Mục lục
Đỉnh Phong Võ Thuật - Dương Khai (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đường hành lang hư không, Dương Khai bay nhanh đi như giẫm trên đất bằng, hoàn toàn xem như không thấy không gian loạn lưu cùng khe nứt không gian thấp thoáng không chỗ nào không có kia.

Nơi này đối với người khác có lẽ là nguy cơ trùng trùng, nhưng đối với Dương Khai mà nói, lại như hoa viên trong nhà mình vậy. Năm xưa khi hắn tu luyện lực lượng không gian, đã tiến vào loại địa phương này vô số lần, cảm ngộ không gian huyền bí, thể hội lực lượng không gian, đối với đặc tính của loại địa phương này hắn đã nắm rất rõ ràng.

Sau khi cùng Lam Hòa tách ra chưa tới một canh giờ, bỗng nhiên Dương Khai cảm thấy mu bàn tay truyền đến cảm giác nóng bỏng, đó chính là cảm ứng giữa các Tinh Ấn, hắn liền biến sắc, lập tức phóng nhanh về hướng đó.

Tinh Ấn của hắn hiện tại đã là Lục Mang Tinh Ấn, coi như tương đối cao, cho nên có thể cảm ứng được vị trí của đại đa số võ giả ở khoảng cách rất xa.

Không bao lâu, hắn liền đến nơi, nhưng cảnh tượng đập vào mắt lại khiến hắn nhướng mày.

Bởi vì khung cảnh phía trước tràn đầy máu tanh, vô số chi gãy thịt nát không ngừng phiêu phù trong hư không, không thấy được một người sống.

Ở một chỗ, có 7, 8 cái Tinh Ấn vô chủ đang lẳng lặng lơ lửng.

7, 8 cái Tinh Ấn, đại biểu đã có bảy tám người chết ở nơi này, bọn họ cũng không phải bị người khác giết chết, mà là rơi vào đường hành lang hư không này, bị không gian loạn lưu hoặc khe nứt không gian ở nơi này giết chết.

Khi Dương Khai đi tới, những Tinh Ấn vô chủ kia tựa như được dẫn dắt, đồng loạt bay vụt đến mu bàn tay hắn, biến thành điểm điểm tinh quang, lạc ấn vào mu bàn tay của hắn, khiến Lục Mang Tinh Ấn của hắn càng thêm sáng lấp lánh.

Hắn không khỏi có chút lo lắng.

Lúc trước mọi người đều bị không gian sụp đổ hút vào nơi này, không biết ra sao. Hắn không quan tâm đến sống chết của những người khác, lo lắng duy nhất của hắn chính là Doãn Nhạc Sinh, tên này nhất thiết không nên chết trước khi hắn tìm đến a, nếu hắn chết, Dương Khai sẽ không thể moi được tin tức từ hắn.

Phía trước mơ hồ còn có một chút dao động truyền đến.

Dương Khai không dừng lại lâu, tiếp tục lên đường.

Càng đi về phía trước, Dương Khai càng gặp được nhiều thi thể võ giả bị chết, còn có Tinh Ấn lưu lại đó.

Hắn căn bản không cần làm gì, chỉ một đường đi thẳng cũng đã thu thập được hơn 20 cái Tinh Ấn.

Nói cách khác, hơn 40 võ giả Đạo Nguyên Cảnh bị thôn phệ vào trong này, đã chết hơn một nửa. Hơn nữa từ tình huống bên đường cho thấy, bọn họ cũng đều ở cùng một chỗ, có lẽ những người này muốn theo phương hướng này tìm đường ra, chỉ tiếc bọn họ không am hiểu lực lượng không gian, không thể đánh vỡ màng chắn không gian, nên không tìm được cửa ra.

Chiếu theo tình huống này, đám người kia sớm muộn gì cũng sẽ chết sạch.

Một tiếng rên yếu ớt bỗng nhiên truyền tới tai Dương Khai, ánh mắt hắn liền sáng lên, nhanh chóng bay về phía âm thanh kia phát ra.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã đi tới phía trước một khu vực không gian loạn lưu.

