Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Dương huynh tất nhiên là "Rồng trong loài người", nhưng muốn thu phục Sơn Hà Chung cũng không thể nhìn có đẹp trai hay không! Tề Hải kiên trì nói.

Giờ này hắn muốn cầu cạnh Dương Khai, cũng không tiện nói quá mức thẳng thừng, tránh làm cho Dương Khai không vui lòng. Dương Khai hơi đổi sắc, nói:

- Nghe ý của Tề huynh, chẳng lẽ biết phương pháp thu phục Sơn Hà Chung?

- Phương pháp thu phục thì Tề mỗ không biết, nhưng ta có một tin tức có thể cung cấp cho Dương huynh!

- A? Nói nghe thử xem! Dương Khai lập tức hưng phấn hỏi tới. Tề Hải nói:

- Thế nhân chỉ biết Sơn Hà Chung chính là Đế Bảo bản mạng của Nguyên Đỉnh Đại Đế, nhưng không biết Sơn Hà Chung kia thật ra cũng không phải vật của Nguyên Đỉnh Đại Đế tạo ra, mà nó chính là một kiện hồng hoang dị bảo!

- Hồng hoang dị bảo! Dương Khai nghe nói vậy mi mắt co rụt lại.

- Không sai! Tề Hải gật gật đầu:

- Nguyên Đỉnh Đại Đế chính nhờ có kiện Sơn Hà Chung này, nên mới có thể tấn thăng Đại Đế, có thể nói Sơn Hà Chung là thành tựu uy danh Đại Đế cho ông ấy!

- Còn có chuyện như vậy! Dương Khai nghe nói liên tục kinh dị, đây đúng là một bí tân, nếu như Tề Hải không nói ra, hắn làm sao biết tin tức như thế.

- Nếu không như vậy, Sơn Hà Chung như thế nào có thể trấn áp Phượng Hoàng Chân Hỏa? Thậm chí sau khi trấn áp, ngay cả Phệ Thiên Đại Đế đều không thể phá vỡ phòng ngự của nó.

Nếu là Đế Bảo bình thường, hoàn toàn không có khả năng trấn áp thần hỏa thời gian mấy vạn năm như vậy! Dương Khai vừa nghe nói, cảm thấy cũng có đạo lý.

Phượng Hoàng Chân Hỏa là bá đạo bực nào, nhưng vẫn bị Sơn Hà Chung trấn áp mấy vạn năm, lần này nếu không phải Sơn Hà Chung tự mình bay đi, chỉ sợ Phượng Hoàng Chân Hỏa còn không thể thấy lại ánh mặt trời.

- Vậy Tề huynh nói là tin tức gì? Dương Khai trầm giọng hỏi. Tề Hải nói sắc mặt nghiêm túc:

- Theo sách cổ ghi lại, năm đó Nguyên Đỉnh Đại Đế xâm nhập Man Hoang Cổ Địa ở Đông Vực, tình cờ phát hiện một cái chuông lớn, chính là Sơn Hà Chung.

Lúc đó Nguyên Đỉnh Đại Đế chỉ là Đế Tôn Cảnh bình thường mà thôi, muốn thu phục Sơn Hà Chung cũng không có biện pháp gì, cuối cùng ông phải cứng rắn thừa nhận 81 tiếng chuông vang lên, mới được Sơn Hà Chung chấp nhận, mang ra khỏi Man Hoang Cổ Địa!

- Không ngờ Sơn Hà Chung là đến từ Man Hoang Cổ Địa kia! Dương Khai trong mắt sáng ngời, trước đó hắn nghe Tề Hải nhắc tới Man Hoang Cổ Địa, thật ra cũng không có để ý lắm, nhưng bây giờ nghe nói Sơn Hà Chung lại xuất từ Man Hoang Cổ Địa.

