghe vậy, cười ngạo nghễ nói: - Không sai, Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan của bổn cung đúng là hạng nhất Nam Vực, ngay cả đại tông môn như Tinh Thần Cung cũng không thể luyện chế ra được, bởi vì nó phải luyện chế ở trong cấm địa của bổn cung mới được. Linh đan cung cấp cho đệ tử trong tông còn chưa đủ, còn thừa bao nhiêu cho mấy người các ngươi.
- Không cho thì không cho, nói nhiều như vậy làm gì? Hoa Thanh Ti hừ hừ. - Dù sao đợi lát nữa mọi người tiêu hao hết nguyên lực thì cũng phải chết trong này, thiếp thân cũng sẽ không cô đơn.
- Hoa phu nhân đừng nói lời không may như thế, chúng ta nhất định có thể chống đỡ qua tai nạn này. Trang Bàn mặt trắng bệch tự an ủi.
- Vậy Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan đó... hình dạng thế nào? Dương Khai hỏi.
Tần Triêu Dương nói: - Màu đỏ tươi, ngửi có mùi tanh, nhỏ cỡ hạt đậu...
Sắc mặt Dương Khai cổ quái, lấy ra một bình ngọc, sững sờ nói: - Không lẽ là thứ này?
- Cái gì? Mọi người cả kinh, đều nhìn về phía hắn.
Dương Khai thản nhiên mở nắp, đổ ra một viên linh đan, giống như Tần Triêu Dương miêu tả, màu đỏ tươi, có mùi tanh nhàn nhạt, cỡ hạt đậu...
- Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan! Người họ Phó kinh hô, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Khai, quát: - Làm sao ngươi có thứ này?
- Ha ha! Nó thật là Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan? Dương Khai cười lớn, có vẻ bất ngờ.
- Dương... Dương lão đệ, làm sao ngươi có thứ này... Tần Triêu Dương lại đại biến sắc mặt, trắng không chút máu, vừa run run hỏi, vừa liên tục nháy mắt ra hiệu, bảo hắn mau cất linh đan đi.
Mấy người Đoàn Nguyên Sơn cũng đổi sắc mấy lần, im lặng không nói.
- Tiểu tử, bổn tọa hỏi ngươi đó, từ đâu ngươi có được những linh đan này! Người họ Phó sắc mặt âm trầm, gằng giọng quát.
- Ta nhặt được. Dương Khai thuận miệng đáp.
- Nhặt được... Mọi người nghe vậy, mặt đầy chỉ đen.
Một lọ Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan này ít ra cũng phải mười mấy viên, giá trị mấy triệu nguyên tinh, những thứ này có thể tùy tiện nhặt được hay sao?
Nên biết Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan lưu lạc ra ngoài, số lượng không có bao nhiêu, chỉ có nhân vật trọng yếu Phi Thánh Cung mới mang theo người một chút, trong tay Dương Khai bỗng có nhiều Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan như thế, không khỏi khiến người ta liên tưởng tới hắn giở trò gì tới nhân vật trọng yếu của Phi Thánh Cung hay không... Ví dụ chuyện hung tàn như giết người cướp của.
Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi Tần Triêu Dương liên tục nháy mắt ra hiệu cho hắn.
Mà một thời gian trước, quả thật có nhân vật trọng yếu Phi Thánh Cung đi tới Phong Lâm Thành, chính Ninh Viễn Thành thiếu chủ Phi Thánh Cung!
Có điều sau đại hội đấu giá 1 năm trước, Ninh Viễn Thành liền không biết, trong Phi Thánh Cung mới lập một vị thiếu chủ mới.
Các tình báo này không phải cơ mật gì, phối hợp linh đan trên tay Dương Khai, làm mọi người liên tưởng rất nhiều.
- Cái rắm! Người họ Phó quát lớn, khí tức trở nên nguy hiểm, lạnh lùng nhìn Dương Khai: - Tiểu tử, hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng, bổn tọa sẽ cho ngươi hối hận sinh ra trên đời này!
- Đại nhân thật là nóng tính quá! Dương Khai cười khẽ, không chút e ngại, những người khác thấy vậy, đều khiếp sợ vì lá gan của hắn. - Ta nhặt một lọ linh đan mà ngươi đã hung hăng như thế, giống như ta giết cha mẹ ngươi vậy, dù cho Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan này lọt ra từ Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan, cũng không cần phải vậy chứ?
Nói xong, không đợi người họ Phó lên tiếng, hắn lại nói: - Nhưng mà, vật này đúng là ta nhặt được, ta còn nhặt được một chiếc bí bảo lâu thuyền nữa.
Người họ Phó sửng sốt, chợt nghĩ tới gì, lại đè cơn giận xuống, lạnh lùng nói: - Nói rõ ràng quá trình ngươi nhặt được những thứ này!
- Có gì mà nói? Dương Khai cười ha ha. - Lúc đó có hai nhóm người đánh nhau, kết quả cùng chết hết, ta trốn ở một bên xem đến cuối cùng, sau đó đi ra chiến trường nhặt những thứ này.
- Vậy cũng được? Tần Triêu Dương muốn lọt mắt ra.
Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, dù sao cũng chỉ là điển cố mà thôi, trong thế giới tu hành võ giả, cơ bản rất khó đụng tới tình huống như thế.
- Lúc đó ta chỉ là Hư Vương tam tầng cảnh, đó là cường giả Đạo Nguyên Cảnh đại chiến, ta làm sao xen vào được? Dương Khai giải thích.
- Quả thật, Dương lão đệ đến gần đây mới thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh, 1 năm trước đúng chỉ là Hư Vương tam tầng cảnh. Tần Triêu Dương gật đầu.
Người họ Phó nhíu mày, sắc mặt đã giãn ra, không còn tức giận nữa, nhưng giọng vẫn cứng ngắc: - Nếu là hai nhóm người đại chiến, vậy ngoài người Phi Thánh Cung, nhóm khác là ai?
- Bên kia chỉ có một người, tên là Hàn Lãnh!
- Hàn Lãnh?
Mọi người nghe vậy, hoảng sợ biến sắc.
Hoa Thanh Ti ánh mắt lóe lên, phức tạp kinh ngạc nhìn Dương Khai.
- Thì ra là khí đồ Tinh Thần Cung! Người họ Phó có vẻ tin lời Dương Khai.
- Nói vậy, hai bên đã kết thù trong đại hội đấu giá? Đỗ Lập Thân chợt hiểu ra nói.
Trên đại hội đấu giá lúc đó, các Đạo Nguyên Cảnh ở đây đều tham dự, Ninh Viễn Thành cùng Hàn Lãnh tranh chấp đấu giá, mọi người đều thấy rõ, hiện tại nghe Dương Khai nói có chuyện này, lập tức đoán được sự việc phát triển sau đó.