Dường như cảm nhận được Dương Khai đến, tên kia vội vàng la lên:

- Bằng hữu cứu mạng, đừng bỏ ta lại, mau cứu ta.

Dương Khai hờ hững nhìn, khi hắn quét thần niệm qua đã nhận ra tên này là tên nào, cũng biết hắn bị không gian loạn lưu quấn lấy thân, chỉ sợ không lâu nữa sẽ bị cắn nuốt.

- Doãn Nhạc Sinh đâu? Dương Khai bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Tên này nghe được giọng nói Dương Khai phát ra, hơi ngẩn ra, ngay sau đó khẽ thốt lên: - Dương Khai?

Rõ ràng hắn nghe được đó là giọng nói đó là của Dương Khai.

- Doãn Nhạc Sinh ở đâu? Dương Khai lại cất tiếng hỏi.

Tên kia cười khổ nói: - Dương huynh, ngươi cứu ta trước đã, những thứ khác hết thảy đều dễ nói.

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, nói: - Ngay cả Trường Hạo cũng không cứu ngươi, ngươi dựa vào đâu mà muốn ta cứu?

Tên này không ngờ chính là Trường Hiền, hắn cùng Trường Hạo đều là Thánh tử Phạm Thiên Thánh Địa, thực lực không tầm thường, có điều lợi hại hơn nữa cũng chỉ là Đạo Nguyên Cảnh, lọt vào không gian loạn lưu cũng chỉ có chờ chết mà thôi, càng giãy dụa, càng chết nhanh. Song nơi này cũng không thấy bóng dáng Trường Hạo, xem ra Trường Hạo đã bỏ hắn lại mà đi.

- Trường Hạo!

Nghe Dương Khai nhắc tới tên này, Trường Hiền như bị kích động mạnh, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: - Đừng nhắc đến tên tiểu nhân hèn hạ đó trước mặt ta nữa! Sớm muộn gì ta cũng phải giết chết hắn!

Cũng không biết giữa hai tên Thánh tử này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ngờ Trường Hiền lại hận Trường Hạo thấu xương như vậy.

Dương Khai cũng lười truy hỏi vấn đề này, chỉ cười lạnh nói: - Đợi ngươi có cơ hội thoát khỏi nơi này rồi nói sau.

Trường Hiền nghe vậy, khí thế trong chốt lát liền ỉu xìu xuống, cầu khẩn nói: - Dương huynh, ngươi đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt ta làm gì, nếu ngươi cứu ta ra, Trường Hiền ta nhất định sẽ tri ân báo đáp.

- Trước tiên ngươi nói cho ta biết, Doãn Nhạc Sinh đã đi đâu cái đã! Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn.

- Ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ cứu ta chứ?

Dương Khai hỏi ngược lại: - Ngươi cảm thấy thế nào?

Trường Hiền giận dữ, nói: - Vậy dựa vào cái gì muốn ta phải nói cho ngươi? Vừa nói ra lời này, hắn chợt tỉnh ngộ, lúc này dường như hắn không có tư cách để nổi giận, liền vội vàng nói: - Dương huynh không nên tức giận, là Trường Hiền lỡ lời.

Dương Khai hừ lạnh nói: - Ta không có ý định cứu ngươi, cũng sẽ không ra tay cứu ngươi, ngươi nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng!

Trường Hiền tỏ ra hoảng hốt, trong lòng tức giận ngập trời, nhưng lại không dám biểu lộ ra, trong lòng khổ sở còn hơn ngậm phải bồ hòn.

- Tuy rằng ta không cứu ngươi, nhưng ta có thể báo thù cho ngươi! Dương Khai lạnh lùng cười, lên tiếng: - Trường Hạo và Doãn Nhạc Sinh ở cùng một chỗ phải không? Ngươi nói cho ta biết bọn họ đi đâu, ta sẽ giúp ngươi giết Trường Hạo.

- Giết Trường Hạo... Trường Hiền ngẩn ra, trầm mặc một hồi lâu chợt cười lên ha hả, trong tiếng cười tràn đầy vẻ điên cuồng.