Thế mới biết đó là một địa phương không tầm thường, hắn thầm quyết định nếu có cơ hội, cũng nên đi tới đó nhìn xem. Bất quá Nguyên Đỉnh Đại Đế lại phải cứng rắn thừa nhận 81 tiếng chuông vang lên, mới chiếm được khí linh Sơn Hà Chung này chấp nhận, quả là rất tài giỏi. Uy năng của Sơn Hà Chung kia Dương Khai cũng từng cảm nhận, võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh tới gần chạm vào nó lập tức bị đánh chết tại chỗ...

hắn cũng không có tự tin có thể thừa nhận 81 tiếng chuông vang lên. Tề Hải nói ra điều này, không thể nghi ngờ chính là cung cấp cho Dương Khai một phương pháp thu phục Sơn Hà Chung...

nhưng tính nguy hiểm cũng quá lớn đi!

- Dương huynh, nếu không nắm chắc và có cơ duyên, thì ta khuyên huynh cũng đừng nên để ý tới Sơn Hà Chung kia.

Trong Toái Tinh Hải này thứ tốt còn rất nhiều, huynh và ta có thể kết bạn đi chung... Không chờ hắn nói hết câu, Dương Khai liền ngắt lời nói:

- Ta vẫn còn muốn đi xem! Tề Hải sắc mặt ảm đạm, nói:

- Nếu như thế, thì Tề mỗ cũng không nhiều lời, Dương huynh đi đường cẩn thận!

- Đa tạ Tề huynh, sau này còn gặp lại! Dương Khai toét miệng cười, khi nói chuyện thân hình đã nhảy vọt một cái, lao vào hư không. Tề Hải đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Dương Khai, vẻ mặt phức tạp, một hồi lâu mới thở một hơi dài nặng nề, rồi tự mình rời đi theo một hướng khác. Thật ra giữa hắn và Dương Khai cũng không có bao nhiêu giao tình, Dương Khai đáp ứng với hắn có cơ hội sẽ đi Đông Vực tới Tề Gia Bảo, đã coi như là chuyện rất tốt rồi! Đổi lại là người khác, nói không chừng chẳng những không thèm để ý tới hắn, thậm chí còn sẽ giết người diệt khẩu! Dù sao vừa rồi Tề Hải chính mắt chứng kiến một màn Dương Khai trấn áp thu phục Phượng Hoàng Chân Hỏa. Chuyện như vậy nếu lan truyền ra ngoài, sau này Dương Khai cũng không có ngày bình yên. Chính vì có sự băn khoăn này, Tề Hải mới chủ động nói lời thề, không nói ra ngoài những gì mình chứng kiến. Nhưng hắn đối với chuyện Dương Khai sẽ đi Tề Gia Bảo tìm hắn hay không, thì một chút lòng tin cũng không có. Nếu như Dương Khai không đi, vậy thì phu nhân hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng cho dù Dương Khai chịu đi, với tình huống của phu nhân hắn, cũng chẳng qua chỉ có một đường sinh cơ mà thôi!

- - - - - - - - - Dương Khai đuổi theo hướng Sơn Hà Chung bay đi ước chừng nửa ngày, lúc này mới bỗng nhiên cảm ứng được ấn ký thần hồn trước đó mình gieo ở trên người Lam Hòa. Lúc trước khi Lam Hòa lướt qua từ bên cạnh hắn, hắn cố ý vỗ lên vai Lam Hòa một cái, chính là để gieo ấn ký thần hồn, để mình dễ dàng truy lùng, về phần dẫn tới Lam Hòa không vui và hoài nghi, cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Không có ấn ký thần hồn này, khẳng định Dương Khai không có biện pháp truy lùng hướng đi của Sơn Hà Chung. Một đường bay đuổi theo hướng ấn ký kia, một lúc lâu sau, rốt cục Dương Khai nhìn thấy bóng của Lam Hòa ở xa xa. Bất quá để hắn cảm thấy kỳ quái là, lúc này Lam Hòa lại đang đánh nhau với người khác, hơn nữa còn đang bị vây công. Dương Khai tập trung ánh mắt nhìn, phát hiện hai người vây công nàng đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tu vi không tầm thường.