Dương Khai cũng không thúc giục hắn, chỉ đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn.

Một lát sau, Trường Hiền thu lại tiếng cười, vẻ mặt dữ tợn nói: - Nếu có thể tìm được Trường Hạo, hãy bầm thây hắn vạn đoạn cho ta!

- Cái này dễ làm, ta đáp ứng ngươi! Dương Khai gật gật đầu, thầm nghĩ giữa hai vị Thánh tử này nhất định đã xảy ra ân oán gì đó không muốn người khác biết, nếu không Trường Hiền không đến mức cừu hận đối với Trường Hạo như vậy.

- Bọn họ đi về hướng đó. Trường Hiền chỉ tay về một hướng, nói.

Dương Khai quay đầu nhìn sang, sau đó gật gật đầu, cánh tay hơi động, một luồng Nguyệt Nhận liền hướng Trường Hiền bổ tới.

Trường Hiền kinh hãi, tuy rằng cảm nhận được năng lượng dao động đang đánh về phía mình, nhưng hiện tại hắn đang bị hãm sâu trong không gian loạn lưu, có muốn tránh cũng không được, chỉ có thể hoảng hốt nói: - Ngươi muốn làm gì?

Một tiếng "xoẹt" vang lên, Trường Hiền chỉ cảm thấy cánh tay của mình tê rần.

Dương Khai lạnh lùng nói: - Tinh Ấn của ngươi ta nhận, coi như đền bù tổn thất lúc trước các ngươi liên thủ công kích ta, việc còn lại, ngươi tự cầu phúc đi. Nói rồi, hắn liền đưa tay hút cánh tay cụt có Tinh Ấn của Trường Hiền lại, rồi xoay người theo hướng Trường Hiền chỉ bay đi.

- Khốn kiếp, khốn kiếp a! Trường Hiền dùng tay còn lại băng bó miệng vết thương, vẻ mặt dữ tợn rống giận.

Nhưng Dương Khai đã sớm không thấy bóng dáng.

Một đường đi về phía trước, ước chừng nửa ngày sau, cuối cùng Dương Khai cũng cảm ứng được vị trí những người khác. Tuy nhiên đại đa số nhưng người nay, hoặc là đã bị không gian loạn lưu cắn nuốt, hoặc là bị khe nứt không gian ở nơi đây giết chết, thi thể không cái nào còn nguyên vẹn, chỉ còn sót lại từng cái Tinh Ấn, chỉ dẫn phương hướng cho Dương Khai.

Lại một ngày nữa trôi qua, Dương Khai gần như đã thu thập toàn bộ Tinh Ấn của hơn 40 tên bị lọt vào đây.

Lục Mang Tinh Ấn trên mu bàn tay hắn sau khi cắn nuốt hơn 30 Tinh Ấn, rốt cục cũng xảy ra biến đổi, lập tức biến thành Thất Mang Tinh Ấn, khiến cảm ứng của hắn xa hơn rất nhiều.

Nghe đồn nếu Tinh Ấn có thể thăng cấp đến Cửu Mang Tinh Ấn cao cấp nhất, sẽ có thể tìm được truyền thừa của Phệ Thiên Đại Đế, chuyện này cũng không biết là thật hay giả, chỉ có điều Dương Khai cũng không có hứng thú đối với cái gọi là truyền thừa kia, cho nên hắn cũng không quá cưỡng cầu.

Một khắc sau, bỗng nhiên Dương Khai cảm ứng được dao động của vài đạo Tinh Ấn từ phía trước truyền đến, hơi tính toán một chút, Dương Khai liền biết chủ nhân của những Tinh Ấn này, chính là những người cuối cùng rồi.

Mà tên Doãn Nhạc Sinh kia nhất định cũng ở trong số đó, bởi vì một đường đi tới, tuy Dương Khai phát hiện hai thi thể của đệ tử Hoàng Tuyền Tông, nhưng cũng không thấy Doãn Nhạc Sinh.

Tên này cũng là phước lớn mạng lớn, ở trong đường hành lang hư không lại là người sống sót đến cuối cùng, không biết rốt cuộc hắn như thế nào mà làm được.

Dương Khai không chút do dự, thân hình khẽ lắc một cái liền phóng về phía mấy tên này.

Một nén nhang sau, hắn đã đi tới vị trí của mấy tên này.

Thần niệm quét qua, Dương Khai phát hiện số còn sống chỉ còn bốn người, Doãn Nhạc Sinh và Trường Hạo bất ngờ cũng ở trong đó, hai tên còn lại thoạt nhìn cũng đều là cường giả Đạo Nguyên Cảnh hàng đầu, chỉ có điều Dương Khai cũng không quen thuộc.

Hơn nữa chỗ này chẳng những có bốn người bọn họ, mà thậm chí ngay cả Sơn Hà Chung trốn vào trong hư không cũng ở đây.

Dị bảo này có từ thời hồng hoang, do một vị Đại Đế sinh ra, chứng kiến chiến tranh giữa chư đế, sau mấy vạn năm yên lặng, lúc này lại đang lẳng lặng vắt ngang trong đường hành lang hư không Ánh sáng của nó đã thu lại, không hề có linh tính, tựa như một thứ đồ vật cũ kỹ bị vứt bỏ vậy, chậm rãi đợi chủ nhân tiếp theo đến.

- Không ngờ ngươi lại không chết! Doãn Nhạc Sinh thấy Dương Khai đi đến, quay ngoắt đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn.

Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, điểm này Doãn Nhạc Sinh cũng biết. Năm đó khi hai người giao thủ ở thông đạo tinh quang, Dương Khai đã từng vận dụng thần thông không gian, đánh vỡ thông đạo tinh quang kia.

Khiến Doãn Nhạc Sinh ngạc nhiên chính là, lúc trước Dương Khai tại khoảng cách gần như vậy, rõ ràng lại có thể thừa nhận được sóng âm của Sơn Hà Chung đánh tới, đồng thời bị dính Tu La Địa Sát của hắn, lại vẫn có thể sống được. Hơn nữa lúc này xem ra, hắn chẳng những còn sống, mà còn sống rất khỏe mạnh.

Dương Khai bĩu môi nói: - Ngươi cũng có chết đâu, Doãn huynh làm gì kinh ngạc như vậy.

Hai mắt Doãn Nhạc Sinh sáng ngời, gật gật đầu nói: - Tốt tốt, rất tốt, ngươi không chết là tốt rồi.


Không ngờ thấy Dương Khai không chết hắn lại vui mừng như vậy, không biết là hắn đang vui mừng cái gì.


Dương Khai nghi hoặc nhìn hắn, nói: - Doãn huynh, ngươi nói như vậy dễ khiến người khác hiểu lầm lắm đó, lại tưởng chúng ta quan hệ rất tốt nữa.


Doãn Nhạc Sinh cười lớn nói: - Không quản ta và ngươi có quan hệ như thế nào, dù sao ngươi không chết chính là chuyện tốt.


Dương Khai lạnh lùng, nói: - Ta không chết, nhưng ngươi chết chắc rồi.


Doãn Nhạc Sinh khinh khỉnh nói: - Ta và ngươi nói cho cùng cũng không có ân oán gì, không bằng mọi người hóa giải hận thù ở chỗ này?


Dương Khai trừng mắt, nói: - Gì, gì... ta không nghe lầm chứ? Ngươi lại muốn hóa giải hận thù với ta sao? Ngươi có bị ấm đầu không?


Sắc mắt Trường Hạo cùng hai người khác cũng tỏ ra cổ quái, dù sao Dương Khai và Doãn Nhạc Sinh trước đó xung đột bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, hai người đều tỏ ra chỉ muốn đưa đối phương vào chỗ chết ngay vậy, thế nào chỉ trong chớp mắt, thái độ Doãn Nhạc Sinh lại có thay đổi lớn như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VT
13 Tháng sáu, 2023 05:20
Bật hiển thị hình ảnh ở đâu vậy à
BÌNH LUẬN FACEBOOK