Lam Hòa lấy một địch hai, thoạt nhìn có chút chật vật, trên người hiển nhiên đã bị không ít vết thương, vết máu loang lổ. Quét mắt nhìn một vòng bốn phía, mấy chục võ giả từng xuất hiện trong tinh tú màu đỏ sậm lúc trước gần như không rơi xuống người nào, toàn bộ đều ở nơi này. Sơn Hà Chung thì dừng lại giữa hư không, đứng im bất động. Ánh mắt mọi người nhìn Sơn Hà Chung tràn đầy tham lam và mơ ước, nhưng không có người nào tiến lên tranh đoạt, làm Dương Khai cảm thấy rất kỳ quái, không biết đó là tình huống gì. Bất quá hắn cảm thấy yên tâm phần nào là, Doãn Nhạc Sinh của Hoàng Tuyền Tông đang ở chỗ này, cũng không có rời đi.

Có phát hiện như thế Dương Khai cũng nhẹ nhàng thở ra: Toái Tinh Hải này vô cùng rộng lớn, nếu như ở chỗ này để mất bóng dáng Doãn Nhạc Sinh, thì đúng là không biết nên đi tới đâu tìm hắn. Mọi người gần như đều đứng lẳng lặng trong hư không, duy nhất chỉ có Lam Hòa đang đấu cùng hai đối thủ kia, cho nên Dương Khai vừa tới, liền thu hút không ít ánh mắt người khác.

Doãn Nhạc Sinh cũng lạnh nhạt liếc nhìn hắn, bất quá bởi vì Dương Khai từ đầu luôn đeo mặt nạ, cho nên không lo lắng bị nhận ra.

- Đừng tới đây! Ngay lúc Dương Khai cấp tốc xông tới, Lam Hòa đang đấu với người mà lại đang rơi vào hạ phong bỗng nhiên hướng về phía Dương Khai hét lớn một tiếng. Ngay lúc nàng phân thần này, trên người lập tức có thêm hai miệng vết thương, máu tươi phun trào. Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng, không biết nữ nhân này vì cái gì ngăn cản mình tới gần, hơn nữa còn ở dưới tình huống bản thân nàng bị vây công như thế? Nếu như nói bởi vì trước đây đủ loại cách làm của mình làm cho nàng cảm thấy chán ghét, như vậy cũng không tránh khỏi có chút quá nhạy cảm đi! Bất quá rất nhanh, Dương Khai liền hiểu dụng ý của nàng. Hắn vừa mới xông tới, lập tức liền nhận ra điều khác thường ở bốn phía. Trong hư không này lại ẩn giấu một trận thế thiên nhiên, hơn nữa ẩn giấu cực kỳ nguy hiểm. Từ bên ngoài dò xét, căn bản không thể phát hiện mảy may, nhưng vừa xông vào liền có cảm giác như bị nguy cơ bao phủ, mà còn không thể tìm được đường ra. Trách không được Sơn Hà Chung đang ở trước mắt cũng không có người nào dám tùy tiện hành động.

Ở vị trí Sơn Hà Chung kia, dường như là chỗ nguy hiểm nhất của toàn bộ trận thế thiên nhiên, là chỗ rút giây động rừng. Suy nghĩ minh bạch điểm này, Dương Khai sắc mặt tối sầm. Quét mắt nhìn tới, mấy chục võ giả ở bốn phía kia, mỗi người đều đang nhìn mình có vẻ hả hê, mỗi người đều lộ vẻ mặt châm chọc. Dương Khai hừ lạnh một tiếng, trầm giọng quát:

- Nhìn cái gì mà nhìn, một đám rác rưởi, tin hay không bổn thiếu móc mắt các ngươi! Hắn không cẩn thận một chút vọt vào bên trong trận thế thiên nhiên này, ít nhiều có chút áo não.

Tuy nói những người kia không nhắc nhở mình cũng là chuyện thường tình, nhưng lúc này lại nhìn với ánh mắt hả hê thật khiến người ta tức giận. Lời vừa nói ra, mấy chục ánh mắt đồng loạt như ngừng lại trên người Dương Khai, trong nháy mắt tràn ngập ra sát khí, làm cho cả không gian này đều trở nên ngưng đọng lại. Võ giả tới được nơi này, đâu có người nào không phải tinh anh trong tinh anh của các đại tông môn, từ trước đến nay đều tự cho mình là người rất cao, giờ này lại bị Dương Khai mắng là rác rưởi, ai có thể nhẫn nhịn? Huống chi, Dương Khai mắng một câu coi như đều lôi hết thảy mọi người đi vào...

tên này cũng quá vô pháp vô thiên đi, quả là không biết trời cao đất rộng! Không ít người nhìn Dương Khai với ánh mắt giống như nhìn một người chết. Dương Khai bĩu môi, dáng vẻ không có nhìn mọi người ở trong mắt, quay đầu nhìn về phía Lam Hòa, hỏi:

- Hai người này có thù oán gì với cô nương, thế nào lại ở chỗ này vung tay? Trước đó chỉ có một mình Lam Hòa nhắc nhở hắn đừng đi vào, hơn nữa còn là dưới tình huống đang bị người vây công, điều này làm cho Dương Khai hơi có chút cảm động, nên chuyện trước mắt này tự nhiên hắn không thể ngồi xem không quản. Lam Hòa tức giận nói:

- Tông môn ân oán, không liên quan thù riêng! Trước đó sở dĩ nàng gọi báo động cho Dương Khai, thật ra cũng không phải muốn cứu mạng Dương Khai, mà nàng chỉ là muốn để Dương Khai truyền tin về cho tông môn của mình, báo cho tông môn tình cảnh của mình, nếu như mình chết ở chỗ này tối thiểu còn có người biết. Nhưng tên ngu xuẩn này lại một đầu đâm vào, còn muốn chạy đều không đi được, lần này xong rồi. Lam Hòa phát hiện, từ lúc mình gặp tên này, mọi việc liền không thuận lợi, tựa hồ bị hắn ếm bùa. Một người trong hai người đang vây công Lam Hòa chợt quát to:

- Tiện tỳ, đại sư huynh bổn môn bị ngươi thiến, trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, ngươi còn dám nói không liên quan thù riêng! Lời vừa nói ra, mọi người đều lộ ra vẻ mặt đặc sắc, âm thầm đồng tình cho tên đại sư huynh không biết mặt kia: một nam nhân bị người thiến mất, đây là chuyện bi thảm biết bao, ngẫm lại cũng làm cho mọi người cảm thấy dưới thân chợt lạnh, gió thổi mát lạnh. Lam Hòa lạnh lùng nói:

- Hắn dùng vật đó làm xằng làm bậy, hẳn phải bị trừng phạt! Người kia cả giận nói:

- Chỉ bằng vào hình dáng ngươi này, bất kỳ nam nhân thiên hạ nào cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đối với ngươi, ta xem ra hẳn là ngươi ghen tỵ tật đố, cho nên mới hạ độc thủ với đại sư huynh như thế!? Người còn lại cũng kêu lên rầm rĩ:

- Không sai! Thân là một nữ nhân, lại cái gì cũng không có, chỉ sợ cả đời ngươi này đều không nếm được mùi vị của nam nhân...

Không tin, bây giờ ngươi thử cởi hết ra, rồi nhìn xem nam nhân chỗ này có người nào nguyện ý liếc nhìn ngươi một cái không?!

- Đó là một nữ nhân ư? Trong số võ giả bốn phía, một người trợn to con ngươi, ngạc nhiên hỏi.


- Thật là mù mắt chó của ta rồi, ta còn tưởng nàng là một nam nhân đấy!


- Chậc chậc...


Nữ nhân này thật có hứng thú, hẳn không phải là đầu thai lầm chỗ chứ!?


- Ha ha...


Chư vị cái này không biết rồi, càng là nữ nhân như vậy chơi càng có hứng thú!


- Oái...


Khẩu vị của huynh đài ngươi thật là nặng mùi đấy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK